Trên chiếc chăn được trải rộng ra, một cậu con trai cao lớn ôm người con trai nhỏ nhắn hơn ngủ một giấc thật say nồng. Hai má cậu đỏ hây hây, đôi môi hơi hé hé chứng tỏ chủ nhân của nó đã ngủ một giấc cực kì thoả mãn.
“Ưm….”
Danh Hoài tỉnh dậy sớm hơn, phát hiện người trong lòng mình vẫn còn đang ngủ. Cậu liền nhẹ nhàng rút tay ra, chống người nhìn Ngọc Cảnh Anh đang ngủ thật say sưa. Cậu mỉm cười nhìn đôi lông mi dày dặn của anh cực kì xinh đẹp, sau đó cuối xuống hôn nhẹ lên đôi mắt của anh.
“Chào buổi sáng người yêu của em.”
Một lời chào buổi sáng nhẹ nhàng tình cảm, bắt đầu ngày mới hạnh phúc của cả hai.
Bảy giờ hơn, Ngọc Cảnh Anh mới từ trong giấc mộng của mình tỉnh lại. Ngủ với người yêu của mình, ngủ thật là ngon a.
Anh sờ sờ bên cạnh, vẫn còn chút hơi ấm nhưng lại không thấy người đâu. Danh Hoài vẫn luôn dậy sớm như thế sao.
“Em để bàn chải và khăn mặt mới trong phòng tắm, anh vệ sinh xong thì xuống nhà ăn sáng nhé.”
Còn rất chu đáo tận tâm nữa, nhưng mà nghĩ đến việc bây giờ mình mới tỉnh dậy, lại còn chờ Danh Hoài và mẹ Danh chuẩn bị bữa ăn sáng cho mình, Ngọc Cảnh Anh bất tri bất giác thấy có hơi xấu hổ.
Con dâu ngày đầu về nhà chồng như vậy quả thực là ấn tượng xấu a. Cũng tại A Hoài, không kêu anh dậy để anh thể hiện. Bữa ăn trước mẹ khen nhiều lắm đấy.
Ngọc Cảnh Anh vội vàng đánh răng rửa mặt sau đó chạy xuống lầu dùng bữa sáng.
Đây chính là bữa sáng đơn giản nhất mà cậu từng ăn qua, chỉ có cháo và quẩy nhưng lại khiến cậu hạnh phúc không gì sánh bằng.
Triệu Xuyến Chi nhìn nhìn hai đứa không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm. Tối hôm qua đến giờ bà không ngủ được, chỉ sợ hai đứa này tuổi trẻ chưa suy nghĩ kĩ làm chuyện bậy bạ thôi đâu. Cũng may Danh Hoài và Ngọc Cảnh Anh đều chín chắn hết a.
Tài xế Ngọc gia canh giờ rất chuẩn, sau khi cả nhà hoàn thành bữa cơm là đã đến trước nhà Danh Hoài đón người về.
“Tạm biệt, chiều nay lại gặp a.”
Ngồi trong xe ô tô, ló đầu ra ngoài cửa kính, Ngọc Cảnh Anh cười thấy răng không thấy mắt luôn. Bộ dáng vui vẻ tràn đầy năng lượng của anh quả thực khiến người khác như được buff đầy sinh khí vậy.
“Được, chiều nay gặp. Em sẽ làm sẵn trà sữa mời anh.”
“Cậu nói rồi đó nhé. Đừng nuốt lời đó.”
Tài xế ngồi trước vô lăng mà cảm thấy đau đầu. Quả nhiên là những con người mới yêu nhau, chỉ hận không thể dính nhau 24/24 mà. Cậu chủ à, tôi chỉ đưa cậu về thay đồ ăn cơm trưa với ông bà chủ thôi mà, chiều lại đưa cậu đến gặp người yêu. Có cần phải quyến luyến thế không.
Đúng là khóc trong lòng nhiều chút mà.
Cuối cùng, Danh Hoài cũng nhận thấy tín hiệu cầu cứu của Ngọc Cảnh Anh nên chủ động chấm dứt câu chuyện, vẫy tay chào anh. Lúc này tài xế mới có thể yên ổn chở tiểu thiếu gia về nhà được.
Chiếc xe đi khuất bóng, lúc này Danh Hoài mới thở nhẹ ra một hơi. Cậu vẫn còn việc phải làm, tên đàn ông đó.
Danh Công, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ông. Dám động vào những người mà ta yêu thương, chút kiên nhẫn cuối cùng ta dành cho ông coi như cũng hết rồi.
Danh Công bị trói nhốt trong nhà kho từ đêm đến sáng, tuy không có ai đánh đập hay bức cung gì ông ta nhưng không gian đen tối, im ắng xung quanh cũng đủ khiến lão ta sợ hãi rồi.
“Thả tôi ra. Các người muốn gì tôi sẽ khai hết. Tôi sẽ khai hết mà.”
“Có thật là ông sẽ khai hết không?”
Danh Hoài tiến vào trong kho, nhìn người đàn ông nhếch nhác đang nằm dưới sàn. Trong mắt cậu hiện tại hoàn toàn là xem thường.
Một kẻ bán linh hồn cho đồng tiền như lão ta, vốn dĩ đã trở nên bẩn thỉu không thể nói nổi rồi. Cậu hận không thể một lần cắt đứt quan hệ huyết thống với lão. Một kẻ không ra gì, tán tận lương tâm thế này vậy mà lại là bố hắn.
“A Hoài, ta không có làm gì hết. Là đám người kia tự tiện bắt ta, ta chỉ đi ngang qua đó muốn vào thăm hai mẹ con con mà thôi. Con nói họ thả ta ra đi.”
Một lời nói dối khiên cưỡng và xấu xí làm sao. Thăm? Hắn ta không đến làm khổ họ có lẽ cậu và mẹ phải cảm tạ trời đất rồi đó.
“Danh Công ông nói dối quen miệng nhỉ. Nhưng tôi nói ông nghe, trước nhà tôi vừa lắp camera hai ngày trước, cảnh ông lén lút nấp rồi theo dõi A Anh được quay lại rất kĩ. Ông nghĩ cảnh sát sẽ tin mình sao?”
Camera?!
Nghe tới đây Danh Công sốc đến rụng rời tay chân. Sở dĩ hắn nhận làm chuyện này vì hắn biết quanh khu dân cư đó thưa thớt, còn chưa có camera gắn quanh.
Nếu chuyện này bị đưa lên đồn cảnh sát, hắn sẽ phải vào tù lần nữa mất. Với thế lực nhà họ Ngọc, chắc chắn sẽ cho ông ta ăn tù mọt gông. Mà Ngọc Cảnh Thâm đằng nào cũng phủi sạch trách nhiệm.
“Cho nên, ông tính sao đây nhỉ?”