• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Vũ cau mày, chăm chú quan sát biểu tình của Đường Tiểu Nhu, thì thấy cô ta cũng không nói dối.

Nhưng với thân phận của Đường Tiểu Nhu, thầy chủ nhiệm sau có thể từ chối lời yêu cầu của cô ta được chứ?

Hiển nhiên, có người phá đám.

Nhưng mấy chuyện này cũng không phải là điều Phương Vũ phải cân nhắc.

"Tôi chỉ nói một điều, ông nội cô mỗi tuần đều phải châm cứu một lần, nếu cô không giữ lời hứa, thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể không làm nữa." Phương Vũ lại nói.

"Ta biết rồi! Ta nhất định nghĩ cách nhanh chóng chuyển đi!" Đường Tiểu Nhu tức đến khuôn mặt đỏ bừng.

Nói xong, cô ta lại lẩm bẩm một câu: "Giống như là ta muốn ngồi chung bàn với ngươi không chừng!"

Trong tiết học, Phương Vũ muốn đi vệ sinh nên đã lẻn từ phía sau phòng học đi ra.

"Mới vừa bước chân ra khỏi lớp thì có một thanh niên cao to đẹp trai đứng trước cản đường hắn.

" Bạn học, tôi muốn tìm bạn Đường Tiểu Nhu, cậu có thể giúp tôi mời cô ta ra không? "

Phương Vũ nhìn người học sinh này một cái, cảm giác có gì quái lạ. Trước đó cũng có mấy người lẻn từ phía sau lớp lẻn ra, người này cũng không có nhờ giúp, tới khi mình đi ra thì lại cản đường. Người này hình như là cố tình muốn tìm mình.

" Tôi tên là Dương Húc, là học sinh lớp chuyên bên cạnh, cũng có thể nói là bạn học cũ của Đường Tiểu Nhu. "Khuôn mặt nam sinh này lộ ra nụ cười tươi nói.

Dưới dáng vẻ như vậy, nếu là người bình thường thì ai cũng nghĩ Dương Húc này là một người ôn hòa, một người tốt.

Nhưng rất tiếc, người đứng trước mặt Dương Húc là người đã sống gần hơn năm ngàn năm.

Tuy là che giấu rất kỹ, nhưng Phương Vũ vẫn nhận thấy trong mắt hắn ta đầy lệ khí và sự chán ghét.

Phương Vũ không nói chuyện, xoay người đi vào lớp, vỗ vỗ vai Đường Tiểu Nhu rồi nói:" Ở phía sau có người kiếm cô. "

Đường Tiểu Nhu ngây người một lúc, vẫn là đứng dậy, đi theo Phương Vũ ra phía sau lớp học.

Sau khi nhìn thấy Dương Húc, sắc mặt Đường Tiểu Nhu lập tức trở nên khó coi.

Phương Vũ đang muốn đi đến nhà vệ sinh, lại lần nữa bị Dương Húc ngăn lại.

" Dương Húc, ngươi lại đến tìm ta làm gì? "Đường Tiểu Nhu không kiên nhẫn hỏi.

" Nghe nói cô đứng trước toàn lớp, nói là muốn ngồi chung với bàn với bạn học Phương Vũ này. Tôi thì thấy rất hiếu kỳ, nên muốn đến đây xem xem bạn học cùng bàn với cô là người thế nào. "Dương Húc nở một nụ cười nói.

" Quan hệ gì đến ngươi! "Đường Tiểu Nhu phẫn nộ nói.

Dương Húc cũng không để ý đến Đường Tiểu Nhu, mà nhìn qua Phương Vũ, lắc đầu nói:" Quá tầm thường rồi, thật là quá tầm thường. Ta thật không nghĩ ra trên người ngươi có ưu điểm nào mà thu hút người khác.. thật không nghĩ ra. "

Nói xong, hắn xoay lại nhìn Đường Tiểu Nhu, mắt nheo lại nói:" Đương nhiên, ta đoán là cô không hề thích hắn, nhưng ta thì không thích thằng con trai nào khác qua lại gần với cô, cô hiểu không? "

Đường Tiểu Nhu tức đến mặt trắng bệch nói:" Dương Húc, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi quản ta.. "

" Ta đương nhiên không quản được cô, nhưng ta có thể quản người khác. "Dương Húc cười lạnh nhìn nhìn Phương Vũ rồi nói.



" Sắp vào tiết rồi, ta đi đây. "Dương Húc lại mỉm mỉm cười, rồi xoay người rời khỏi.

Sau khi Dương Húc đi rồi, Phương Vũ nhìn về phía Đường Tiểu Nhu.

" Xin lỗi, tên Dương Húc này chính là một tên điên.. Tôi. Tôi với hắn không có quan hệ gì, chỉ là hắn một mực theo, theo đuổi tôi, nhưng tôi đã cự tuyệt hắn rất là nhiều lần rồi.. "Đối diện với ánh mắt của Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu lắp ba lắp bấp nói.

" Cô, nhanh chóng giải quyết việc chuyển lớp cho tôi. "Nói xong, Phương Vũ xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Đường Tiểu Nhu đứng ngây tại chỗ, sau đó tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đường Minh Đức bảo cô ta giao tiếp nhiều với Phương Vũ, nhưng với tính cách thối của tên Phương Vũ này, căn bản là không thể nào giao tiếp được.

Phương Vũ về đến lớp học, thì trong lớp lại bắt đầu xôn xao dị nghị, học sinh xung quanh thỉnh thoảng liếc nhìn anh ta với những ánh mắt kỳ dị.

" Phương Vũ lần này xong rồi, chọc Hà Đông Lâm không nói đi, lần này còn chọc đến đại thiếu gia của Dương gia ở lớp chuyên, Dương Húc! "

" Thì đó, đó là Dương đại thiếu đó, gia thế so với Đường Tiểu Nhu không hơn không kém, với lại còn là người theo đuổi lớn nhất của Đường Tiểu Nhu.. "

" Nhưng cũng khó nói lắm, Phương Vũ đánh cho Hà Đông Lâm trọng thương đến vậy cũng không sao, nói không chừng.. "

Nghe được câu nói này, Tưởng Tuyết ngồi phía trên lộ ra nụ cười khinh thường nói:" Các người thật sự cho rằng Phương Vũ có gia thế gì sao? Ta nói với các ngươi, hắn ta vốn dĩ không bị gì, đều là nhờ Đường Tiểu Nhu! Lần này hắn chọc đến Dương Húc người cũng có gia thế lớn mạnh, Đường Tiểu Nhu cũng không che chở cho hắn được! "

" Tôi nghe nói Dương Húc có người chị gái rất lợi hại.. với lại còn rất yêu chiều cậu ta. "Hứa Hiểu Na ở một bên nói.

Tưởng Tuyết liếc nhìn Phương Vũ một cái, cười lạnh nói:" Vậy thì xem con cóc này có tự nhận thức được bản thân mình không, nếu như hắn ta chủ động chuyển chỗ, Dương đại thiếu có thể sẽ tha cho hắn. Nếu không, chúng ta đợi xem kịch hay. "

Với thính giác nhạy bén của Phương Vũ, anh ta đương nhiên là nghe được rõ ràng những lời bàn luận của những người này rồi. Nhưng anh ta đến nỗi nổi giận với những đám nhóc này. Nhưng đối với những rắc rối Đường Tiểu Nhu gây ra cho mình, anh ta xem như là được mở rộng tầm mắt rồi.

Ngồi chung bàn mới chỉ vọn vẹn có hai ngày, thì Đường Tiểu Nhu đã đem đến cho anh ta hai tình địch mà bản thân anh ta cũng không hiểu là chuyện gì nữa. Đồng thời, anh ta còn chịu những lời chế giễu khinh thường bởi sự đố kỵ và ghen ghét của nhiều người trong lớp.

Phương Vũ vốn đã điệu thấp hai năm, nhưng ai ngờ chỉ vọn vẹn có hai ngày mà anh ta đã trở nên nổi tiếng trong lớp, không ngoài ý muốn, rất nhanh cũng sẽ nổi tiếng toàn trường rồi.

Với lại sự ảnh hưởng này sẽ còn kéo dài, cho dù là Đường Tiểu Nhu có chuyển lớp hay không, sự ảnh hưởng này sẽ không biến mất. Thậm chí có thể dự đoán được những lời chế giễu trong lớp sẽ ngày càng nhiều hơn.

Nhân tính chính là như vậy, Phương Vũ rất sớm là đã nhận ra điều này.

" Thôi vậy, thuận theo tự nhiên là được. "

Nếu như đã không cách nào điệu thấp thì không điệu thấp nữa vậy.

Buổi chiều tan học, thấy Phương Vũ chuẩn bị rời đi, Đường Tiểu Nhu gấp gáp hỏi:" Phương Vũ, cái đó, cái phương thuốc hôm trước anh viết cho ông nội tôi, trong đó có hai vị thuốc, chúng tôi đã hỏi rất nhiều tiệm thuốc lớn, những cũng nói.. "

" Đó là việc của các cô, tôi cũng đã nói có vài vị thuốc rất hiếm, kiếm không được, tôi cũng không có cách. "Phương Vũ nói.

Nói xong, Phương Vũ xoay người rời đi.

Đường Tiểu Nhu bĩu môi, cúi đầu thu dọn sách vở.

* * *

Phương Vũ cũng như ngày thường đi bộ từ từ về nhà.



Một chiếc xe tải cỡ trung đang đậu bên đường, trên vỉa hè Phương Vũ đi ngang qua chiếc xe tải. Ngồi ở ghế lái xe tải này là một người đàn ông đầu trọc trên cánh tay có hình xăm lớn, chính là người mà hôm qua bị Phương Vũ một cước đạp bay không đứng dậy nổi tên Đại Biêu.

Nhìn thấy Phương Vũ, đôi mắt Đại Biêu trở nên dữ tợn.

Hôm qua, Phương Vũ một cước đá bay hắn, không chỉ làm hắn bị thương ở phần bụng mà còn làm hắn ta mất hết mặt mũi.

Hắn nhất định phải tự tay trả thù.

Cho nên, hắn ta đã cố nhịn đau, chủ động yêu cầu Hà Văn Thành giao nhiệm vụ hôm nay cho hắn.

Nhìn chằm chằm bóng dáng của Phương Vũ, Đại Biêu lấy ra bộ đàm nói:" Đại ca, thằng chó đó xuất hiện rồi. "

" Ồ, vậy thì dựa theo kế hoạch tiến hành đi, ta muốn tên khốn đó chết không toàn thây. "Hà Văn Thành độc ác nói.

Đại Biêu ném bộ đàm sang một bên ghế, sau đó nhìn chằm chằm những bước đi của Phương Vũ.

Ở phía trước là đèn giao thông, theo như tuyến đường về nhà của Phương Vũ, một lát anh ta chắc chắn sẽ bước qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ băng qua đường.

Lúc đó, Đại Biêu sẽ đạp ga nhắm thẳng Phương Vũ mà đụng tới.

" Ngươi đánh rất giỏi thì sao, có thể chặn đứng được một chiếc xe tải không? "Đại Biêu lộ ra nị cười tàn nhẫn nói.

Một phút sau, Phương Vũ đi tới vạch kẻ đường, lúc này cũng là đèn xanh, anh ta bước từ từ đi qua.

Đại Biêu đạp ga. Một chiếc xe tải nặng mười tấn tăng tốc nhắm thẳng Phương Vũ mà lao tới.

Ngoài sau Phương Vũ, một mỹ nữ bận trang phục giảng viên màu đen cũng đang chuẩn bị băng qua đường.

Cô ta nghe được tiếng động cơ xe, xoay đầu nhìn thì thấy có một chiếc xe tải đang nhắm thẳng chỗ này mà lao tới, cho dù là đèn đỏ cũng không hề có ý định giảm tốc độ.

Mỹ nữ này bị dọa tới hoa dung thất sắc, nhìn thấy Phương Vũ đã đi được một nữa đoạn đường, cô ta hét lên:" Cẩn thận! Mau tránh.. "

" Bùm! "

Một âm thanh kim loại va chạm vang lên lấn át tiếng hét của cô ta.

Cô ta nhìn chiếc xe tải đã lao qua được chục mét, trên mặt đất có một vết đen dài của bánh xe để lại, khuôn mặt cô ta trắng bệch.

Một học sinh của trường Giang Hải ở trước mặt cô ta bị xe đụng chết!

Đầu óc của cô ta trống rỗng, căn bản là không để ý chiếc xe tải đó lúc này bốn bánh xe vẫn còn xoay và đang ma sát trên mặt đường phát ra những âm thanh chói tai. Đầu xe của chiếc xe tải lúc này có một vết lõm!

Đại Biêu ngồi ở ghế lái bị sự va chạm lúc nãy làm cho đầu chảy đầy máu. Lúc này, hắn điên cuồng đạp ga, rồi xoay vô lăng liên tục.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra?"

Kế hoạch ban đầu của Đại Biêu là cán qua người Phương Vũ rồi đạp ga tăng tốc bỏ chạy.

Nhưng lúc đụng vào Phương Vũ, căn bản là hình như không phải đụng vào một người mà như đâm vào tấm sắt vậy!

Với lại hiện tại xe của hắn còn bị tấm sắt này chặn lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK