Hồ gia là một đại trạch viện*, lão phu nhân, Hồ viên ngoại, Hồ thiếu gia ba đời đều ở đây. Thiếu gia là Hồ Vĩ, là độc đinh của đời này, từ nhỏ đã được cả nhà yêu thương cưng chiều nên mới coi trời bằng vung.
Hồ Vĩ yêu thích Long Dương*, đến nay vẫn chưa cưới vợ, vì tâm nguyện nối dõi tông đường của lão phu nhân nên mới nạp mấy người thiếp, nhưng chưa hưởng được nhiêu thì hồn đã về Tây Thiên, đoạn tuyệt hương khói của Hồ gia.
(Đồng tính nam)
Lúc đó lão phu nhân nghe tin cháu trai duy nhất chết thảm trong miệng cọp, lập tức lên cơn đau tim ngất đi. Hồ phu nhân nghe tin dữ cũng ngất tại chỗ. Thi thể bị cọp cắn xé thật sự rất thảm thiết, Hồ gia thậm chí còn không đặt linh cữu bảy ngày*, ngay hôm đó đã vội vàng hạ táng, nhập thổ vi an.
(停灵: đặt quan tài ở đâu đó trước khi chôn, linh cữu: quan tài trong đó đã đặt thi hài nhưng chưa đi chôn)
Người Hồ gia khó mà chấp nhận nổi chuyện đột ngột này, phải có một người hứng chịu cơn giận của bọn họ, mà Ôn Ý Sơ lại xui xẻo trở thành chỗ trút giận ấy. Ngày đó Hồ viên ngoại dẫn một đám gia đinh xông vào thư viện, ép buộc lôi Ôn Ý Sơ ra trách móc một trận --- nếu ngày đó không phải mày chạy vào trong núi, con trai tao sao có thể gặp bất trắc? Cái gì? Mày vì chạy trốn con trai tao quấy rối? Tội càng thêm tội! Con trai tao vừa ý mày là vinh hạnh của mày, mày lại muốn trốn, đúng là không biết điều, tất cả đều là lỗi của mày, mày phải chôn theo con trai tao!
Tú tài như Ôn Ý Sơ gặp phải binh, có lý cũng chẳng nói nổi, hoàn toàn không thể lý luận với đám người bất chấp này, bị ép đi thay đồ cưới, đưa đến trước mộ Hồ Vĩ dập đầu, sau đó bị nhốt vào quan tài. Dọc đường vô cùng náo loạn, dân làng đều thấy nhưng không ai dám đứng ra cầu xin.
Ôn Ý Sơ chỉ thấy may mắn vì lúc Hồ gia đến, bọn nhỏ đã tan học, không thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy. Nhưng tâm nguyện của cậu chưa hoàn thành, quả thật rất không cam lòng. Lúc cậu bị chôn sống, Hồ lão phu nhân mới tỉnh lại cũng chống gậy đi tới, liều cái mạng già cũng phải xem người hại cháu bà ta gặp quả báo. Khi đó Hồ phu nhân chưa tỉnh, sau thì nghe Ôn Ý Sơ bị ép tuẫn táng, cũng cảm thấy hả giận.
Cả nhà này không ai vô tội. Lão phu nhân lúc trẻ cũng không phải người hiền lành gì, đã hại chết không ít thiếp thất bị chồng mình cưỡng ép bắt về. Chuyện khinh nam ép nữ coi mạng người như cỏ rác, đám thân hào này làm mấy chục năm nay, đã sớm không xem mạng người như mạng. Bách tính bị áp bức đến chết, nha hoàn gia đinh bị tùy tiện đánh chết... Đám tư bản ăn thịt người, máu tươi dính trong tay đâu chỉ của mỗi Ôn Ý Sơ.
Người sợ ác quỷ, quỷ sợ ác nhân.
Trong tay bọn họ có vô số oan hồn, làm nhiều chuyện vô nhân đạo cũng không phải không sợ nửa đêm có quỷ gõ cửa, nên đã nhanh chóng mời hòa thượng đến cúng dán bùa chú đầy cửa, quỷ đến gần sẽ tan thành mây khói, vậy mới yên ổn đến giờ.
Nhưng tối hôm qua, những bùa chú này đều mất hết hiệu lực.
Việc này cũng có Dung Dữ bày mưu ----- Tác phong làm việc của Ma vương đó giờ đơn giản thô bạo, hắn cho Liễu Chiết và Phùng Uyển đến Hồ gia quậy, chỉ muốn biến Hồ gia thành hung trạch, ép bọn họ chuyển đi, hắn có thể vào ở.
Nhưng có thể làm ồn ào đến thế này vẫn là nhờ Yến Chiêu. Liễu Chiết và Phùng Uyển không phải ác quỷ, cũng không có ân oán với Hồ gia, cùng lắm là hù một chút, chỉ mỗi hai quỷ đó cũng không gây ra được bao nhiêu sóng gió. Yến Chiêu đã muốn dạy dỗ Hồ gia từ lâu, y triệu tập tất cả oan hồn trên núi bị Hồ gia hại vào chung một chỗ, để bọn họ dính quỷ khí của y. Đám bùa chú kia cùng lắm chỉ cản được quỷ nhỏ, tất nhiên không hề hấn gì với Yến Chiêu đã là Quỷ Vương ngàn năm, quỷ khí của y có thể bảo vệ những con quỷ khác không bị bùa chú tổn thương.
Những oan hồn ác quỷ đó căm hận Hồ gia đã lâu, cũng vì bùa chú mới không làm gì được bọn họ, tối hôm đó bùa chú mất hiệu lực, không cần Yến Chiêu phân phó, cả bọn đã ùa vào Hồ phủ quậy long trời. Oán hận của bọn họ còn nhiều hơn hai quỷ Phùng Liễu, nhất định phải dọa điên dọa chết mấy người.
Các oan hồn có oán báo oán có thù báo thù, không hại người vô tội, chỉ tìm đến người hại chết bọn họ năm đó. Hồ lão phu nhân, Hồ phu nhân, Hồ viên ngoại, một người lại một người, không ai thoát được.
Đêm qua Hồ phủ có bách quỷ dạ hành*, mấy gia đinh nha hoàn từng hại người đều bị dọa đến phát điên, còn bị oan hồn đuổi chạy đâm đầu xuống giếng chết. Hồ lão phu nhân mơ ác mộng cả đêm, trong mơ bà ta thấy những thiếp thất bị mình hại chết năm đó, bị hù đến mức hồn xuất ra. Linh hồn rời khỏi thân thể, tất nhiên không đấu lại đám oan hồn chết mấy chục năm, trở thành trò chơi cho bọn họ...
(bách quỷ dạ hành: cuộc diễu hành của một trăm loại yêu ma quỷ quái của Nhật Bản, ở đây hiểu là nhiều ma quỷ.)
Hồ viên ngoại và Hồ phu nhân thì càng khỏi phải nói, bị một đám quỷ nhìn chằm chằm, cuối cùng Phùng Uyển hiện ra --- cả người mặc giá y (áo váy cưới) đỏ chầm chậm lướt qua cửa sổ, lại từ cửa sổ bay vào, còn chưa đến giường, đôi vợ chồng này đã sợ mất mật bất tỉnh tại chỗ.
Cho đến trời sáng, trăm quỷ mới tản đi.
- --
Cả trấn đều biết đêm qua có quỷ quậy phá Hồ gia. Bởi vì sáng sớm, Hồ viên ngoại đã hớt hải mời đại phu và đạo sĩ đến, Hồ phu nhân ngồi xe ngựa đến chùa dâng hương thỉnh bùa bình an, mời cao tăng trong chùa về. Ầm ĩ như vậy, mấy thân hào còn lại cũng tới hỏi thăm.
Hồ viên ngoại không có tâm trạng tiếp đãi, mấy thân hào này cùng lắm chỉ là bạn rượu, lâu lâu gặp nhau nói chuyện phiếm, có khi còn nói xấu sau lưng nhau. Gã và phu nhân cứ tưởng hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, nhưng không lý nào hai người đều cùng thấy quỷ nữ áo đỏ, hơn nữa một vài gia đinh nha hoàn cũng nói gặp phải quỷ, rõ ràng là có ma quỷ quấy phá.
Quan trọng nhất là, trời sáng đã phát hiện cơ thể lão phu nhân lạnh như băng, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, mãi không tỉnh lại. Linh hồn của bà ta đã bị mấy quỷ nữ mang về núi hành hạ, trong đó có một con quỷ em bé đang không ngừng gặm nhấm linh hồn bà ta --- Những thiếp thất bị bà ta hại, có người còn đang mang thai.
Tạo nghiệt quá nhiều, quả báo phải trả cũng nhiều không kém.
Ban đầu Hồ viên ngoại mời đại phu, nhưng không tìm ra được nguyên nhân lão phu nhân hôn mê. Sau đó Hồ phu nhân mời cao tăng năm đó đã làm bùa chú cho bọn họ, mới biết là linh hồn bị xuất ra, hẳn là tối qua đã bị quỷ mang đi.
Hồ viên ngoại vội la lên: "Bọn chúng đã mang hồn của mẹ ta đi đâu? Đại sư, phù chú này hồi đó là mời ngươi xếp đặt, sao bây giờ lại mất hiệu lực? Có nên sắp xếp lại lần nữa không?"
Hòa thượng bấm ngón tay tính toán, nhưng chỉ nói một câu: "Đây là nhân quả báo ứng, bần tăng không thể nhúng tay, thí chủ tự thu xếp ổn thỏa."
Hồ viên ngoại lập tức biến sắc, mắng: "Cái con lừa trọc nhà ngươi, mạng người quan trọng, ngươi lại buông xuôi mặc kệ, lòng từ bi của ngươi đâu?"
"A di đà phật." Hòa thượng lắc đầu, "Năm đó bày bùa chú cho thí chủ, đã là sai lầm của bần tăng. Lòng từ bi không độ được lòng dạ rắn rết, thí chủ nên suy ngẫm một chút bản thân đã làm gì mới phải gặp báo ứng."
Dứt lời đã bỏ đi ra ngoài, bước chân rất nặng nề.
Phàm là cao tăng đắc đạo, bảo vệ người phàm không bị oan hồn xâm hại, chính là công đức. Nhưng lúc ông bấm tay tính ra, một Văn Xương Tinh* có thể tạo phúc cho chúng sinh nhưng ánh sáng chưa kịp tỏa đã chết ở nơi này, đột nhiên cảm giác công đức của mình đã hoàn toàn biến thành tội nghiệt.
Ông đã không thể tu hành được nữa.
Hồ viên ngoại trợn mắt há hồm nhìn hòa thượng đi xa: "Cái con lừa trọc ngu ngốc này nói linh tinh cái gì vậy?" Gã làm gì mà gặp báo ứng?
Nếu không phải hòa thượng này đức cao vọng trọng* nổi tiếng gần xa, Hồ viên ngoại đã bắt người lại đánh cho một trận rồi.
(Có đức độ cao, có công lao to lớn, được xã hội trọng vọng.)
Chỉ là một hòa thượng, đi thì đi, gã mời mấy người đạo sĩ về cũng có thể giải quyết chuyện này.
Nhưng Hồ phu nhân lưỡng lự nói: "Lão gia, ông ta nói có phải là, thư sinh kia..."
Hồ gia hại không biết bao nhiêu người, nhưng gần đây cũng chỉ có một chuyện. Bây giờ lại bị ma quỷ quấy phá, làm người ta không thể không liên tưởng.
"Thư sinh? Thằng họ Ôn kia?" Hồ viên ngoại lớn tiếng nói, "Nó hại con mình, nó bị vậy là xứng đáng!"
Sắc mặt Hồ phu nhân tái nhợt: "Nhưng lão gia ông nghĩ xem, đêm qua chúng ta nhìn thấy quỷ nữ đồ đỏ, sẽ không phải là..."
Đêm qua bọn họ quá mức sợ hãi, không thấy rõ mặt mũi quỷ nữ, chỉ biết là một con quỷ mặc giá y đỏ. Vừa hay, Ôn Ý Sơ lúc đó cũng bị thay nữ trang, mặc giá y đỏ thẫm hạ táng...
Thứ bọn họ thấy có phải là... Ôn Ý Sơ?
Thời gian quá trùng hợp, Hồ viên ngoại cũng rợn cả tóc gáy.
Đúng lúc này, một tên gia định vội vàng chạy vào: "Lão gia, chuyện lớn rồi! Mộ... mộ của thiếu gia bị đào, với lại... nghe nói, Ôn Ý Sơ đã quay lại thư viện rồi!"
Hồ viên ngoại và Hồ phu nhân run lên, từ lòng bàn chân truyền đến một luồng khí lạnh.
- -
Hồ viên ngoại dẫn một đám gia đinh tức tốc chạy đến mộ của Hồ Vĩ.
Mấy ngày trước bọn họ tận mắt thấy con trai hạ táng, đóng nắp quan tài đóng đinh lại, từng xẻng lấp phẳng mặt đất. Cùng bị chôn dưới đám đất, còn có tiếng kêu gào thẳm thiết của Ôn Ý Sơ.
Nếu không có ngoại lực tác động, người bên trong quan tài không thể nào thoát ra được.
Nhưng bây giờ, nắp quan tài mở toang, thi thể bị cắn xé tả tơi của Hồ Vĩ nằm bên trong, không thể nào gom lại nguyên vẹn. Cánh tay và một cái chân đã vào bụng cọp, quan tài mở ra một ngày một đêm, đầu cũng bị chó hoang tha đi, phần xác còn sót lại đang bị một đám quạ đen mổ.
Ban đầu Ôn Ý Sơ được Yến Chiêu phái người giấy cứu từ trong quan tài ra, đám người giấy đó sẽ không tốt bụng đậy nắp quan tài lại. Hồ Vĩ phơi thây giữa chốn hoang dã, thê thảm không nỡ nhìn.
Hồ phu nhân vừa nhìn đã hét toáng lên, lại ngất xỉu. Hồ viên ngoại kêu bọn gia đinh dìu nàng về phủ, bản thân cũng run cả hai chân, sắc mặt khó coi.
Ôn Ý Sơ không có trong mộ.
Nếu nói là do kẻ trộm mộ làm, thì vật bồi táng không thiếu một món nào. Nếu nói là vì cứu họ Ôn, ai lại dám đối đầu với Hồ gia?
Hồ viên ngoại nhớ tới quỷ nữ mặc đồ đỏ bay vào cửa sổ đêm qua, nhớ tới gia đinh nói Ôn Ý Sơ bình yên vô sự quay về thư viện...
Nếu như quả thật bò ra từ mộ...
Thứ quay về, còn có thể là người sống không?
(Đọc tại wattpad nguyetcach118 )
Thư viện Văn Đạo.
"Em cũng đâu nói không đồng ý." Dung Dữ nhìn vào mắt Yến Chiêu, nghiêm túc nói.
Yến Chiêu và hắn nhìn nhau chốc lát, sau giống như không chịu được nữa, đứng lên bế Dung Dữ lên bàn, cúi đầu nắm lấy cằm thanh niên, hôn sâu hơn.
Dung Dữ ngồi trên bàn, hai tay bám lấy cạnh bàn, ngón tay siết chặt, ngửa đầu mặc y hôn.
Hai người đang hôn càng lúc càng nóng bỏng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ầm ĩ, sau đó là tiếng đập cửa rầm rầm.
Một quỷ một người trong nhà dừng lại. Yến Chiêu ẩn thân, nhìn chằm chằm cánh cửa, ý muốn giết người cũng có.
Dung Dữ như không có gì xảy ra đứng lên: "Đoán trước rồi."
Ngoài nhà màn đêm tăm tối đã buông xuống, một bọn gia đinh cầm đuốc bao vây thư viện Văn Đạo, ánh lửa rọi vào từng gương mặt u ám. Hồ viên ngoại đứng sau gia đinh, ba người đạo sĩ đứng đầu, tạt một chậu máu chó mực lên trên cánh cửa gỗ.
Tất cả mọi người nhìn chòng chọc cánh cửa đó, ánh mắt chợt thay đổi.
Đạo sĩ tạt nửa thùng máu chó quay lại tự tin nói với đám người: "Máu chó mực đuổi quỷ trừ tà, quỷ mới chết không mạnh bao nhiêu, chắc chắn cũng không được siêu sinh..."
Rào rào ----
Nửa thùng máu chó bị xách lên, từ trên tưới xuống khiến gã lạnh đến thấu tim.
"Bây giờ ta cho ngươi khỏi siêu thoát." Dung Dữ cười nói.
Gã đạo sĩ từ đầu đến cổ toàn là máu chó mực: "..."
Gã thậm chí không dám nói chuyện, vì sợ mở miệng đám máu chó ghê tởm đó sẽ vào trong miệng gã.
Bọn gia đinh không khỏi sợ hãi rụt về sau.
Lần đầu bọn họ gặp Ôn Ý Sơ, đó là một thư sinh yếu đuối thanh tú trắng trẻo, giọng nói nhỏ nhẹ lịch sự, mặt mày đầy vẻ dịu dàng.
Nhưng người đi ra này, đỏ đến khoa trương, diễm đến chói mắt, một ánh nhìn cũng đủ làm người ta thần phục.
Rốt cuộc đây... Là người hay quỷ? Hay là yêu quái?
Gã đạo sĩ thứ hai thấy vậy vội quơ cành liễu trong tay: "Mọi người đừng sợ, liễu khắc quỷ, bọn quỷ đều sợ cái này á á á ----"
Dung Dữ dùng tay không kéo cành liễu, quấn một vòng quanh cổ đạo sĩ, nhanh như chớp treo người lên xà nhà. Người nọ giãy giụa không ngừng, dùng sức kéo cành liễu đã hóa thành dây thừng thắt cổ, mắt trợn trắng thè cả lưỡi ra.
Dung Dữ 'chậc' một tiếng: "Sau khi ngươi trở thành quỷ thắt cổ, đúng là sẽ rất sợ liễu."
Hắn đi tới trước mặt gã đạo sĩ cuối cùng.
Trong tay đạo sĩ nọ cầm một cây kiếm gỗ đào, tay run run chĩa kiếm về phía Dung Dữ, kết cục của hai gã đạo sĩ trước làm gã sợ đến mức cầm kiếm cũng không xong.
Dung Dữ dễ dàng bắt lấy thân kiếm rút ra khỏi tay gã đạo sĩ. Hắn không quay lại đã ném thanh kiếm về phía sau, vừa vặn cắt đứt cành liễu đang treo cổ gã đạo sĩ --- chậm một chút thôi gã đã thật sự biến thành quỷ thắt cổ.
"Ngươi còn muốn đấu kiếm pháp với ta?"
Đạo sĩ kia không nói hai lời xách dép bỏ chạy.
Hồ viên ngoại nào nghĩ tới ba đạo sĩ mình mời người này còn vô dụng hơn người kia, hoảng hốt gào to: "Ném đuốc, thiêu chết nó!"
Yến Chiêu vẫn luôn ẩn thân đứng bên cạnh bước lên chuẩn bị ra tay.
Bọn gia đinh lật đật ném đuốc trong tay muốn đốt cả cái nhà lá, thiêu chết con quỷ này.
Sắc mặt Yến Chiêu âm trầm, đang muốn làm phép, chợt thấy Dung Dữ búng tay một cái, lửa đều tắt hết.
Đám lửa mới vừa còn dữ dội, cuối cùng lại tắt ngúm không còn một đóm.
Xung quanh lập tức tối hù.
Trong mắt Yến Chiêu thoáng qua chút kinh ngạc, Dung Dung của y hình như... cũng không phải người phàm.
Dung Dữ giống như đang xem chuyện hài buồn cười nhất muôn vàn thế giới. Nếu dùng cách khác thì thân thể người phàm này của hắn có khi còn nhức đầu một phen. Nhưng bọn này lại chọn dùng lửa đối phó hắn, nghĩ gì thế.
Dù pháp lực đã bị phong ấn, nhưng thần hồn trong thân thể này trước sau gì cũng là ngọn lửa mãnh liệt nhất. Cũng bởi vì thế, chỉ có hắn mới chịu được nhiệt độ cơ thể của Yến Chiêu, dù là Thần Minh nóng gắt như ánh mặt trời, hay Quỷ Vương lạnh lẽo như băng tuyết.
Nếu là người phàm chân chính, cả đời cũng không thể quen với quỷ khí rét căm này. Hắn có linh hồn nóng bỏng, mới là ngoại lệ duy nhất.
Không được Hồng Liên Nghiệp Hỏa cho phép, không có bất kỳ ngọn lửa nào dám cháy trước mặt hắn.