• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình thường khi mời quỷ hồn lên đều sẽ cần khấn vái, đốt tiền vàng để xin phép, cũng như để khuyên răn ác quỷ không nên quấy phá gia chủ. Thế nhưng chưa châm lửa đã bùng cháy như này chỉ có thể là quỷ hồn vô cùng tức giận và không có ý muốn nghe khuyên giải.

Thầy Hứa chứng kiến cảnh tượng đó, lập tức vung kiếm gỗ trên tay, vẽ vài đường tượng trưng trong không khí rồi chọc thẳng vào giữa chậu thau đang lửa cháy bùng.

“Quỷ hồn to gan! Khôn hồn thì tức tốc rời khỏi tổ trạch Tạ gia ngay, nếu không đừng trách ta đây vô tình!”

Xung quanh cây cối rậm rạp đứng im lìm lại xuất hiện luồng khí lạnh thổi qua, phảng phất còn nghe thấy tiếng cười man rợ đến từ cõi âm, gia quyến nhà họ Tạ lúc này đã run rẩy, khép nép đứng dính chặt lấy nhau.

Hòa thượng béo đứng ngay sau lưng thầy Hứa, tay giơ tràng hạt, miệng liên tục niệm “Nam Mô A Di Đà Phật!” để trấn an. Gia quyến nhà họ Tạ cũng vội vàng chắp tay niệm theo, nhằm giành lấy một chút yên tâm trong lòng.

Thầy Hứa liên tục nhẩm chú, ngọn lửa trong chậu từ từ tối dần rồi tắt hẳn, bốc lên một làn khói xám. Ngay sau đó thầy vội vàng đi theo hình bát quái, vừa đi vừa vẽ trong không trung.

Dương Ngữ Ninh để ý xung quanh, phát hiện từng tấm bùa được dán trên tường đã chuyển sắc đỏ rực.

Mỗi lá bùa đó đều được tẩm máu của người lập trận, giống như cặp mắt của người đó nơi cõi âm, lùng sục và truy bắt quỷ hồn. Chỉ là khi bùa chuyển màu, người lập trận cũng sẽ cảm nhận được sự thay đổi của chúng, thậm chí cả cơ thể sẽ thấy đau đớn không nguôi.

“Truy ra rồi!” Thầy Hứa bỗng dịch chuyển lên vài bước, rút thanh kiếm gỗ trong chậu ra, chỉ thẳng về hướng lá bùa ở một góc tường, sau đó đầu kiếm khẽ xoay, ông vội vàng đi theo hướng kiếm chỉ, chạy ra đằng sau căn nhà.

Hòa thượng béo, đạo cô Diệu Hoa và Dương Giang đồng loạt chạy theo. Lúc này chỉ còn lại mấy người ngoài nghề, đâu ai dám ở lại lâu, cũng vội vã chạy theo.

Ninh Ngọc Hiên và Dương Ngữ Ninh nhìn nhau, đồng loạt cất bước. Thế nhưng ngay lúc Dương Ngữ Ninh vừa nhấc chân lên, bả vai cô lại có ai đó vỗ nhẹ một cái. Trong lúc thần kinh căng thẳng, Dương Ngữ Ninh quên mất cảnh giác, lập tức xoay người lại.

Phía sau lưng cô là căn phòng ông cụ Tạ qua đời, cửa mở toang từ lúc nào, tuy linh cữu được làm phép chuyển lên nhà chính, thế nhưng âm khí vẫn còn, vì vậy bên trong vẫn le lói ánh nến và tiếng tụng kinh Địa Tạng vang ra từ chiếc đài nhỏ.

Đến lúc này, Dương Ngữ Ninh vô cùng hoảng sợ, mọi người đã đi hết, ngay cả Ninh Ngọc Hiên cũng bay đi với tốc độ của quỷ, chỉ còn lại mình cô ở đây.

“Chết rồi, ban nãy chắc chắn là quỷ.” Dương Ngữ Ninh lẩm bẩm, thầm cảm thấy không may mắn.

Cô dám khẳng định ban nãy là quỷ vỗ vai, mà việc cô quay đầu lại đã vô tình đáp lời cõi âm ti, trực tiếp đưa cô vào mộng cảnh.

Mộng cảnh này vẫn sẽ giữ nguyên không gian nơi người nhập mộng đứng, chỉ khác là họ có thể nhìn thấy, hoặc nghe thấy những thứ không đến từ dương gian.

Quả nhiên chỉ một lúc sau, Dương Ngữ Ninh đã nghe thấy tiếng khóc ai oán, đứt quãng truyền từ nơi xa tới. Cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại nơi góc tường thầy Hứa chỉ kiếm ban nãy. Chỗ đó đang có một người quỳ khom lưng, quay mặt vào trong tường. Theo tiếng khóc vang lên, bờ vai người đó rung lên.

Dương Ngữ Ninh nuốt nước bọt, thần kinh căng như sợi dây đàn. Quỷ cô đã gặp nhiều nhưng chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh hung hiểm như ở nhà họ Tạ thế này.

‘Người’ quỳ nơi góc tường kia chắc chắn không phải con người, bởi vì bộ đồ mặc trên người là kiểu dáng thời xưa, vai áo và lưng đã sờn rách thành nhiều lỗ rộng, bên trong còn lờ mờ nhìn thấy ròi bọ đang bò nhung nhúc cắn xé thân xác.

Bỗng nhiên ‘người’ đó quay phắt lại, vẫn trong tư thế quỳ, hai tay bò liên tục về phía trước, xông thẳng tới phía Dương Ngữ Ninh đang đứng, cô hoảng sợ liên tục lùi ra sau, bỗng vấp phải hòn đá, ngã ngồi xuống đất.

Vừa đúng lúc con quỷ kia xông tới, khuôn mặt đã bị khoét rỗng hai mắt, bờ môi bị hai con trùng bám kín ghé sát mặt cô, phảng phất còn ngửi thấy mùi thối nồng nặc của cơ thể bị phân hủy.

Sau đó bỗng dưng con quỷ lùi ra xa, tư thế quỳ sụp vái lạy cô, giọng nó rên rỉ: “Vương phi, con sai rồi, vương phi tha cho con, xin người tha cho con.”

Như thấy Dương Ngữ Ninh không có động thái đáp lời, bàn tay chỉ còn lại xương và ít thịt vụn của nó bỗng chụp lấy cổ chân cô, giữ chặt.

Cả người Dương Ngữ Ninh lạnh ngắt, cứng đờ.

Lúc này Dương Ngữ Ninh dám chắc mười phần, rằng: cô đã bị quỷ hồn dùng thuật chế ngự, không thể phản kháng cũng không thốt thành lời.

Bỗng dưng, ngay lúc bản thân hoảng sợ nhất, bên tai Dương Ngữ Ninh vang lên giọng nói quen thuộc mà ấm áp: “A Ninh, quay lại!”

Dương Ngữ Ninh lập tức hồi hồn, cô chớp mắt ba cái, phát hiện mình đang đứng ngay trước ban thờ trong căn nhà, trên tay không biết từ khi nào đã có thêm một cái kéo, lúc này đang nhằm thẳng cổ họng mình định đâm. Bàn tay cầm kéo đang giơ lên bị Ninh Ngọc Hiên nắm chặt, ánh mắt anh vô cùng lo lắng.

Dương Ngữ Ninh như người suýt chết đuối vớ được cọc, cô vội vàng lao đến, ôm chặt lấy người đàn ông đứng đối diện mình.


“Xin lỗi, là ta đã bỏ cô lại một mình.” Ninh Ngọc Hiên đưa tay vuốt tóc Dương Ngữ Ninh, thở dài.


“Anh quay lại là tốt rồi.” Dương Ngữ Ninh hít sâu thở đều một lúc mới lấy lại bình tĩnh, cô chui ra khỏi vòng ôm ấm áp của Ninh Ngọc Hiên, khẽ đáp.


“Ban nãy ta đã nhìn thấy con quỷ đó rồi, chỉ là phục sức trên người đã quá cũ, còn rách tả tơi, không thể phân biệt tầng lớp thân phận.”


“Con quỷ đó gọi tôi là ‘vương phi’, còn xin tha mạng, lẽ nào giữa tôi với nó có ân oán?” Dương Ngữ Ninh không muốn ép mình nhớ lại cảnh tượng ban nãy, thế nhưng cuối cùng cô vẫn nói ra, cung cấp thêm thông tin cho Ninh Ngọc Hiên.


“Vương phi ư?” Đôi mắt Ninh Ngọc Hiên bỗng trở nên âm trầm, anh đăm chiêu suy nghĩ, mãi một lúc sau mới nhìn thẳng vào khuôn mặt Dương Ngữ Ninh, thần sắc có chút phức tạp.


“Mà phía thầy Hứa sao rồi?” Dương Ngữ Ninh thấy Ninh Ngọc Hiên im lặng hồi lâu, cũng không quá để tâm, cô nhớ là cậu Dương Giang cũng theo tốp người đi ra phía sau, không biết có gặp nguy hiểm gì không.


“Đi theo ta!” Ninh Ngọc Hiên cầm tay Dương Ngữ Ninh, bàn tay đã mất đi độ ấm lúc nãy, một mạch kéo cô ra phía sau căn nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK