• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Hoài, A Anh, chuyện người lái xe tông cậu đã có kết quả rồi nè.”

Lâm Bối Bối và Tiêu Oánh đẩy cửa xông vào định báo tin vui thì thấy trước mắt một bát cơm chó thật to.

Ngọc Cảnh Anh ngồi bên như một cô vợ hiền bé nhỏ, đút từng muỗng cơm cho người yêu mình.

Điều này làm Lâm Bối Bối tức tối không thôi. Rõ ràng Danh Hoài bị thương ở tay thôi mà, có cần đút cơm tận mồm như vậy không? Còn nữa, sao càng nhìn cậu càng nghi thằng bạn mình là kèo dưới chứ không kèo trên nổi là sao vậy à?

Thực ra từ lúc Ngọc Cảnh Anh và Danh Hoài hẹn hò, Lâm Bối Bối đã suy nghĩ bạn mình chính là người nằm phía trên rồi. Dù sao Ngọc Cảnh Anh cũng là đại ca của Hoa Lan đại danh đỉnh đỉnh, lại còn lớn tuổi hơn nữa. Sao có thể không là kèo trên cho được?

Chỉ là lần này có hơi chút sai lầm thì phải?

Ngọc Cảnh Anh đút xong muỗng cháo cho Danh Hoài, mới quay sang nói chuyện với hai người phía trước mình.

“Là ai sai khiến đúng không?”

“Là tên Danh Thanh đó. Tin được không, cậu đã rời Danh gia rồi mà bọn họ còn bám riết không tha. Đúng là âm hồn bất tán mà.”

Tiêu Oánh nhắc đến Danh gia liền một bụng tức giận không có chỗ xả. Năm đó nhà cô giúp mẹ con Danh Hoài thoát khỏi Danh gia cho nên tất nhiên biết Danh gia xấu xa thủ đoạn đến thế nào.

“Danh Thanh tuổi còn nhỏ như thế mà tâm tư đã ác độc rồi. Không có việc gì thế mà học thêm ông nội hắn ta làm gì cơ chứ.”

Danh Hoài tất nhiên biết rõ chuyện này liên quan đến Danh gia. Dù sao người cậu đắc tội cũng chỉ có Ngọc Cảnh Thâm và Danh gia. Ngọc Cảnh Thâm thì đi tù rồi thì chỉ còn Danh gia mà thôi.

“Ngày trước Danh Vĩ tìm đến nhà tớ đã đã liệu trước sự việc này. Không ngờ, Danh Thanh lại có thể hành động điên rồ như vậy.”

Ngọc Cảnh Anh nãy giờ mới tiêu hoá được mọi chuyện. Vậy tên Danh Thanh đó chính là người lần trước nói móc Danh Hoài ở trường sao.

“Hắn ta điên hay sao?”

“Chuyện Danh Vĩ tìm tới tớ chắc chắn đã đả kích hắn ta. Nhưng mà sao điều tra nhanh như vậy?”

Danh Thanh tuy không thông minh lắm nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người manh động, thậm chí là hắn ta còn có chút nham hiểm nữa. Chuyện hắn đã làm đều khá kín kẽ, sẽ không dễ để người khác phát hiện như thế.

Tiêu Oánh cũng nghi ngờ chuyện này.

“Tớ cũng nghi. Nhưng cậu biết tại sao không? Tên lái xe đâm cậu để lộ hình xăm trên cánh tay. Tớ nghi ngờ hắn ta cố tình dẫn dụ chúng ta. Hay nói đúng hơn là cố tình để bị bắt.”

Danh Hoài cũng đoán được ý tưởng của hắn ta, cậu cười nhếch mép.

“Hắn ta điên rồi nên muốn phá huỷ Danh gia thôi.”

“A Hoài…”

Ngọc Cảnh Anh tràn đầy lo lắng, anh không quan tâm đấu đá trong gia tộc Danh gia ra sao, anh chỉ quan tâm đến A Hoài liệu có bị thương nữa hay không?

Danh Hoài nắm chặt tay người yêu mình an ủi trấn an anh.

“Anh đừng lo lắng. Bọn họ sắp cắn nhau đến người sống ta chết rồi. Không còn thời gian quan tâm đến chúng ta nữa đâu.”

Quả nhiên như Danh Hoài dự đoán, Danh gia lúc này chính là một mảnh rối loạn nhốn nháo.

Cảnh sát nhận được uỷ thác của hai nhà họ Ngọc và họ Tiêu cho nên rất nhanh Danh Thanh đã bị bắt đi.

Chỉ là hắn ta dường như đã đoán trước kết cục của mình nên báo tin cho một đám phóng viên đứng thước cửa nhà họ Danh ghi lại tình cảnh đặc sắc này.

Danh Thanh hai tay bị còng, hai bên là cảnh sát, lão gia tử thì ngồi trong phòng khách tức đến thở hơi lên, bà nội thì đã té xỉu từ lúc nào. Ba mẹ ở nước ngoài không về kịp.

Tình cảnh này của Danh gia quả thực xứng đáng làm trò cười cho thiên hạ mà.

Danh Thanh cực kì hài lòng với hiệu quả do mình tạo ra. Hắn biết bản thân không cách nào có được Danh gia, ông nội đã quyết định giao nó cho người khác rồi. Vậy thì chi bằng để hắn huỷ diệt nó vậy.

Danh Thanh sống cả đời chỉ vì mong muốn làm người thừa kế của Danh gia. Nhưng chỉ vì hắn tư cách không cao mà cuối cùng lại bị ông nội gạt bỏ. Ông nội thà tìm đến một người đã bị vứt bỏ trước kia chục năm chứ không thèm để mắt đến đứa cháu ở bên cạnh tận hiếu là hắn đây.


Điều này chính thức khiến trái tim Danh Thanh vỡ vụn. Cho nên bằng mọi giá, hắn phải huỷ đi Danh gia. Hắn không thừa kế được thì Danh Hoài cũng đừng hòng động vào.


Danh gia lần này nhục nhã ê chề trở thành trò cười trong thiên hạ. Người thừa kế duy nhất vì muốn tranh giành mà giết người, những chuyện xấu trước kia Danh Vĩ làm cũng từng chuyện từng chuyện bị khui ra thì làm sao có nhà nào dám mạo hiểm hợp tác cơ chứ.


Danh Vĩ trong một đêm già đi rất nhiều. Ông ta không ngờ quyết định đặt trứng trong một giỏ của mình lại thất bại ê chề đến vậy.


Danh gia không thất bại trên tay người ngoài mà thất bại trên tay con cháu nhà mình.


Âu cũng là quả báo nhãn tiền.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK