Thế nhưng lúc này Tạ An An lại dừng lại, reo lên: "Ơ, sao cậu lại ở đây? Cậu đi đường nào mà nhanh thế?"
Nghe con trai tự dưng reo lên, chiếc đèn đâu trên tay Phương Chi Nhã suýt nữa thì rơi xuống, may mà Dương Ngữ Ninh nhanh tay đón được.
"An An con đang nói chuyện với ai đấy?"
Đứa bé trai ngây ngô ngẩng lên nhìn mẹ: "Con đang nói chuyện với A Thục, tụi con quen nhau rất lâu rồi, cậu ấy sống ngay trong từ đường nhà mình thôi."
Dương Ngữ Ninh biết có chuyện chẳng lành, con quỷ kia không chịu lộ diện, mà thời gian của họ chẳng còn nhiều nữa. Cuối cùng cô dúi đèn dầu vào tay Phương Chi Nhã, gằn giọng doạ nạt: "Tạ phu nhân, không được để nó rơi, không thì chuyến này công cốc."
Nói rồi cô lục lọi chiếc ba-lô nhỏ ở sau lưng, lôi ra một chiếc gương cầm tay, đây không phải gương bình thường mà là gương chiếu yêu, có thể dùng để soi ra ma quỷ, yêu quái ẩn thân xung quanh, đối với một số ma quỷ thông thường, nó còn có tác dụng trấn áp làm chúng hoảng sợ không dám đến gần.
Dương Ngữ Ninh không dám chắc gương này có thể đuổi quỷ đi hay không, dù sao cô vẫn chưa rõ lai lịch và sức mạnh của đối phương.
Thế là cô giơ lên trước mặt, thông qua gương để nhìn cảnh vật phía sau lưng mình, bàn chân cũng xoay một vòng tròn.
Không có gì.
Thật kỳ lạ.
Đúng lúc này, khi Dương Ngữ Ninh vừa hạ gương xuống, cô thấy một đứa bé gái xinh xắn đứng chắn ngay giữa lối về nơi lập đàn tế.
"Chị gái xinh đẹp, chị định cướp An An khỏi em sao?"
Một bé gái, tại sao An An lại gọi là chú?
"An An, ban nãy cháu chào tạm biệt bạn ấy sao?" Dương Ngữ Ninh cúi xuống hỏi linh hồn đang đứng cạnh mình.
Thằng bé bèn gật đầu: "Đúng thế, đây là A Thục, bạn của cháu."
Hoá ra là vậy.
Chữ Thục và chữ chú phát âm gần giống nhau, chẳng trách cô lại nghe nhầm.
Dương Ngữ Ninh đánh giá tỉ mỉ cô bé trước mặt. Dáng người thấp bé cao chưa đến 1 mét, khuôn mặt tròn trĩnh trắng bệch, mái tóc của nó được búi chỏm hai bên, thắt dây đỏ giống của đầu từ thời cổ đại, bên dưới cái bụng tròn trĩnh được che phủ bằng một chiếc yếm đỏ.
Dương Ngữ Ninh từng nghe cậu Dương Giang dặn, trên đời này có hai loại quỷ khó đối phó nhất, đó là thai phụ chết bất đắc kỳ tử, mang theo oán hận của cả mẹ và thai nhi, hoá thành lệ quỷ, loại thứ hai chính là quỷ trẻ con, hay còn gọi là quỷ nhi. Loại thứ hai tính tình thất thường, khó dụ dỗ. Mà trước mặt cô đây có lẽ là một con quỷ nhi đã vất vưởng cõi trần từ khá lâu.
"Bé con, oan có đầu nợ có chủ, em đứng chặn đường ở đây có mục đích gì?"
Dương Ngữ Ninh nói xong, Phương Chi Nhã đã lập tức nép sát vào người cô.
Đứa bé kia chỉ vào An An đứng bên cạnh: "Các người định bắt cậu ấy đi, em phải bảo vệ!"
Giọng trẻ con nhưng được phát ra tử một con quỷ, nghe kiểu gì đi nữa cũng thấy rợn người.
Dương Ngữ Ninh phải cố tỏ ra bình tĩnh, nịnh nọt: "Để mai được không? Giờ An An phải về nhà có việc gấp rồi!"
"Không!" Quỷ nhi lắc đầu: "Nhất đinh phải chơi hết đêm nay, cậu ấy là hồn sống, về rồi sẽ khó trở lại lắm. Không vui, không vui."
Trẻ con vẫn mãi là trẻ con, câu trước vừa từ chối, câu sau nó đã thay đổi luôn ý định: "Hay chị ở lại chơi với em nhé? Chị ở lại em sẽ để cậu ấy đi."
Dương Ngữ Ninh tò mò hỏi: "Tại sao lại đổi ý thành chị?"
"An An có mẹ, mẹ bố thương, còn có ông nội và anh chị em họ thương, con em chẳng có ai!" Quỷ nhi vân vê cái yếm trong tay, dẩu môi tỏ vẻ giận dỗi: "Em thấy chị giống mẹ lắm, chị ở lại chơi với em đi."
"Chị..." Câu nói mắc nghẹn nơi cuống họng, ai lại đi hứa hẹn chơi chung với một quỷ nhi chứ. Cô không có ý nán lại lâu, bèn đổi cách dụ dỗ nó.
"Hay như này nhé bé con, em nói cho chị biết chỗ cất hài cốt của em, chị nhờ đại sư đến tụng kinh siêu độ, để kiếp sau em đầu thai vào nhà giàu, có bố, có mẹ thương, được không?"
"Không, không muốn làm người sống! Muốn chị chơi với em cơ! Hu hu..."
Tự dưng nó lăn đùng ra khóc làm Dương Ngữ Ninh cũng hốt hoảng, phải biết là bọn quỷ nhi này một khi nóng giận, cơ hội cứu An An về sẽ càng ít.
Đúng lúc này bên tai Dương Ngữ Ninh vang lên một giọng nam: "Cứ đồng ý với nó đi, đèn sắp tắt rồi."
Là Ninh Ngọc Hiên.
Thế mà cô quên béng mất người này.
"Cứ đồng ý đi, ta sẽ có cách giải quyết nó sau."
Nghe theo lời chỉ bảo của Ninh Ngọc Hiên, Dương Ngữ Ninh bắt đầu dỗ dành: "Được rồi, được rồi, chị sẽ chơi với em, nhưng em để chị đưa bạn về đã được không? Lo liệu xong công việc, chị sẽ tới tìm A Thục."
Quỷ nhi lập tức nín khóc, nó ngẩng lên hỏi: "Hứa rồi đấy nhé?!"
Dương Ngữ Ninh gật đầu.
Thế là trong phút chốc quỷ nhi biến mất. Dương Ngữ Ninh vội vàng kéo tay Phương Chi Nhã, chạy băng băng.
Thật may, cuối cùng đã về đến nơi, đèn lúc này cũng cạn dầu tắt ngấm.