• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có gì mà trùng hợp, tôi tới tham gia khóa học chuyên ngành là điều hiển nhiên mà. Đâu như một số người chỉ tới chiếm chỗ người khác.”

Dương Ngữ Ninh chau mày nhìn Thẩm Nhã Đình.

“Khẩu khí cũng lớn ghê nhỉ? Thế mà tôi nghe Đỗ Tuân nói, cậu suốt ngày trốn học…” Thẩm Nhã Đình cũng không chịu kém, người yêu cũ của Đỗ Tuân luôn là cái gai trong mắt cô, cứ mỗi lần nhìn thấy Dương Ngữ Ninh là cô lại có cảm giác lo sợ.

Câu nói còn chưa nói hết, Đỗ Tuân đã đi tới kéo giật tay Thẩm Nhã Đình.

“Nhã Đình, em nói linh tinh gì thế?”

Sắc mặt Đỗ Tuân có vẻ không thoải mái.

Thế nhưng cô bạn Tô Mạt lại bừng bừng khí thế đứng chặn trước mặt Dương Ngữ Ninh, tay chống nạnh hất hàm:

“Thẩm Nhã Đình, cậu biết rõ người ta có bạn gái còn chen vào, làm tiểu tam còn lên mặt kiếm chuyện với Dương Ngữ Ninh, cậu nghĩ cậu vẻ vang lắm hả?”

Câu nói của Tô Mạt đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp, ai nấy đều chỉ trỏ khiến Thẩm Nhã Đình tức điên lên, thế nhưng phía bên này Dương Ngữ Ninh cũng phiền não không kém. Bởi vì cô biết các bạn trong lớp không ủng hộ gì mối quan hệ của cô với Đỗ Tuân.



Đỗ Tuân là học sinh giỏi nhất khoa, diện mạo sáng sủa, đứng cạnh tiểu thư đài các có bố làm to ở tỉnh như Thẩm Nhã Đình quả thực xứng hơn đứng cạnh một đứa con gái lúc nào cũng nói những điều quái gở, mang theo những thứ kì lạ như cô.

Thế nhưng Tô Mạt tính vô cùng trượng nghĩa, thấy Dương Ngữ Ninh mặt mày rầu rĩ thì càng nói hăng hơn:

“Cậu cũng đừng tưởng cả thế giới này chỉ có mình Đỗ Tuân là bảo vật, nói cho các người biết, Ngữ Ninh nhà tôi đã có người yêu rồi! Hơn nữa người ta còn đẳng cấp hơn Đỗ Tuân hàng trăm lần!”

Dương Ngữ Ninh đứng một bên, cả người đã cứng đờ, mồ hôi túa ra như mưa.

Tô Mạt à, cậu chém hơi ác rồi đó.

Trong trường này còn có người hơn cả Đỗ Tuân, hơn tận trăm lần ư? Chẳng hiểu sao trong đầu Dương Ngữ Ninh lại bất giác hiện lên khuôn mặt cà lơ phất phơ của Ninh Ngọc Hiên. Nếu anh ta là người, quả thực có thể mang ra làm lá chắn.

“Xí!” Thẩm Nhã Đình không tin vào câu nói của Tô Mạt, cô ta cười một tiếng đầy khinh thường: “Tôi nói này Dương Ngữ Ninh, tôi tưởng chỉ có mình cậu hoang tưởng, không ngờ bạn cậu cũng hoang tưởng không kém. Nếu cậu có bạn trai hơn Đỗ Tuân nhà tôi gấp 100 lần, sao không công khai cho mọi người cùng biết?”

“Thẩm Nhã Đình, đủ rồi đấy!” Dương Ngữ Ninh có chút tức giận rồi.

Trên khuôn mặt Đỗ Tuân cũng thoáng qua nét bối rối, anh ta là người có lỗi trước, cũng chỉ biết yếu thế kéo áo Thẩm Nhã Đình:

“Nhã Đình, chúng ta về chỗ thôi.”

Thế nhưng cô bạn gái nhiều chuyện của anh ta từ nhỏ đã không quen bị bắt nạt, bản thân vô cùng hiếu thắng, cô ta giật phăng tay ra: “Sao phải đi? Em còn muốn chiêm ngưỡng người bạn trai ưu tú kia của Dương Ngữ Ninh đấy!”

Giọng cô ta vô cùng nũng nịu, khác hản vẻ chua ngoa nãy giờ, ánh mắt liếc nhìn về phía Dương Ngữ Ninh đầy thách thức, đoán chừng là muốn lật mặt lời nói dối của Tô Mạt, biến cô thành trò cười cho thiên hạ đây mà.

Dương Ngữ Ninh đã tức đến mức đầu sắp bốc khói, thế nhưng đúng lúc này lại có một bạn học chạy từ ngoài vào, đứng giữa lớp hét to lên: “Ai là Dương Ngữ Ninh? Ra ngoài có bạn trai tìm kìa!”



Nói xong còn đảo mắt một vòng tìm kiếm.

“…”

Dương Ngữ Ninh lập tức ngây người.

Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra với cô đây?

Khi Dương Ngữ Ninh còn đang hiếu kỳ cô có một người bạn trai ở đâu ra, ngoài cửa đã lấp ló một cái đầu, khuôn mặt tên đó đang cười híp đôi mắt lại.

Ngay giây tiếp theo, chàng trai đó đã ung dung bước vào lớp, chẳng biết là do khí thế quá hùng hổ hay gì mà bản thân Dương Ngữ Ninh lại có cảm giác như bị sét đánh.

Hôm nay anh ta ăn mặc vô cùng thời thượng, khác hẳn với vẻ lôi thôi tối hôm trước, nhìn qua là biết có chải chuốt trước khi tới.

Bầu không khí xung quanh lập tức lắng đọng lại, cô còn nghe thấy tiếng hít thở khoa trương của Tô Mạt và cả biểu cảm khuôn mặt vặn vẹo khó coi của Thẩm Nhã Đình.

Quả thực luận về ngoại hình, gu thời trang hay khí chất, chàng trai này đều vượt mặt Đỗ Tuân, giống như khoảng cách giữa hàng hiệu cao cấp với hàng nhái loại 2.

“Ngữ Ninh, do mắt tớ có vấn đề hay cậu thực sự cua được anh người yêu đẹp trai như vậy hả? Trông hệt như ngôi sao điện ảnh ấy!” Tô Mạt đã không kìm được sự phấn kích, nắm lấy cánh tay Dương Ngữ Ninh lắc liên hồi.

Dương Ngữ Ninh thấy khóe miệng mình co rút, cười không nổi.

Chàng trai đó bước đến trước mặt Dương Ngữ Ninh, rất tự nhiên xoa đầu cô: “Làm gì mà nhìn anh ghê vậy?”

Chàng trai này chính là Diệp Thiếu Khanh.

Dương Ngữ Ninh nắm lấy cổ tay anh ta, lôi thẳng ra ngoài, bỏ mặc những tiếng thì thầm xung quanh.

Khi hai người đi tới một chỗ vắng, cô mới buông tay Diệp Thiếu Khanh ra, chau mày:


“Anh tìm tôi có việc gì? Nói thẳng ra đi! Con người tôi rất ghét vòng vo tam quốc.”


Diệp Thiếu Khanh nghe vậy thì cười, đôi mắt hạnh cong cong nhìn cô, từ từ đáp: “Tôi thích những người thông minh, đặc biệt còn là con gái nữa.”


Dương Ngữ Ninh khoanh tay trước ngực, chờ anh ta nói tiếp.


“Quả thực tìm cô có việc, liên quan tới nhà họ Tạ ở thành phố ta.” Diệp Thiếu Khanh tiếp tục nói: “Tôi phát hiện ra cô có khả năng trừ tà, hơn nữa còn nuôi một con quỷ đạo hạnh cao cường, vì vậy muốn nhờ cô giúp một việc.”


Giúp đỡ?


Nhà họ Tạ?


Đây có phải là điều mà Ninh Ngọc Hiên đã dự liệu trước hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK