Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Quá tam ba bận mãi hận từ đồng nghĩa.
Tay Cố Minh Hoài khựng hồi lâu trên không trung, trầm giọng nói: "Buông ra."
Dung Dữ: "Không buông."
Bây giờ hắn giống như điện thoại chỉ còn 1% pin vậy đó, rút ra sẽ sập nguồn liền.
Phải sạc đầy mới được.
Cố Minh Hoài cúi đầu: "Cậu như vậy, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được."
Dung Dữ ngước đầu lên, giọng điệu đương nhiên đáp: "Có chuyện nói trên giường cũng được mà, anh nói chuyện của anh, tôi làm là chuyện của tôi, có gì đáng ngại đâu."
Cố Minh Hoài: "Khụ khụ khụ."
Câu này nghe kiểu gì cũng thấy có nghĩa bóng!
Nhưng cậu thanh niên lại cứ nhìn anh bằng đôi mắt trong veo không chút tạp niệm: "Anh bị cảm rồi à?"
Cố Minh Hoài hít mũi: "Ừ bị cảm nhẹ."
Ngâm nước lạnh cả một đêm cũng không phải chuyện đùa, hôm nay anh đúng là bị cảm. Nhưng lý do ho khan lại không phải cái này.
Cố Minh Hoài nghĩ tới lo lui, cảm thấy chú cá nhỏ này có thể bị ảnh hưởng bởi tình huống 'chim non'. Anh nuôi Cá Nhỏ một tháng nay, sau khi hóa hình cũng nhìn thấy anh đầu tiên, nên mới sinh ra cảm giác ỷ lại với anh.
Chỉ chuyện này mới có thể giải thích lý do Cá Nhỏ ôm anh không chịu buông.
Anh ngồi vào mép giường, Dung Dữ cũng nhích theo, ôm eo anh mãi không buông, thậm chí còn muốn để đuôi cá lên đùi anh.
Cố Minh Hoài theo phản xạ lạnh giọng quát: "Không được nhúc nhích cái đuôi."
Anh không muốn phải đi tắm lần thứ 8!
Đuôi Dung Dữ hơi run rẩy, ngoan ngoãn để lại lên giường, bĩu môi nói: "Không để thì không để, dữ như thế làm gì."
Hắn cũng sợ để đuôi cá lên bệnh sợ dơ của Cố Minh Hoài lại phát tác làm anh ta phải vào tắm thêm hai tiếng đồng hồ, lúc ra thì phát hiện hắn đã biến thành cá mặn.
Thôi thì ôm như này cũng được.
Cố Minh Hoài hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Trên đời thật sự có yêu ma quỷ quái à?
Trước kia Cố Minh Hoài không tin, nhưng bây giờ nhìn chàng tiên cá đang ôm mình trên giường, không tin cũng uổng.
Dung Dữ mặt bình tĩnh, mở mồm đã bịa ra lời giải thích: "Tôi tới trả ơn."
Cố Minh Hoài: "Trả ơn?"
"Đúng. Tôi vốn là cá chép tinh, trước kia gặp chút chuyện nên bị biến về nguyên hình, bị bắt bán trên chợ. Nếu không phải ngài Cố mua tôi về thì tôi đã sớm thành cá kho rồi." Dung Dữ vừa nói vừa ôm chặt hơn, giọng điệu chân thành đầy cảm kích, "Người phàm thường nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, tôi bằng lòng cùng ngài Cố vĩnh viễn không chia lìa thân thể."
Cố Minh Hoài nghĩ một hồi, tưởng tượng đến sau này, dở khóc dở cười đáp: "Cá Nhỏ à, người phàm nói lấy thân báo đáp không phải ý này, cậu không cần phải.... dính chặt tôi như vậy."
Dung Dữ kiên định nói: "Cần, yêu quái chúng tôi nhận ơn là phải trả, không trả sẽ còn nhân quả, bất lợi cho việc tu hành. Nên là ngài Cố ơi, lấy thân báo đáp đúng nghĩa là gì? Anh nói, tôi chắc chắn sẽ làm."
Cố Minh Hoài im thin thít.
Nếu anh giải thích đúng nghĩa của lấy thân báo đáp, cậu cá nhỏ này sẽ không muốn làm theo thật chứ?
Mặc dù Dung Dữ rất đẹp, nhưng hiện tại Cố Minh Hoài không có ý định yêu đương với yêu tinh, càng không thể yêu đương khác loài.
Thêm chuyện không bằng bớt chuyện, Cố Minh Hoài quả quyết nói: "Cậu hiểu không sai, chính là ý này, lấy thân báo đáp là tiếp xúc thân thể. Nhưng không cần phiền phức như này, chỉ nắm tay là được rồi."
Dung Dữ nghe vậy bèn cầm tay Cố Minh Hoài, mười ngón tay đan vào bàn tay anh, ngây thơ hỏi: "Như này à?"
Cố Minh Hoài gật đầu: "Đúng. Vậy thả eo tôi ra được chưa?"
Dung Dữ lắc đầu: "Không được, tay còn lại cũng phải nắm mới được."
Cố Minh Hoài: "..."
Nắm một tay là lãng mạn, còn mặt đối mặt nắm hai tay, trông thế nào cũng thấy ngu muốn chết.
Vì cứu rỗi cái eo của mình, Cố Minh Hoài bất đắc dĩ phải đưa tay còn lại cho Dung Dữ. Lòng bàn tay của cậu thanh niên mềm mại trơn láng, mát rười rượi không chút mồ hôi, xúc cảm khi sờ tốt hơn đuôi cá gấp nghìn lần.
Cố Minh Hoài ngồi trên giường, vẻ mặt bình tĩnh mặt đối mặt liếc mắt đưa tình với Dung Dữ.
"..."
Quả nhiên rất ngu.
Dung Dữ nhìn giá trị linh khí từng chút tăng lên, môi khẽ nhếch: Cá cắn câu.
Một kỹ xảo đàm phán rất đơn giản ---- một đám người ở chung một phòng, bạn muốn mở cửa sổ, không ai đồng ý, nhưng nếu bạn muốn dỡ nóc nhà, những người đó chắc chắn sẽ cho bạn mở cửa sổ. Đúng như Dung Dữ giải thích lấy thân báo đáp là tiếp xúc thân thể, mới đầu Cố Minh Hoài còn không muốn Dung Dữ ôm chặt cứng mình như thế, nhưng vừa nghĩ đến nghĩa thật sự của lấy thân báo đáp thì cũng chỉ có thể đồng ý nghĩa 'lấy thân báo đáp' của Dung Dữ, thế là Dung Dữ đã có lý do chính đáng để hút linh khí. Cái này gọi là 'nếu cả hai cách đều xấu thì chọn cách ít gây hại hơn.'
Thật ra hai người đều có thể chẳng cần chọn.
Thân là chủ tịch đã tận tay đưa công ty ra thị trường, Cố Minh Hoài không thể không hiểu chút đạo lý này. Chỉ có điều bây giờ tam quan của anh sụp đổ đến nơi, não chạm mạch, nên nhất thời bị lừa âu cũng là chuyện bình thường. Chờ anh kịp phản ứng, đã không thể bỏ được Dung Dữ nữa.
Vào lúc này, Cố Minh Hoài mới là chú cá bị mắc câu.
Vòng Huyết Ngọc cảm thấy Dung Dữ đang làm chuyện thừa thãi: Vòng vo như thế làm chi, anh chỉ cần nói thẳng việc tiếp xúc thân thể với anh ta thì mới duy trì hình người được, chẳng lẽ anh ta không chịu giúp anh à?
Dung Dữ: Mày thì biết cái gì? Dù tao chỉ có thể dựa vào hắn, nhưng cũng không thể để hắn biết tao không còn lựa chọn nào khác. Nếu hắn lợi dụng chuyện này uy hiếp tao thì tao phải làm sao? Ít nhất thì lúc này tao còn chưa tin hắn.
Hiện tại thiết lập của Dung Dữ là yêu đến trả ơn, có lòng tốt đối với Cố Minh Hoài, sẽ không hại anh, có lẽ còn có thể trợ giúp anh, hai bên đều bình đẳng. Nhưng một khi để Cố Minh Hoài biết hắn sống là nhờ vào linh khí của Cố Minh Hoài, không thể xa Cố Minh Hoài được, Dung Dữ sẽ rơi vào thế bị động, hoàn toàn trở thành thú cưng Cố Minh Hoài nuôi.
Dung Dữ trời sinh đã thích nắm quyền chủ động, dù có rơi vào cảnh yếu thế cũng sẽ không phô nhược điểm trí mạng ra cho người khác biết, để rồi bị người nắm thóp, bị người nắm lấy cơ hội của chính mình.
Vòng Huyết Ngọc: Anh đang suy bụng ta ra bụng người.
Dung Dữ: À thế à? Vòng nhỏ mày với hắn có quan hệ tốt lắm hay sao mà nói đỡ cho hắn.
Được, lại loại thêm môt người, xem ra thân phận của vị này thật sự không phải người của cục Quản Lý Thời Không --- mà chính là kẻ thù của tao.
Vòng Huyết Ngọc: ...
Nước đi này nó đi lộn rồi, nó càng nói nhiều càng sai nhiều, dù đã ôm bụng cảnh giác rồi mà vẫn bị Đại ma vương moi tin.
Hèn gì 108 thần sử cũng không giấu nổi, toàn bộ bị đoán được. Dung Dữ rõ ràng là giả vờ ngây thơ, suy nghĩ lại vô cùng chặt chẽ.
Phạm vi đã nhỏ hơn rồi, vòng Huyết Ngọc sợ rằng mới thế giới đầu mà Chủ thần đại nhân đã ngã ngựa.
Thế mới nói rốt cuộc tại sao Chủ thần đại nhân lại phải tới đây giúp Dung Dữ 'gian lận' vậy!
Cái vấn đề này bây giờ không một ai trả lời được.
- ---
"Chuyện ngoài ý muốn mà cậu nói là chuyện gì?" Cố Minh Hoài lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Tay trong tay, mặt đối mặt, như vậy thật sự rất xấu hổ.
Dung Dữ chưa bao giờ biết xấu hổ là thứ gì, hết sức thản nhiên: "Không phải chuyện tốt, không có gì đáng nói."
Thật ra thì hắn cũng đang không biết đây.
Cố Minh Hoài cũng không hỏi nhiều nữa, anh không có sở thích moi móc đời tư người khác.
Chẳng qua tình huống của Dung Dữ hơi đặc biệt, nên anh không khỏi hơi tò mò.
"Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Quên rồi." Dung Dữ suy tư nói, "Có lẽ còn lớn hơn ông cố của ông cố của ông cố của anh."
Thực tế thì tuổi thọ của Ma vương còn lớn hơn tuổi thọ của thế giới này. Thế giới 6666 khá cổ xưa, mà Ma vương thì đồng thọ cùng đất trời, bản thân Dung Dữ cũng không nhớ nổi hắn đã sống được bao nhiêu năm.
Cố Minh Hoài "..."
Dung Dữ trực tiếp giết chết cuộc trò chuyện.
Cố Minh Hoài ngẫm một chút: "Vậy có phải tôi nên gọi cậu là Ông Cá (Lão Ngư) không?"
Dung Dữ: "..."
Lần này đến phiên Cố Minh Hoài giết chết cuộc trò chuyện của hai người, huề.
Đề tài thứ hai bắt đầu.
Cố Minh Hoài hỏi: "Trên đời thật sự có rất nhiều yêu hả?"
"Tất nhiên." Dung Dữ đếm, "Yêu ma quỷ quái, thần tiên Phật đạo, những thứ con người không biết có nhiều lắm. Có loại ẩn núp trong núi sâu, có loại sống chung với người, xui xẻo hơn thì có tôi, xuất hiện ở chợ, suýt thì bị làm thịt."
Cố Minh Hoài im lặng chớp mắt: "Thế hình như có hơi đáng sợ."
"Có gì đâu mà sợ?" Dung Dữ cũng không để ý, "Đều là những thứ không thể nhìn thấy."
Nhắc đến sợ ấy, Ma vương như hắn mới làm cả thế giới kinh hồn bạt vía đây. Từ trước đến nay người khác thấy hắn chỉ có đi đường vòng, chứ không có ai mà Dung Dữ sợ.
Cố Minh Hoài nói: "Thứ không nhìn thấy mới đáng sợ."
Con người sợ là vì không biết.
Dung Dữ liếc anh: "Con người các anh chỉ thấy được bề ngoài chứ không thấy được lòng người, không phải cũng rất đáng sợ à? Lòng người còn cách cái bụng này, hầy, nói đến bụng tự nhiên lại thấy đói, có gì ăn không?"
Ở chỗ này thì bây giờ là giờ ăn trưa.
Đề tài bị chuyển một cách bất ngờ, Cố Minh Hoài khựng một giây: "Yêu quái mấy cậu cũng đói à?"
"Chả phải thần tiên sao lại không biết đói. Nên là có gì ăn không?" Thật ra Ma vương vừa sinh đã ích cốc, nhưng Dung Dữ thích hưởng thụ, không sơn hào hải vị nào mà chưa từng thử, nhất định không bạc đãi miệng của hắn.
Cố Minh Hoài nói: "Thức ăn cho cá ở tầng bốn."
Dung Dữ nhăn mặt trong chốc lát: "Tôi không ăn thức ăn cho cá!"
Hắn đã ăn cái thứ kia một tháng rồi, nhắc đến đã thấy mắc ói, đời này hắn không muốn nhìn thấy thứ đó lần nào nữa.
Cố Minh Hoài thấy hắn cũng có lúc phát điên, bất giác cười nhẹ. Anh muốn gọi người giúp việc đi nấu ăn, nhưng lại nhớ đến hồi sáng đã cho họ nghỉ, bây giờ trong nhà không có ai nấu.
Cố Minh Hoài cuồng sạch sẽ, nên từ trước đến giờ luôn tránh xa bếp núc khói dầu, anh cũng không biết nấu ăn.
Giờ chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài.
Cố Minh Hoài đặt mấy món rất thanh đạm, cái gì mà cháo trắng, cà chua, bắp cải... Dung Dữ ngồi bên nhìn anh đặt, mới đọc sương sương đã mất hết hứng ăn: "Anh tu tại nhà à?"
Cố Minh Hoài ấn thanh toán: "Này gọi là chủ nghĩa ăn chay, dưỡng sinh chăm sóc sức khỏe, ăn nhiều rau sạch."
"Không, tôi không ăn cái này." Dung Dữ vươn tay lướt màn hình, "Tôi muốn gọi thêm một phần, muốn ăn thịt kho tàu."
Cô Minh Hoài đưa điện thoại ra chỗ khác, từ chối nói: "Chủ thế nào khách phải thế đó, tôi ăn cái gì cậu phải ăn cái đó."
Anh tuyệt đối không cho phép trên bàn cơm xuất hiện mấy đồ bẩn thỉu như xác động vật này.
Dung Dữ phản đối: "Cân bằng dinh dưỡng, rau với thịt mới là chân lý."
Cố Minh Hoài không bị thuyết phục: "Đây là nhà tôi, tôi quyết định."
Dung Dữ im lặng nhìn anh, ánh nhìn này làm Cố Minh Hoài có cảm giác bất ổn.
Một giây sau, Dung Dữ nhào lên, bóp cổ anh đè xuống giường, đằng đằng sát khí: "Tôi một tháng đã không được ăn mặn rồi! Anh thử mà ăn thức ăn cho cá liền tù tì cả tháng thử xem! Tôi sắp điên rồi đây. Còn ăn những thứ này nữa tôi sẽ bị chứng chán ăn!!!"
Một người một cá lăn trên giường, Cố Minh Hoài xém bị bóp nghẹt thở, nhưng lại không dám dùng sức tách ra, sợ làm đau Dung Dữ: "Thả ra---"
"Không thả! Anh có đồng ý không, không đồng ý tôi sẽ đập đuôi lên người anh!!!" Dung Dữ hăm dọa.
"Có gì từ từ nói, đừng dùng đuôi!"
Dung Dữ đè trên người Cố Minh Hoài, bỗng không ầm ĩ nữa, chỉ nhìn anh, cặp mắt đào hoa ấm ức như muốn khóc: "Trước kia tôi toàn ăn gan rồng tủy phượng, uống quỳnh tương ngọc lộ (rượu ngon) thôi. Đến chỗ anh ăn một tháng thức ăn cho cá thì thôi đi, bây giờ chút xíu thịt kho cũng không được ăn, sao tôi lại khổ như thế chứ...."
Vòng Huyết Ngọc nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A.
Đại ma vương đang đóng phim khổ tình hả?
Cố Minh Hoài bị ánh nhìn ấy làm mềm lòng, nghe hắn nói thê thảm như vậy, thỏa hiệp nói: "... Chỉ được đặt thịt kho thôi đấy."
"Được." Dung Dữ khôi phục vẻ mặt trong chớp mắt, ngồi dậy cầm điện thoại đặt món.
Cố Minh Hoài: "..."
Anh cảm thấy tinh thần có hơi hoảng hốt.
Đây là tới trả ơn hay trả thù vậy?
Dung Dữ tâm trạng khoái trá, thịt kho, sườn ram chua ngọt, cá vược hấp, cánh gà cola, bún huyết vịt... Đều thêm vào giỏ hàng.
Cố Minh Hoài chợt thấy tăng xông máu, cảm giác giỏ hàng của anh đã bị vấy bẩn: "Không phải nói chỉ được gọi một món à?"
Ngón tay Dung Dữ đang thêm món không ngừng nghỉ: "Tôi muốn ăn mà."
Cố Minh Hoài lạnh mặt: "Nũng nịu với tôi làm gì, tôi không là gì của cậu cả."
Dung Dữ chẳng thèm ngẩng đầu: "Ba ơi."
Cố Minh Hoài: "..."
Cái cậu cá chép này đúng là không có chút liêm sỉ nào.
Anh chỉ vào cá vược hấp: "Các cậu còn ăn đồng loại à?"
Vẻ mặt Dung Dữ kiểu 'Anh hỏi tào lao gì vậy': "Con người các anh không phải còn tạo ra cái trò chơi tên gì mà cá lớn nuốt cá bé à?"
Cố Minh Hoài nhìn hắn chăm chú: "Không biết máy sấy, mà biết trò chơi à?"
Dung Dữ: "Sinh hoạt hằng ngày có thể không biết, nhưng hoạt động giải trí phải thành thạo."
Không thì sao xứng với cái danh Đại ma vương thích ăn chơi.
"..." Cố Minh Hoài lạnh lùng nói, "Cậu cứ tùy ý đặt, dù sao tôi cũng không trả tiền."
"Mật mã là bao nhiêu?" Dung Dữ nhấn với trang thanh toán.
Cố Minh Hoài: "666666."
Cố Minh Hoài: "..."
Sao anh lại bật thốt ra rồi?
Chú thích:
Chuyển ngữ: Quá tam ba bận mãi hận từ đồng nghĩa.
Tay Cố Minh Hoài khựng hồi lâu trên không trung, trầm giọng nói: "Buông ra."
Dung Dữ: "Không buông."
Bây giờ hắn giống như điện thoại chỉ còn 1% pin vậy đó, rút ra sẽ sập nguồn liền.
Phải sạc đầy mới được.
Cố Minh Hoài cúi đầu: "Cậu như vậy, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được."
Dung Dữ ngước đầu lên, giọng điệu đương nhiên đáp: "Có chuyện nói trên giường cũng được mà, anh nói chuyện của anh, tôi làm là chuyện của tôi, có gì đáng ngại đâu."
Cố Minh Hoài: "Khụ khụ khụ."
Câu này nghe kiểu gì cũng thấy có nghĩa bóng!
Nhưng cậu thanh niên lại cứ nhìn anh bằng đôi mắt trong veo không chút tạp niệm: "Anh bị cảm rồi à?"
Cố Minh Hoài hít mũi: "Ừ bị cảm nhẹ."
Ngâm nước lạnh cả một đêm cũng không phải chuyện đùa, hôm nay anh đúng là bị cảm. Nhưng lý do ho khan lại không phải cái này.
Cố Minh Hoài nghĩ tới lo lui, cảm thấy chú cá nhỏ này có thể bị ảnh hưởng bởi tình huống 'chim non'. Anh nuôi Cá Nhỏ một tháng nay, sau khi hóa hình cũng nhìn thấy anh đầu tiên, nên mới sinh ra cảm giác ỷ lại với anh.
Chỉ chuyện này mới có thể giải thích lý do Cá Nhỏ ôm anh không chịu buông.
Anh ngồi vào mép giường, Dung Dữ cũng nhích theo, ôm eo anh mãi không buông, thậm chí còn muốn để đuôi cá lên đùi anh.
Cố Minh Hoài theo phản xạ lạnh giọng quát: "Không được nhúc nhích cái đuôi."
Anh không muốn phải đi tắm lần thứ 8!
Đuôi Dung Dữ hơi run rẩy, ngoan ngoãn để lại lên giường, bĩu môi nói: "Không để thì không để, dữ như thế làm gì."
Hắn cũng sợ để đuôi cá lên bệnh sợ dơ của Cố Minh Hoài lại phát tác làm anh ta phải vào tắm thêm hai tiếng đồng hồ, lúc ra thì phát hiện hắn đã biến thành cá mặn.
Thôi thì ôm như này cũng được.
Cố Minh Hoài hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Trên đời thật sự có yêu ma quỷ quái à?
Trước kia Cố Minh Hoài không tin, nhưng bây giờ nhìn chàng tiên cá đang ôm mình trên giường, không tin cũng uổng.
Dung Dữ mặt bình tĩnh, mở mồm đã bịa ra lời giải thích: "Tôi tới trả ơn."
Cố Minh Hoài: "Trả ơn?"
"Đúng. Tôi vốn là cá chép tinh, trước kia gặp chút chuyện nên bị biến về nguyên hình, bị bắt bán trên chợ. Nếu không phải ngài Cố mua tôi về thì tôi đã sớm thành cá kho rồi." Dung Dữ vừa nói vừa ôm chặt hơn, giọng điệu chân thành đầy cảm kích, "Người phàm thường nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, tôi bằng lòng cùng ngài Cố vĩnh viễn không chia lìa thân thể."
Cố Minh Hoài nghĩ một hồi, tưởng tượng đến sau này, dở khóc dở cười đáp: "Cá Nhỏ à, người phàm nói lấy thân báo đáp không phải ý này, cậu không cần phải.... dính chặt tôi như vậy."
Dung Dữ kiên định nói: "Cần, yêu quái chúng tôi nhận ơn là phải trả, không trả sẽ còn nhân quả, bất lợi cho việc tu hành. Nên là ngài Cố ơi, lấy thân báo đáp đúng nghĩa là gì? Anh nói, tôi chắc chắn sẽ làm."
Cố Minh Hoài im thin thít.
Nếu anh giải thích đúng nghĩa của lấy thân báo đáp, cậu cá nhỏ này sẽ không muốn làm theo thật chứ?
Mặc dù Dung Dữ rất đẹp, nhưng hiện tại Cố Minh Hoài không có ý định yêu đương với yêu tinh, càng không thể yêu đương khác loài.
Thêm chuyện không bằng bớt chuyện, Cố Minh Hoài quả quyết nói: "Cậu hiểu không sai, chính là ý này, lấy thân báo đáp là tiếp xúc thân thể. Nhưng không cần phiền phức như này, chỉ nắm tay là được rồi."
Dung Dữ nghe vậy bèn cầm tay Cố Minh Hoài, mười ngón tay đan vào bàn tay anh, ngây thơ hỏi: "Như này à?"
Cố Minh Hoài gật đầu: "Đúng. Vậy thả eo tôi ra được chưa?"
Dung Dữ lắc đầu: "Không được, tay còn lại cũng phải nắm mới được."
Cố Minh Hoài: "..."
Nắm một tay là lãng mạn, còn mặt đối mặt nắm hai tay, trông thế nào cũng thấy ngu muốn chết.
Vì cứu rỗi cái eo của mình, Cố Minh Hoài bất đắc dĩ phải đưa tay còn lại cho Dung Dữ. Lòng bàn tay của cậu thanh niên mềm mại trơn láng, mát rười rượi không chút mồ hôi, xúc cảm khi sờ tốt hơn đuôi cá gấp nghìn lần.
Cố Minh Hoài ngồi trên giường, vẻ mặt bình tĩnh mặt đối mặt liếc mắt đưa tình với Dung Dữ.
"..."
Quả nhiên rất ngu.
Dung Dữ nhìn giá trị linh khí từng chút tăng lên, môi khẽ nhếch: Cá cắn câu.
Một kỹ xảo đàm phán rất đơn giản ---- một đám người ở chung một phòng, bạn muốn mở cửa sổ, không ai đồng ý, nhưng nếu bạn muốn dỡ nóc nhà, những người đó chắc chắn sẽ cho bạn mở cửa sổ. Đúng như Dung Dữ giải thích lấy thân báo đáp là tiếp xúc thân thể, mới đầu Cố Minh Hoài còn không muốn Dung Dữ ôm chặt cứng mình như thế, nhưng vừa nghĩ đến nghĩa thật sự của lấy thân báo đáp thì cũng chỉ có thể đồng ý nghĩa 'lấy thân báo đáp' của Dung Dữ, thế là Dung Dữ đã có lý do chính đáng để hút linh khí. Cái này gọi là 'nếu cả hai cách đều xấu thì chọn cách ít gây hại hơn.'
Thật ra hai người đều có thể chẳng cần chọn.
Thân là chủ tịch đã tận tay đưa công ty ra thị trường, Cố Minh Hoài không thể không hiểu chút đạo lý này. Chỉ có điều bây giờ tam quan của anh sụp đổ đến nơi, não chạm mạch, nên nhất thời bị lừa âu cũng là chuyện bình thường. Chờ anh kịp phản ứng, đã không thể bỏ được Dung Dữ nữa.
Vào lúc này, Cố Minh Hoài mới là chú cá bị mắc câu.
Vòng Huyết Ngọc cảm thấy Dung Dữ đang làm chuyện thừa thãi: Vòng vo như thế làm chi, anh chỉ cần nói thẳng việc tiếp xúc thân thể với anh ta thì mới duy trì hình người được, chẳng lẽ anh ta không chịu giúp anh à?
Dung Dữ: Mày thì biết cái gì? Dù tao chỉ có thể dựa vào hắn, nhưng cũng không thể để hắn biết tao không còn lựa chọn nào khác. Nếu hắn lợi dụng chuyện này uy hiếp tao thì tao phải làm sao? Ít nhất thì lúc này tao còn chưa tin hắn.
Hiện tại thiết lập của Dung Dữ là yêu đến trả ơn, có lòng tốt đối với Cố Minh Hoài, sẽ không hại anh, có lẽ còn có thể trợ giúp anh, hai bên đều bình đẳng. Nhưng một khi để Cố Minh Hoài biết hắn sống là nhờ vào linh khí của Cố Minh Hoài, không thể xa Cố Minh Hoài được, Dung Dữ sẽ rơi vào thế bị động, hoàn toàn trở thành thú cưng Cố Minh Hoài nuôi.
Dung Dữ trời sinh đã thích nắm quyền chủ động, dù có rơi vào cảnh yếu thế cũng sẽ không phô nhược điểm trí mạng ra cho người khác biết, để rồi bị người nắm thóp, bị người nắm lấy cơ hội của chính mình.
Vòng Huyết Ngọc: Anh đang suy bụng ta ra bụng người.
Dung Dữ: À thế à? Vòng nhỏ mày với hắn có quan hệ tốt lắm hay sao mà nói đỡ cho hắn.
Được, lại loại thêm môt người, xem ra thân phận của vị này thật sự không phải người của cục Quản Lý Thời Không --- mà chính là kẻ thù của tao.
Vòng Huyết Ngọc: ...
Nước đi này nó đi lộn rồi, nó càng nói nhiều càng sai nhiều, dù đã ôm bụng cảnh giác rồi mà vẫn bị Đại ma vương moi tin.
Hèn gì 108 thần sử cũng không giấu nổi, toàn bộ bị đoán được. Dung Dữ rõ ràng là giả vờ ngây thơ, suy nghĩ lại vô cùng chặt chẽ.
Phạm vi đã nhỏ hơn rồi, vòng Huyết Ngọc sợ rằng mới thế giới đầu mà Chủ thần đại nhân đã ngã ngựa.
Thế mới nói rốt cuộc tại sao Chủ thần đại nhân lại phải tới đây giúp Dung Dữ 'gian lận' vậy!
Cái vấn đề này bây giờ không một ai trả lời được.
- ---
"Chuyện ngoài ý muốn mà cậu nói là chuyện gì?" Cố Minh Hoài lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Tay trong tay, mặt đối mặt, như vậy thật sự rất xấu hổ.
Dung Dữ chưa bao giờ biết xấu hổ là thứ gì, hết sức thản nhiên: "Không phải chuyện tốt, không có gì đáng nói."
Thật ra thì hắn cũng đang không biết đây.
Cố Minh Hoài cũng không hỏi nhiều nữa, anh không có sở thích moi móc đời tư người khác.
Chẳng qua tình huống của Dung Dữ hơi đặc biệt, nên anh không khỏi hơi tò mò.
"Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Quên rồi." Dung Dữ suy tư nói, "Có lẽ còn lớn hơn ông cố của ông cố của ông cố của anh."
Thực tế thì tuổi thọ của Ma vương còn lớn hơn tuổi thọ của thế giới này. Thế giới 6666 khá cổ xưa, mà Ma vương thì đồng thọ cùng đất trời, bản thân Dung Dữ cũng không nhớ nổi hắn đã sống được bao nhiêu năm.
Cố Minh Hoài "..."
Dung Dữ trực tiếp giết chết cuộc trò chuyện.
Cố Minh Hoài ngẫm một chút: "Vậy có phải tôi nên gọi cậu là Ông Cá (Lão Ngư) không?"
Dung Dữ: "..."
Lần này đến phiên Cố Minh Hoài giết chết cuộc trò chuyện của hai người, huề.
Đề tài thứ hai bắt đầu.
Cố Minh Hoài hỏi: "Trên đời thật sự có rất nhiều yêu hả?"
"Tất nhiên." Dung Dữ đếm, "Yêu ma quỷ quái, thần tiên Phật đạo, những thứ con người không biết có nhiều lắm. Có loại ẩn núp trong núi sâu, có loại sống chung với người, xui xẻo hơn thì có tôi, xuất hiện ở chợ, suýt thì bị làm thịt."
Cố Minh Hoài im lặng chớp mắt: "Thế hình như có hơi đáng sợ."
"Có gì đâu mà sợ?" Dung Dữ cũng không để ý, "Đều là những thứ không thể nhìn thấy."
Nhắc đến sợ ấy, Ma vương như hắn mới làm cả thế giới kinh hồn bạt vía đây. Từ trước đến nay người khác thấy hắn chỉ có đi đường vòng, chứ không có ai mà Dung Dữ sợ.
Cố Minh Hoài nói: "Thứ không nhìn thấy mới đáng sợ."
Con người sợ là vì không biết.
Dung Dữ liếc anh: "Con người các anh chỉ thấy được bề ngoài chứ không thấy được lòng người, không phải cũng rất đáng sợ à? Lòng người còn cách cái bụng này, hầy, nói đến bụng tự nhiên lại thấy đói, có gì ăn không?"
Ở chỗ này thì bây giờ là giờ ăn trưa.
Đề tài bị chuyển một cách bất ngờ, Cố Minh Hoài khựng một giây: "Yêu quái mấy cậu cũng đói à?"
"Chả phải thần tiên sao lại không biết đói. Nên là có gì ăn không?" Thật ra Ma vương vừa sinh đã ích cốc, nhưng Dung Dữ thích hưởng thụ, không sơn hào hải vị nào mà chưa từng thử, nhất định không bạc đãi miệng của hắn.
Cố Minh Hoài nói: "Thức ăn cho cá ở tầng bốn."
Dung Dữ nhăn mặt trong chốc lát: "Tôi không ăn thức ăn cho cá!"
Hắn đã ăn cái thứ kia một tháng rồi, nhắc đến đã thấy mắc ói, đời này hắn không muốn nhìn thấy thứ đó lần nào nữa.
Cố Minh Hoài thấy hắn cũng có lúc phát điên, bất giác cười nhẹ. Anh muốn gọi người giúp việc đi nấu ăn, nhưng lại nhớ đến hồi sáng đã cho họ nghỉ, bây giờ trong nhà không có ai nấu.
Cố Minh Hoài cuồng sạch sẽ, nên từ trước đến giờ luôn tránh xa bếp núc khói dầu, anh cũng không biết nấu ăn.
Giờ chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài.
Cố Minh Hoài đặt mấy món rất thanh đạm, cái gì mà cháo trắng, cà chua, bắp cải... Dung Dữ ngồi bên nhìn anh đặt, mới đọc sương sương đã mất hết hứng ăn: "Anh tu tại nhà à?"
Cố Minh Hoài ấn thanh toán: "Này gọi là chủ nghĩa ăn chay, dưỡng sinh chăm sóc sức khỏe, ăn nhiều rau sạch."
"Không, tôi không ăn cái này." Dung Dữ vươn tay lướt màn hình, "Tôi muốn gọi thêm một phần, muốn ăn thịt kho tàu."
Cô Minh Hoài đưa điện thoại ra chỗ khác, từ chối nói: "Chủ thế nào khách phải thế đó, tôi ăn cái gì cậu phải ăn cái đó."
Anh tuyệt đối không cho phép trên bàn cơm xuất hiện mấy đồ bẩn thỉu như xác động vật này.
Dung Dữ phản đối: "Cân bằng dinh dưỡng, rau với thịt mới là chân lý."
Cố Minh Hoài không bị thuyết phục: "Đây là nhà tôi, tôi quyết định."
Dung Dữ im lặng nhìn anh, ánh nhìn này làm Cố Minh Hoài có cảm giác bất ổn.
Một giây sau, Dung Dữ nhào lên, bóp cổ anh đè xuống giường, đằng đằng sát khí: "Tôi một tháng đã không được ăn mặn rồi! Anh thử mà ăn thức ăn cho cá liền tù tì cả tháng thử xem! Tôi sắp điên rồi đây. Còn ăn những thứ này nữa tôi sẽ bị chứng chán ăn!!!"
Một người một cá lăn trên giường, Cố Minh Hoài xém bị bóp nghẹt thở, nhưng lại không dám dùng sức tách ra, sợ làm đau Dung Dữ: "Thả ra---"
"Không thả! Anh có đồng ý không, không đồng ý tôi sẽ đập đuôi lên người anh!!!" Dung Dữ hăm dọa.
"Có gì từ từ nói, đừng dùng đuôi!"
Dung Dữ đè trên người Cố Minh Hoài, bỗng không ầm ĩ nữa, chỉ nhìn anh, cặp mắt đào hoa ấm ức như muốn khóc: "Trước kia tôi toàn ăn gan rồng tủy phượng, uống quỳnh tương ngọc lộ (rượu ngon) thôi. Đến chỗ anh ăn một tháng thức ăn cho cá thì thôi đi, bây giờ chút xíu thịt kho cũng không được ăn, sao tôi lại khổ như thế chứ...."
Vòng Huyết Ngọc nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A.
Đại ma vương đang đóng phim khổ tình hả?
Cố Minh Hoài bị ánh nhìn ấy làm mềm lòng, nghe hắn nói thê thảm như vậy, thỏa hiệp nói: "... Chỉ được đặt thịt kho thôi đấy."
"Được." Dung Dữ khôi phục vẻ mặt trong chớp mắt, ngồi dậy cầm điện thoại đặt món.
Cố Minh Hoài: "..."
Anh cảm thấy tinh thần có hơi hoảng hốt.
Đây là tới trả ơn hay trả thù vậy?
Dung Dữ tâm trạng khoái trá, thịt kho, sườn ram chua ngọt, cá vược hấp, cánh gà cola, bún huyết vịt... Đều thêm vào giỏ hàng.
Cố Minh Hoài chợt thấy tăng xông máu, cảm giác giỏ hàng của anh đã bị vấy bẩn: "Không phải nói chỉ được gọi một món à?"
Ngón tay Dung Dữ đang thêm món không ngừng nghỉ: "Tôi muốn ăn mà."
Cố Minh Hoài lạnh mặt: "Nũng nịu với tôi làm gì, tôi không là gì của cậu cả."
Dung Dữ chẳng thèm ngẩng đầu: "Ba ơi."
Cố Minh Hoài: "..."
Cái cậu cá chép này đúng là không có chút liêm sỉ nào.
Anh chỉ vào cá vược hấp: "Các cậu còn ăn đồng loại à?"
Vẻ mặt Dung Dữ kiểu 'Anh hỏi tào lao gì vậy': "Con người các anh không phải còn tạo ra cái trò chơi tên gì mà cá lớn nuốt cá bé à?"
Cố Minh Hoài nhìn hắn chăm chú: "Không biết máy sấy, mà biết trò chơi à?"
Dung Dữ: "Sinh hoạt hằng ngày có thể không biết, nhưng hoạt động giải trí phải thành thạo."
Không thì sao xứng với cái danh Đại ma vương thích ăn chơi.
"..." Cố Minh Hoài lạnh lùng nói, "Cậu cứ tùy ý đặt, dù sao tôi cũng không trả tiền."
"Mật mã là bao nhiêu?" Dung Dữ nhấn với trang thanh toán.
Cố Minh Hoài: "666666."
Cố Minh Hoài: "..."
Sao anh lại bật thốt ra rồi?
Chú thích:
Bún huyết vịt:
Cá vược hấp:
Hết chương 7.