• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tiểu Nhu vui mừng khôn xiết.

Không ngờ tới, mục đích của cô ta lại đạt được nhanh như vậy.

"Tôi, chúng ta đi ngay bây giờ!" Đường Tiểu Nhu hai mắt sáng ngời nói.

Phương Vũ lắc lầu nói: "Không gấp, tôi không muốn trốn tiết."

"Cho dù có vô tiết học thì anh cũng là nằm dài trên bàn ngủ, trốn tiết thì đã sao? Lại nói, chúng ta có thể xin phép mà." Đường Tiểu Nhu gấp gáp nói.

Vì quá phấn khích nên khuôn mặt cô ta hơi ửng hồng.

"Không sai, Tôi chính là có chút buồn ngủ, cho nên cho tôi nghỉ ngơi một tí đi." Nói xong, Phương Vũ lại nằm dài trên bàn.

Đường Tiểu Nhu thấy vậy lại vừa tức vừa gấp, nhưng cũng không còn cách nào.

Nguyên cả một buổi sáng, Phương Vũ như không có việc gì xảy ra vẫn nằm dài trên bàn ngủ.

Không ít bạn học trong lớp cứ nghĩ là cha của Hà Đông Lâm sẽ tìm tới tận cửa, nhưng bốn tiết học qua đi, một chút tin tức cũng không có.

Ngay cả lúc Hoàng Hải đang đứng lớp, cũng không hề nhắc đến sự việc này, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Kết quả là những học sinh nhìn về phía Phương Vũ, ánh mắt cũng khác đi.

Có thể ngồi chung với thiên kim Đường gia, đồng thời còn đánh trọng thương Hà Đông Lâm nhưng lại không bị trừng phạt..

Lúc trước bọn họ chỉ nghĩ Phương Vũ là người sống nội tâm, nhưng hiện tại nhìn lại, sở dĩ Phương Vũ ít nói nói không chừng là do anh ta không thèm muốn giao lưu với bọn họ thôi.

Buổi chiều tan học, Đường Tiểu Nhu sợ Phương Vũ sẽ trốn chay, nên trực tiếp nắm lấy tay của Phương Vũ.

"Anh đừng quên hồi sáng này anh đã đáp ứng tôi chuyện gì." Đường Tiểu Nhu nói.

"Bỏ tay ra đi, đừng để người khác hiểu lầm." Phương Vũ lập tức nhắc nhở rằng.

Đường Tiểu Nhu sắc mặt đỏ bừng, cắn môi rồi buông tay ra.

Tên khốn này! Chỉ là nắm tay anh ta một cái, giống như là người ta muốn lợi dụng không bằng.

Đúng là không phải đàn ông!

Lúc này trong lòng Đường Tiểu Nhu đã không biết chửi Phương Vũ mấy trăm lần rồi.

Hai người một trước một sau rời khỏi lớp, lại giữ một khoảng cách nhất đi ra khỏi trường.

Mới vừa bước ra khỏi trường thì Phương Vũ đã cảm giác có những ánh mắt ác ý nhìn về phía anh ta.

Ngay bên đường lúc này có một chiếc xe con dừng tại đó, bên ngoài thì có mấy tên côn đồ to con đang đứng hút thuốc, trong số hai người bọn chúng khi nhìn thấy Phương Vũ thì lộ ra nụ cười khinh bỉ.

Mấy tên côn đồ này dĩ nhiên chính là những thằng đàn em của Hà Văn Thành rồi.

Đường Tiểu Nhu lúc này cũng để ý đến những thằng côn đồ này là không có ý tốt rồi.

Cô ta xoay người chạy đến chỗ Phương Vũ nói: "Tôi sẽ nhờ tứ thúc đuổi bọn người này đi."

"Tứ thúc?" Phương Vũ hỏi.



"Ở ngay phía trước." Đường Tiểu Nhu chỉ về phía một chiếc xe Mercedes-Benz dừng bên hông trường.

"Tứ thúc là con nuôi của ông nội tôi lúc trước thu nhận, tên là Đường Tứ, hiện tại chú ấy chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho tôi." Đường Tiểu Nhu vừa nói vừa bước đi.

Rất nhanh hai người đã đi đến trước xe. Một người đàn ông trung niên có vết sẹo bỏng ở mặt bước ra từ vị trí ghế lái.

Chỉ nhìn một cái, Phương Vũ đã biết người này là người tu luyện, cảnh giới ở tầng tám luyện khí cảnh, theo như thời điểm hiện tại mà nói thì là một tiên thiên võ giả.

Đường Tứ lúc này cũng đang đánh giá Phương Vũ.

"Tứ thúc, bên kia.." Đường Tiểu Nhu đi lên trước nói mấy câu với Đường Tứ.

Đường Tứ gật gật đầu, trực tiếp đi đến chỗ mấy tên côn đồ đối diện.

Mấy tên côn đồ đó vốn dĩ còn vẻ mặt kiêu căng, chỉ về phía Phương Vũ rồi cầm gậy sắt huơ huơ, dường như ngay Đường Tứ cũng muốn đánh luôn.

Nhưng tiếp đó, Đường Tứ nói với bọn chúng mấy câu, đám côn đồ đó sắc mặt lập tức trắng bệch, rồi cúi đầu xin lỗi Đường Tứ, sau đó vội vàng lên xe rời đi.

"Tứ thúc này của cô chắc cũng đánh giỏi lắm?" Phương Vũ ngồi trong xe hỏi Đường Tiểu Nhu bên cạnh.

"Đương nhiên, Tứ thúc của ta là người được hiệp hội võ giả công nhận là tiên thiên bát đoạn võ giả đó!" Đường Tiểu Nhu có chút tự hào nói.

"Ồ, tiên thiên võ giả này còn phân đoạn nữa hả? Phương Vũ có chút kinh ngạc.

" Đúng vậy, tiên thiên võ giả phân làm mười hai đoạn, trên bát đoạn đã là người rất giỏi rồi. Còn trên mười hai đoạn.. thì là mấy võ đạo tông sư lợi hại đó rồi. Lúc tôi còn nhỏ đã từng bắt tay qua với danh chấn Giang Nam Cổ tông sư rồi đó! "Đường Tiểu Nhu mắt sáng lên và vẻ mặt hãnh diện nói.

Như vậy mà nói, tiên thiên võ giả tương đương với cảnh giới luyện khí, một đoạn tương đương với một tầng. Còn võ đạo tông sư, có lẽ là cảnh giới sau đó của luyện khí tức là trúc cơ rồi.

" Vậy ta hiện tại, không phải là tiên thiên chín ngàn tám trăm ba mươi hai đoạn rồi sao? Nghe có vẻ khá ngầu. "Phương Vũ trong lòng nghĩ.

Đường Tứ quay lại xe và lái xe chạy đi.

" Tiểu thư, vị này là.. "Đường Tứ nhìn Phương Vũ qua gương chiếu hậu hỏi.

" Vị này chính là đồ đệ dược thần người chúng ta đi Tây Bắc đã gặp qua, anh ta tên là Phương Vũ, hiện tại là bạn học cùng lớp của con. "Đường Tiểu Nhu giới thiệu.

" Rất nhanh là không phải rồi. "Phương Vũ bổ sung rằng.

" Ồ? Cậu chính là đồ đệ của dược thần Hà Thu Chi sao? "Đường Tứ cau mày, tỏ vẻ kinh ngạc.

Theo ông ta thấy, Phương Vũ bất luận là khí chất hay là bất cứ thứ gì khác, nhìn như thế nào cũng là một người bình thường không thể nào bình thường hơn được nữa. Một học sinh bình thường như vậy lại là đệ tử của dược thần sao?

Tiểu thư tuổi còn trẻ ngây thơ, chẳng lẽ bị lừa sao?

Đường Tứ lúc này đối với Phương Vũ đã phát sinh cảnh giác.

Bệnh của Đường lão gia tử có thể chữa khỏi, làm cho tâm trạng của Đường Tiểu Nhu rất vui, trên đường nói không ngừng nghỉ, nói về chuyện lúc nhỏ của cô ta.

Phương Vũ đối với mấy chuyện này một chút hứng thú cũng không có, trả lời qua loa cho qua chuyện.

Nữa tiếng sau, Phương Vũ đã đến được biệt thự cao cấp của Đường gia ở thành Giang Hải.

Biệt thự của Đường gia, nội diện tích thì đã lớn hơn chỗ ở của Phương Vũ không chỉ hai chục lần, thuộc dạng kiến trúc kiểu cổ điển, mỗi một chỗ thiết kế đều toát lên một khí chất hào môn của Đường gia.



Đi qua một khu vườn rộng lớn, lại đi ngang qua một cái hồ nhân tạo, rồi mới đến được phòng khách.

Một nữ giúp việc đi đến:" Tiểu thư, cô về rồi. "

Đường Tiểu Nhu" Ờ "một cái, sau đó vội hỏi:" Ông nội đâu? "

Người làm vẫn chưa kịp trả lời, thì bên ghế sofa truyền đến một giọng nói phụ nữ:" Ông nội con đang được chuyên gia mời từ kinh thành đến chẩn đoán bệnh, con vội vàng tìm ông nội làm gì? "

" Bác. "Đường Tiểu Nhu lúc này mới phát hiện có một người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế sofa, đây là vợ của bác ruột cô ta, Lương Dung.

" Tiểu Nhu, có bạn học đến chơi sao không giới thiệu ta biết? "Lương Dung nhìn về phía Phương Vũ nói.

" Anh ta chính là đồ đệ dược thần, người mà con và anh con gặp được ở Tây Bắc, anh ta tên là Phương Vũ. "Đường Tiểu Nhu giới thiệu rằng.

" Ồ? Con chính là Phương Vũ? "Lương Dung nheo mắt, đánh giá cẩn thận Phương Vũ.

Phương Vũ gật gật đầu, không có nói thêm gì.

" Ngươi khẳng định ngươi chính là đồ đệ dược thần? Lừa gạt Đường gia của ta.. Hậu quả ngươi sẽ gánh không nổi đâu. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi nói dối, ta sẽ không truy cứu. "Lương Dung lộ nụ cười lạnh nói.

Bà ta chắc chắn là không tin, một người bình thường như vậy, lại bằng tuổi của Đường Tiểu Nhu, lại là đồ đệ của dược thần sao. Với lại, còn là bạn học cùng trường với Đường Tiểu Nhu nữa chứ.

Rất hiển nhiên, Phương Vũ là có ý đồ tiếp cận với Đường gia, hoặc có thể nói là tiệp cận Đường Tiểu Nhu.

Sự việc như vậy đối với Đường gia mà nói cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.

Nghe được Lương Dung nói như vậy, nét mặt Đường Tiểu Nhu biến sắc, vội vàng nói:" Bác, Phương Vũ là người con mời về chữa bệnh cho ông nội.. "

" Chữa bệnh? Với hắn? Hơ hơ, Tiểu Nhu, con đúng là ngây thơ, ta bảo đảm là tên tiểu tử lai lịch không rõ này, căn bản là không phải đồ đệ dược thần gì hết, nó chỉ có ý đồ là muốn tiếp cận con thôi, sau đó kiếm lợi ích từ Đường gia chúng ta thôi. "Lương Nhu khinh thường cười cười nói.

" Tôi hình như từ đầu đã nói qua tôi không phải là đồ đệ của dược thần rồi? "Phương Vũ nhìn Đường Tiểu Nhu nói.

" Quả nhiên là thừa nhận rồi sao? "Lương Dung khinh bỉ nói.

" Thật ra, nghiêm khắc mà nói, Hà Thu Chi có thể xem là đồ đệ của ta. "Phương Vũ mỉm cười nói.

Nghe được câu nói này, những người có mặt đều lộ vẻ mặt ngơ ngác, bao gồm những người giúp việc.

Người này có phải là bị vạch trần rồi, nên bị điên rồi không?

Dược thần là đồ đệ của cậu ta?

Không nói chuyện khác, tuổi tác dược thần bao nhiêu?, tuổi của cậu ta bao nhiêu?

Trước khi cậu ta ra đời thì dược thần đã nổi tiếng khắp Hoa Hạ rồi thì phải?

" Vớ vẩn! Tiểu Nhu! Lần trước con và Phong nhi trở về, nói với ta là gặp được đồ đệ dược thần, ta còn ôm hi vọng chắc lão gia tử có thể được cứu rồi. Ai ngờ rằng người mà con tìm lại là một thằng điên! "

Lúc này một người bận trang phục vest đeo kính bước ra từ đằng sau nhà.

" Cha.. "Đường Tiểu Nhu nhẹ giọng kêu lên.

Đường Minh Đức sắc mặt âm trầm, nhìn Phương Vũ nói:" Nói đi, là ai phái cậu đến tiếp xúc với Đường gia? Thành thật nói ra, chúng ta có thể tha cho cậu, nếu không.. cậu đừng nghĩ có thể dễ dàng thoát thân."

Đường Tiểu Nhu rưng rưng nước mắt, cô ta dẫn Phương Vũ đến đây là vì chữa bệnh cho ông nội, không ngờ sự tình lại trở nên như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK