• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Như vậy thì tạm chấp nhận được, Minh Minh, về lớp chuẩn bị tiết học đi." Phương Vũ nói với Vu Minh Minh.

Vu Minh Minh gật đầu rồi quay lại lớp.

Phương Vũ xoay người đi lên lầu, đám học sinh đi theo xuống xem náo nhiệt cũng theo đó giải tán đi.

Tường Tuyết trừng mắt nhìn bóng lưng Phương Vũ, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Từ nhỏ đến giờ cô ta cũng chưa từng bị ai uy hiếp qua! Còn như một người đàn bà chanh chua làm trò trước mặt nhiều người thật sự là mất hết mặt mũi.

Nếu như hiện tại trong tay Tưởng Tuyết có con dao, cô ta sẽ không ngần ngại mà đâm về phía Phương Vũ.

"Ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu!" Tưởng Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.

Phương Vũ lúc đi về đến lớp thì thầy chủ nhiệm Hoàng Hải cũng đã đến rồi.

Mấy người bạn thân của Tưởng Tuyết lúc này đang vây quanh Hoàng Hải tường thuật lại sự việc làm chứng chống lại Phương Vũ.

Lưu bàn tử nhìn thấy Phương Vũ, nhanh chân chạy đến nói: "Phương Vũ, lần này cậu gặp rắc rối to rồi."

"Sao lại rắc rối to?" Phương Vũ hỏi ngược lại.

"Mối quan hệ của Tưởng Tuyết với những nữ sinh trong lớp rất tốt, còn nam sinh thì có không ít là tiểu đệ của Hà Đông Lâm, bọn họ đang một mực tìm cơ hội để trả thù cậu đó! Hiện tại hai đám người này hợp lại nhau đối phó cậu rồi!" Lưu bàn tử lo lắng nói.

"Bọn họ không làm gì được ta đâu, ngươi cứ xem đi." Phương Vũ vỗ vỗ vai Lưu bàn tử nói.

"Phương Vũ, em qua đây một lát!" Hoàng Hải nhìn thấy Phương Vũ, lập tức gọi lớn.

Phương Vũ đi qua bên đó.

"Tưởng Tuyết đâu?" Hoàng Hải cau mày hỏi.

Lời vừa nói xong, Tưởng Tuyết đã từ trước cửa lớp bước vào.

"Tưởng Tuyết, cậu không sao chứ." Mấy đứa bạn thân lập tức vây quanh nói.

Tưởng Tuyết vẫn còn lấy tay che lại gò má đang nóng bừng vì đau, tức giận nhìn Phương Vũ rồi đi về phía Hoàng Hải.

"Tưởng Tuyết, Phương Vũ thật sự ra tay với em sao?" Hoàng Hải trầm giọng nói.

Tưởng Tuyết rưng rưng nước mắt, gật đầu nói: "Hắn ta tát con một bạt tay rất mạnh, mặt của con hiện tại vẫn còn đau, sau đó hắn còn nắm lấy tóc con, cưỡng ép con xuống lầu xin lỗi người khác."

"Xin lỗi?" Hoàng Hải cau mày hỏi.

"Hắn ta vu khống con bắt nạt một em cấp dưới, nhưng căn bản là con không có làm, rất nhiều người có thể làm chứng cho con. Phương Vũ chính là muốn kiếm chuyện, muốn con xấu mặt!" Tưởng Tuyết một bên khóc, một bên nói.

Nhan sắc của Tưởng Tuyết tuy là không thể so với Đường Tiểu Nhu, nhưng trước khi Đường Tiểu Nhu chuyển đến cũng được xem là hoa khôi trong lớp.

Cô ta khóc như vậy cũng làm cho không ít người thầm yêu cô ta cảm thấy thương xót.

Hoàng Hải nhìn về phía Phương Vũ, giọng hà khắc hỏi: "Phương Vũ, tại sao em lại đánh người?"

Trong mắt Hoàng Hải, Phương Vũ dựa vào được Đường gia bảo vệ, trong một tuần này liên tục đánh bạn học trong lớp, thật sự là cực kỳ kiêu ngạo!

Học sinh mà đạo đức bại hoại như vậy thì nhất định phải bị khai trừ.

Trong một tuần phạm hai lỗi lớn, cho dù là Đường gia cũng không thể bảo vệ cho anh ta!

"Em không biết là cô ta đang nói gì, em căn bản là không có động thủ." Phương Vũ nói.

Sắc mặt Hoàng Hải nhất thời thay đổi, ông ta không ngờ là Phương Vũ sẽ trực tiếp phủ nhận.

"Ngươi.." Tưởng Tuyết trừng mắt nhìn Phương Vũ, đang muốn nói chuyện.

"Không tin, thầy kêu cô ta lấy tay che mặt ra." Phương Vũ cướp lời nói.

"Phương Vũ, ngươi còn muốn xảo biện? Chúng tôi nhiều người đều nhìn thấy ngươi ra tay!" Một học sinh lớn tiếng nói.

"Thì đó, ngươi xem bọn ta đều là người mù sao? Hay là ngươi tưởng ngươi có thể một tay che trời?"



"Thầy dẫn hắn đến phòng giáo vụ đi! Khai trừ hắn đi!"

Như Lưu bàn tử nói, trong lớp có không ít người bắt đầu đối phó Phương Vũ rồi.

Hoàng Hải không có lên tiếng, chỉ là nhìn thẳng Phương Vũ.

"Lấy tay ra đi, cô sẽ hiểu thôi." Phương Vũ bình thản nói.

"Được, ta sẽ lấy tay ra, xem ngươi còn có gì để nói." Tưởng Tuyết nói, mặt cô ta hiện tại vẫn còn đau rát, nhất định là bị sưng lên rồi.

Vốn dĩ là cô ta không muốn cho cả lớp nhìn thấy bộ dạng xấu xí với khuôn mặt sưng phù khó coi của cô ta, nhưng vì muốn chỉ chứng Phương Vũ, cô ta cũng đành mặc kệ.

Tưởng Tuyết lấy tay ra. Những người xung quanh đột nhiên phát lên tiếng nghi hoặc.

Bởi vì, trên khuôn mặt Tưởng Tuyết căn bản là không có dấu vết gì, son phấn vẫn còn. Đây là chuyện gì vậy? Mọi người xung quanh đều ngơ ngác luôn.

Lúc nãy bọn họ rõ ràng nhìn thấy Phương Vũ tát Tưởng Tuyết một bạt tay, tiếng tát tay còn rất to nữa. Theo lý mà nói, cho dù mặt của Tưởng Tuyết không sưng lên thì cũng phải có dấu tay chứ? Nhưng trên mặt Tưởng Tuyết một tí dấu vết cũng không thấy.

Như vậy những lời chỉ chứng của bọn họ coi như là không có ý nghĩ gì rồi.

Tưởng Tuyết nhìn thấy phản ứng của mọi người xung quanh trong lòng bỗng cảm thấy không ổn.

Cô ta nhanh chóng lấy ra điện thoại, bấm camera trước lên xem.

"Tại, tại sao lại như vậy.." Tưởng Tuyết ngơ ngác, gò má của cô ta rõ ràng là rất đau mà!

"Thầy, chuyện này chắc không cần em giải thích gì rồi đúng không?" Phương Vũ nhìn Hoàng Hải mỉm cười nói.

Hoàng Hải cau mày lại, sắc mặt âm trầm. Hiện tại, ông ta cũng không hiểu là chuyện gì nữa.

Rốt cuộc là Tưởng Tuyết liên hợp với các học sinh trong lớp vu khống Phương Vũ hay là Phương Vũ đang cố gắng xảo biện?

Nhưng nếu Tưởng Tuyết nói là sự thật thì tại sao trên mặt cô ta lại một tí dấu vết gì cũng không thấy? Như vậy là không hợp lý tí nào!

"Thầy, con cũng không biết là tại sao trên khuôn mặt.. Nhưng mọi người đều thấy hắn đánh con! Thầy nhất định phải trừng phạt hắn, nếu không về sau hắn nhất định sẽ còn tái phạm!" Tưởng Tuyết vừa tức vừa gấp, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn, không đầu không đuôi.

Hoàng Hải nhìn nhìn Phương Vũ, lại nhìn nhìn Tưởng Tuyết, hừ lạnh một tiếng.

"Hai người các em, tự mà lo liệu đi!" Nói xong, Hoàng Hải tức giận rời khỏi lớp.

Nhìn thấy Hoàng Hải rời khỏi, Tưởng Tuyết tức đến nỗi sắc mặt tái xanh.

Gò má của cô ta vẫn còn đau rát, trong lòng cô ta tràn đầy oán hận vô tận. Nhưng cô ta lại không thể làm gì được Phương Vũ!

Phương Vũ nhìn mọi người xung quanh mỉm cười một cái. Đối phó với mấy đứa nhóc chỉ mới mười mấy tuổi, căn bản động não cũng khỏi cần.

Phương Vũ đi tới trước mặt Tưởng Tuyết nói: "Sự việc tới đây kết thúc, hi vọng là cô không tìm Vu Minh Minh để trả thù, nếu không, kết cục của Hà Đông Lâm, chính là kết cục của cô."

Tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của Phương Vũ, trong lòng Tưởng Tuyết run lên, vốn dĩ những lời ác độc muốn nói ra lại nuốt lại vào bụng.

Đi về đến chỗ ngồi, Đường Tiểu Nhu một mặt khó hiểu hỏi: "Phương Vũ, rốt cuộc là anh làm như thế nào? Rõ ràng là anh.."

"Nếu như cô thật sự muốn biết, tôi có thể biểu diễn thêm một lần, đưa mặt của cô ra đây." Phương Vũ nói.

"Ta mới không cần!" Đường Tiểu Nhu lè lưỡi, rụt đầu lại.

Cái tát đó thật sự không phải là thuật pháp cao thâm gì, chỉ là sử dụng ám kình thôi.

* * *

Buổi chiều tan học, Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu cùng nhau rời khỏi lớp. Lúc đi tới trước cổng trường, Đường Tiểu Nhu đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên kia đường.

"Đó không phải là Song Nhi sao?"

Lúc này, Triệu Song Nhi đang một mặt tươi cười ngồi trên một chiếc xe mui trần. Còn bên phía ghế lái đang ngồi chính là Dương Húc.

Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Húc, sắc mặt Đường Tiểu Nhu liền thay đổi.

Song Nhi tại sao lại đi cùng với Dương Húc?

Cô ta không chỉ một lần ở trước mặt Triệu Song Nhi nói qua Dương Húc không phải là người tốt.



Đường Tiểu Nhu còn đang đứng ngơ ngác tại chỗ, Dương Húc đã chở Triệu Song Nhi rời khỏi.

"Ngày mai nhất định phải hỏi Song Nhi mới được." Trong lòng Đường Tiểu Nhu thầm nói.

Nửa tiếng sau, Phương Vũ đã đến Đường gia.

Đường Minh Đức đang ngồi ở phòng khách, ngồi đối diện ông ta là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, hai người hình như là đang bàn việc gì đó.

Đằng sau người đàn ông trung niên đó là một thanh niên bận một bộ võ phục màu trắng.

Người thanh niên này thu hút sự chú ý của Phương Vũ, người này chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mà đã là một tu sĩ luyện khí cảnh chín tầng.

Trong số phàm nhân, người thanh niên này tuyệt đối được xem là võ đạo kỳ tài.

"Phương thần y, cậu đến rồi à." Đường Minh Đức nhìn thấy Phương Vũ, lập tức đứng dậy nói.

Người trung niên đeo kính gọng vàng hiếu kỳ nhìn Phương Vũ. Còn người thanh niên đứng phía sau, lúc nhìn thấy Phương Vũ thì thần sắc có chút thay đổi.

Đây không phải là người mà Dương tiểu thư bảo hắn phải giải quyết sao!

Lập tức, người thanh niên này lập tức nói nhỏ điều gì đó với người đàn ông trung niên. Nghe xong, ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn về phía Phương Vũ có chút bí hiểm.

"Ồ, quên giới thiệu với cậu, đây là gia chủ của Dương gia, Dương Siêu Vinh, hôm nay ông ta đến để bàn tí việc." Đường Minh Đức giới thiệu với Phương Vũ.

"Đây chính là vị thần y mà lúc nãy ta mới nhắc đến, Phương Vũ." Đường Minh Đức lại giới thiệu với Dương Siêu Vinh.

"Ồ, chính là cậu ta à. Nhìn có vẻ còn rất trẻ." Dương Siêu Vinh nheo mắt nhìn Phương Vũ.

"Anh hùng xuất thiếu niên, trước đây ta cũng không tin trên thế gian có một thiên tài như Phương thần y vậy, nhưng hiện tại ta tin rồi." Đường Minh Đức nói.

"Thật lợi hại như vậy sao?" Dương Siêu Vinh nhìn Phương Vũ, ngữ khí có chút kỳ quái.

Lúc này, Đường Tiểu Nhu ở một bên kéo Phương Vũ thấp giọng nói: "Chúng ta lên đầu ngồi một tí trước, đợi ba tôi bàn xong việc rồi mới xuống."

"Tiểu Nhu, rất lâu không gặp." Lúc này, Dương Siêu Vinh mở miệng nói.

"Tiểu Nhu, nhìn thấy Dương thúc thúc cũng không chào một tiếng!" Đường Minh Đức trách mắng.

"Dương thúc thúc." Đường Tiểu Nhu rất không tình nguyện chào hỏi một cái.

"Lão Đường, con gái của ông cũng càng ngày càng đẹp đó, lúc trước chúng ta từng có lời hứa hẹn, hiện tại hẳn là vẫn tính đúng không, ha ha.." Dương Siêu Vinh cười ha ha nói.

"Ầy, thanh niên hiện giờ, ở vấn đề hôn nhân, làm gì mà còn theo sự sắp xếp của trưởng bối nữa? Tôi cũng suy nghĩ rồi, cũng không cưỡng ép Tiểu Nhu, nó thích làm sao thì làm sao vậy." Đường Minh Đức thở dài nói.

"Ha ha, cũng đúng, chúng ta không cưỡng ép, nhưng có thể tác hợp, sau này ta sẽ bảo Dương Húc nhà ta giao tiếp nhiều với con gái ông, nói không chừng tia lửa tình yêu sẽ bừng lên thì sao?" Dương Siêu Vinh nói.

"Cha, chúng con lên lầu ngồi một lát trước, đợi cha bàn xong việc thì chúng con sẽ đi xuống." Đường Tiểu Nhu có chút nghe không lọt tay nữa nên nói.

"Được, con dẫn Phương thần y lên lầu ngồi một lát trước đi." Đường Minh Đức nói.

"Không cần, ta cũng sắp chuẩn bị về rồi, còn phải về tập đoàn hợp nữa." Dương Siêu Vinh vừa nói, vừa nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy.

Đường Minh Đức cũng đứng dậy nói: "Dương tổng, vậy tôi cũng không lưu ông lại ăn cơm rồi."

"Ha ha, sau này có nhiều cơ hội." Dương Siêu Vinh cười nói, sau đó hình như nghĩ ra chuyện gì, xoay đầu nói với người thanh niên phía sau nói: "Đây là một hậu bối của tôi, tôi dẫn hắn ra ngoài trải trải sự đời."

"Ngươi với Phương thần y cũng tính là thanh niên tài tuấn, nên giao lưu giao lưu nhiều, đi bắt tay một cái đi." Dương Siêu Vinh nhìn thanh niên áo trắng nói.

Thanh niên áo trắng gật gật đầu, đi tới trước mặt Phương Vũ đưa tay ra.

"Chào cậu, tôi tên Bạch Chiến."

Phương Vũ cũng đưa tay ra, bắt lấy tay Bạch Chiến.

Một nguồn lực ập tới.

Ồ? Muốn chơi cái này sao?

Phương Vũ hơi nhếch khoé miệng nói: "Tôi là Phương Vũ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK