Bài kiểm tra bày diễn ra vào tuần trước khi mà Danh Hoài đã dạy kèm cho Ngọc Cảnh Anh được hơn một tháng. Anh và cậu cùng cố gắng lần này ba môn cơ bản đều trên trung bình là tốt.
Ngọc Cảnh Anh chụp lấy tay thằng bạn thân của mình, giật liên tục.
“Bối bảo bảo, mày nghĩ, tao có thể thành công hay không? Tao lo quá đi.”
“Một tháng này mày học rất chăm chỉ mà. Lão Vương nãy giờ nhìn mày bằng ánh mắt triều mến đấy. Có khi OK rồi.”
Bài được phát đến, Ngọc Cảnh Anh lập há miệng cười to hú hét trong vui sướng nhảy lên như khỉ.
“Ha ha ha, ha ha ha, tớ làm được rồi Lâm Bối Bối. Điểm ba môn đều trên trung bình rồi.”
Tiếng hét to của Ngọc Cảnh Anh khiến cả lớp chấn động. Mọi người lập tức bàn tán xôn xao. Đại ca được trên trung bình sao? Có phải gian lận không? Hay là trúng tủ?
Nhưng thật ra mọi người đều hiểu, Ngọc Cảnh Anh sẽ không gian lận. Dù sao cậu ta điểm kém cũng nhiều lần lắm rồi, không cần thiết phải gian lận trong cuộc thi không quan trọng này.
“Khụ khụ…”
Vương Chu ho mấy tiếng, không khí lớp học dần yên tĩnh trở lại. Ông cũng không ngờ lần này đại ca học dốt nổi tiếng lớp ông lại có thể đạt được thành tích tiến bộ vượt bậc như thế.
“Ngọc Cảnh Anh, lần nay em thi rất tiến bộ. Các môn đều trên trung bình. Thầy đề nghị cả lớp tuyên dương bạn học Cảnh Anh.”
Ngọc Cảnh Anh vỗ vỗ ngực đầy tự hào. Đại ca vừa ngầu vừa học có tiến bộ như hắn đây thì chắc trăm năm mới có một người thôi.
“Nhưng mà em càng phải cố gắng hơn nữa. Lần này em đạt được kết quả trung bình chứng tỏ em có khả năng.”
“Vâng, thưa thầy.”
Lâm Bối Bối bên cạnh nhìn thằng bạn mình lỗ mũi sắp to như cái thùng phuy thì che mặt bất lực. Có cần vui sướng đến mức như vậy không.
Danh Hoài nhìn thấy điệu bộ của Ngọc Cảnh Anh cũng cố gắng che miệng cười. Xem ra đại ca Hoa Lan vẫn là một tên trùm trường ngây thơ a. Nhưng anh cũng cố gắng rất nhiều. Để đạt được kết quả ngày hôm nay, anh đã phải thức bao nhiêu đêm đấy.
Ngọc Cảnh Anh trong lòng rạo rực, trong giờ học thỉnh thoảng lại liếc nhìn xuống dưới về phía Danh Hoài. Cậu cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh nên nở nụ cười đáp lại.
Hai người tia qua tia lại khiến Lâm Bối Bối thở dài. Haizz, Cảnh Anh, bây giờ cậu không giống trùm trường đâu mà càng ngày càng giống cô vợ nhỏ rồi đấy.
Tin tức đại ca được trên điểm trung bình lan ra khắp trường. Ngọc Cảnh Anh bệ vệ đi khắp các dãy phòng học để mọi người chiên ngưỡng dung nhan của mình. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cậu được điểm cao như vậy đó.
“Khục…. Khục…. Nhân lần đầu tiên đại ca được điểm trên trung bình, quyết định đãi cả lớp trà sữa hiệu XX. Anh rất là muốn uống bia nhưng dù sao trong trường cũng có quy định nên các em chịu khó vậy.”
“Hoan hô… hoan hô…”
Lớp 12A vỗ tay như sấm, khen Ngọc Cảnh Anh hào phóng rộng lượng. Chỉ riêng Danh Hoài biết đại ca đây đang hợp thức hoá lý do muốn uống trà sữa của mình thôi.
Ngọc Cảnh An thoả mãn hút một ngụm trà sữa, nhìn Danh Hoài bằng đôi mắt lập lờ sáng. Đây chính là bí kíp võ công của anh đấy, có Danh Hoài, có khi anh lại đỗ cả Đại học cũng nên.
“Đại ca, buổi học chiều mai anh không cần tới đâu. Tôi có chút việc bận.”
“CÁI GÌ?”
Ngọc Cảnh Anh hét to khiến mọi người giật mình đổ dồn ánh mắt về phía bên này. Thường ngày Danh Hoài không thèm nghỉ một buổi dạy nào, lúc nào cũng áp bức anh thế mà hôm nay lại chủ động xin nghỉ.
Đại ca khoác tay lên vai của Danh Hoài, thì thầm hỏi nhỏ.
“Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của đại ca đây sao?”
Danh Hoài cười khẽ, cầm lấy tay Ngọc Cảnh Anh bỏ xuống vai mình.
“Tôi đi đón bạn mình. Cậu ấy mới từ nước ngoài về còn lạ nước lạ cái. Xin lỗi anh nhé.”
“Bạn? Nam hay nữ vậy?”
“Là nữ. Cô ấy là bạn từ nhỏ của tôi, qua nước ngoài năm năm trước.”
Ngọc Cảnh Anh không hiểu sao cảm thấy nguy cơ ngập tràn. Anh tự dưng nghĩ nghĩ người bạn này của cậu về rồi có khi nào cậu không dạy anh nữa hay không? Cậu sẽ giành thời gian đi chơi với cô ta, sẽ bỏ rơi anh. Anh sẽ học dở trở lại.
Ánh mắt Ngọc Cảnh Anh ngày càng mông lung, thất hồn lạc phách. Lâm Bối Bối nhìn liền biết thằng bạn mình đang viễn tưởng đủ 7749 kịch bản cẩu huyết trong đầu rồi.
...***...
Sân bay đông nghịt người. Danh Hoài mặc quần jean áo thun đơn giản nhưng nhìn vẫn vô cùng hút mắt. Mấy cô gái đang đứng đó cũng xúm xít bàn luận, đưa đẩy nhau muốn tới xin số điện thoại.
“Thấy chưa, tớ nói mà. Tên này đi ra ngoài là có điềm lắm.”
Ngọc Cảnh Anh một thân full đồ đen đứng nấp sau cây cột, lèo nhèo với thằng bạn thân của mình. Cả hai đều đeo kiếng đen, nhìn vào còn tưởng Mafia muốn vận chuyển hàng nóng nữa cơ. Cả hai cứ thập thò thập thụt khiến an ninh sân bay muốn không để ý cũng không được.
Lâm Bối Bối khóc cũng không ra nước mắt. Cậu cũng không muốn đi đến đây đâu rình mò người ta đâu. Nhưng Ngọc Cảnh Anh như lên cơn vậy. Có biết nhìn hai người giống đi đánh ghen lắm hả.
Ngọc Cảnh Anh theo chân Danh Hoài hơn mười phút thì thấy một cô gái đeo kính mát chạy như bay đến ôm cổ cậu ta. Cậu ta cũng cười tươi hân hoan nói chuyện với cô ấy.
“Mày mày nhìn đi Bối bảo bảo, tên kia… tên kia… tên kia… cậu ta…”
“Cậu ta đón bạn của mình. Có gì lạ đâu.”
“Mày thấy không? Hai người đó thân thiết như vậy. Thế mà tao tới gần, cậu ta lại đẩy tao ra. Có phải cậu ta không xem tao là bạn không?”
Ngọc Cảnh Anh dẩu môi buồn bực nhìn Danh Hoài còn đang mải mê nói chuyện với cô gái kia. Càng nhìn môi cậu càng trề xuống.
“Mày đừng trề môi nữa, chạm đất tới nơi kìa.”
“Tao có trề đâu.”
Lâm Bối Bối lắc đầu cảm thán. Đôi khi cậu cũng không hiểu nổi mạch não của thằng bạn thân mình. Rõ ràng mới quen học bá thôi mà cứ muốn chiếm làm của riêng. Nếu bạn mình là con gái, cậu nghĩ chắc mẩm là thích người ta mà không dám nói rồi.
Bỗng nhiên, Danh Hoài quay về phía hai người đang trốn rồi chỉ tay, nói gì với cô bạn của mình. Cả hai lén lút rúc đầu vào trong, nhìn vào mắt nhau.
“Má ơi, sao cậu ta phát hiện được vậy.”