Cứ như vậy nữa Cố Minh Hoài cảm thấy mình có thể dọn vào phòng vệ sinh ở luôn, Dung Dữ cứ ba lần bốn lượt khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
Dung Dữ: "Quên, trí nhớ của cá có 7 giây thôi."
Cố Minh Hoài cười nhạt: "Giờ thì cậu lại nói vậy."
Dung Dữ thề: "Tôi hứa lần sau sẽ không thế nữa." Hắn chưa bao giờ thực hiện lời đã hứa cả.
Cố Minh Hoài nhìn ánh mắt vô tội ấy, cũng lười hỏi nữa, gọi điện thoại nói trợ lý chuẩn bị quần áo vừa với Dung Dữ, mai đưa đến nhà họ Cố.
Người của Cố Minh Hoài được đào tạo rất chuyên nghiệp, trợ lý lập tức vâng theo cũng không hỏi gì thêm, nhưng cúp điện thoại xong lại thấy hơi tò mò. Cuồng công việc như ông chủ Cố mà lại xin nghỉ cả một tuần đã rất kỳ lạ, giờ lại kêu đem quần áo nam nhỏ hơn một số đến nhà... Sẽ không phải là giấu người đẹp trong nhà chứ hả?
Làm ông chủ cũng không thiếu tiền, đã cưới vợ mà bằng mặt không bằng lòng thì sẽ nuôi kha khá tình nhân bên ngoài. Gì mà tặng hoa tặng kim cương tặng xe tặng nhà, nuôi tình nhân trong căn nhà nhỏ nào đó. Cơm nhà còn chưa thiu mà đã ra ngoài quất vài bát phở.
(Câu gốc là: cờ đỏ trong nhà chưa lấy xuống mà cờ màu ngoài đường đã bay phấp phới. Ý chỉ sự ngoại tình.)
Nhưng trước giờ chủ tịch Cố luôn giữ mình trong sạch, chưa một lần dính vào mấy kiểu này. Cơ mà nay không những có người, mà còn là nam rồi lại dẫn thẳng về nhà luôn.
Chẳng lẽ hai người hẹn hò?
Trợ lý tò mò thì tò mò thật, nhưng miệng vẫn kín như bưng, không nói với bất kỳ ai. Lúc hắn mua quần áo cũng chút tâm tư trong đó, màu sắc đều là trắng đen xám, rất giống với phong cách ăn mặc của Cố Minh Hoài, vừa nhìn đã thấy giống đồ đôi, hắn muốn làm cuộc sống của hai người bọn họ càng thêm tình thú.
Nhưng sau khi Dung Dữ thấy quần áo lại bảo: "Màu này quá chán, tôi thích màu đỏ."
Cố Minh Hoài bèn gọi điện thoại cho trợ lý đổi.
Trợ lý nhận được cuộc gọi cũng sửng sốt, chủ tịch Cố từ xưa đến giờ không thích màu sặc sỡ như màu đỏ, hành động này vì ai không cần nói cũng biết rồi.
Chọn theo sở thích của đối phương, này đúng thật là quan tâm.
Chủ tịch Cố yêu đương hắn thật sự rất vui mừng! Vậy nên trông cậy vào làn gió xuân làm tan chảy tảng băng thôi, đỡ cho bạn họ làm việc với ông chủ Cố cứ nơm nớp lo sợ cả ngày, sợ bị chết rét.
Trợ lý hoàn toàn không biết rằng, vị chủ tịch lạnh lùng không đổi trong lòng hắn, bị Dung Dữ chọc cho không thiết sống.
- -
Cố Minh Hoài cảm thấy cá nhỏ đã có chân, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, làm quen với xã hội loài người, cũng không thể ở nhà anh mãi.
Dung Dữ hoàn toàn không có suy nghĩ rời đi, không những không đi, mà còn nhất định muốn Cố Minh Hoài ngủ chung với mình.
Tướng ngủ của hắn cực kém. Từ trước Đại ma vương đều là kiểu 'Nằm trên giường của hắn, hắn sao có thể để kẻ đó ngủ ngon', nên là không ai dám bò lên giường hắn.
Từng có một thần sử không sợ chết leo lên giường muốn quyến rũ hắn, bị Dung Dữ thẳng tay giết chết, lấy lý do là làm dơ đệm hắn.
Mà tấm đệm có tiền cũng khó mua được ấy cũng bị hắn vứt đi.
Tính Dung Dữ vốn bá đạo, những cái giường trước kia đều rất lớn, hắn nằm lăn lộn kiểu gì cũng được. Giờ đổi thành cái giường nhỏ này, hắn vẫn không ý thức được, đêm nào cũng lăn qua lộn lại, làm Cố Minh Hoài không tài nào nằm được, cuối cùng cũng phải cam chịu làm gối ôm cho hắn.
Mỗi sáng thức dậy đều thấy mình bị một cậu cá tám cái vây bám dính vào người, cánh tay còn trở thành gối cho người trong ngực. Dung Dữ lại thích ngủ nướng, tính gắt ngủ còn dữ dội, cánh tay Cố Minh Hoài dù tê rần cũng không dám nhúc nhích, cam chịu đến mức gần như nuông chiều.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, cứ đụng đến Dung Dữ là chẳng biết còn cách nào.
Cuối cùng một ngày đẹp trời anh tỉnh dậy thấy Dung Dữ gác chân qua eo mình, Cố Minh Hoài không nhịn được nữa. Anh bảo Dung Dữ phải độc lập, trẻ con loài người năm sáu tuổi đã không còn ngủ chung với ba mẹ nữa, bắt đầu từ ngày mai hai người họ chia phòng.
Dung Dữ lập tức sợ sệt ôm chặt anh, điềm đạm đáng yêu: "Nhưng tôi thiếu nước sẽ chết mà. Bây giờ tôi không biết đi, không thể tự ra hồ bơi. Lỡ như hai ta tách ra, đêm hôm tôi thiếu nước tôi gọi anh anh, mà anh lại ngủ say không nghe thấy, hôm say tỉnh dậy anh sẽ trông thấy một cái xác khô quắt quéo, không chừng còn đang trên đường bò đến phòng anh cầu cứu đó."
Cố Minh Hoài: "..."
Giả thiết này quá thê thảm quá đáng sợ, Cố Minh Hoài suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, chờ cậu cá nhỏ tập đi trước rồi tính sau.
Nhưng mẹ nó cái cậu cá ngu ngốc này không tập đi được.
Mặc dù có Cố Minh Hoài đỡ, Dung Dữ cũng có thể biểu diễn một màn té xuống nền đất. Khi hắn 'vô ý' ngã vào lòng Cố Minh Hoài lần thứ một trăm thì Cố Minh Hoài đã chết lặng: "Cá Nhỏ à, hành động bây giờ của cậu được gọi là giả vờ bị đụng đấy biết không? Còn không nghiêm túc tập tôi sẽ không lãng phí thời gian với cậu nữa." Anh ở nhà thì cũng cần phải làm việc.
Cố ý trật chân rõ ràng như thế, khinh anh ngu à?
Dung Dữ rũ mắt nhỏ nhẹ nói: "Tôi biết, là tôi quá ngốc luôn không học được, mới khiến anh chê."
Vòng Huyết Ngọc:... Ngang ngược như anh mà giả vờ giả vịt làm bông sen trắng thánh khiết làm gì!
Giọng Cố Minh Hoài chậm lại: "Ý tôi không phải như thế."
Dung Dữ vui mừng ngẩng đầu: "Vậy anh sẽ tập cùng tôi chứ?"
Cố Minh Hoài: "... Ừ." Hình như có chỗ nào đó là lạ...
Cố Minh Hoài tiếp tục đỡ hắn đi về phía trước: "Tôi đã ở nhà cùng cậu một tuần rồi, mai phải đến công ty, hôm nay cậu phải tập đi, không biết đi thì không được ngừng."
"Mai anh phải ra ngoài ư?" Dung Dữ lo lắng, "Vậy tôi ở nhà một mình phải làm sao đây?"
"Tôi sẽ đưa cậu điện thoại, muốn ăn cơm thì tự đặt, shipper đến phải tự ra lấy." Cố Minh Hoài nhàn nhạt nói, "Đừng nói với tôi cậu không biết."
Lúc trước giật điện thoại anh đặt đồ thạo thế mà.
"Nhưng ở nhà một mình rất chán."
"Thế thì xem tivi."
"Tôi không dám xem phim ma một mình."
"...Thế xem hài phim hoạt hình, tùy cậu."
Dung Dữ nói: "Tôi muốn đi với anh."
Cố Minh Hoài đứng lại, quay qua nhìn hắn.
Con ngươi Dung Dữ như đá quý long lanh trong suốt, hắn nghiêm túc nhìn anh: "Tôi đến công ty với anh có được không? Tôi sẽ đợi trong phòng làm việc, không làm phiền anh đâu."
Cố Minh Hoài nhìn hắn mấy giây mới thu hồi tầm mắt: "Không được."
"Tại sao không được? Cứ đợi ở nhà rất chán, tôi muốn đi xem một chút."
"Lỡ cậu ở bên ngoài lộ đuôi cá thì sao?" Cố Minh Hoài nói, "Công ty không có hồ bơi."
Vì thiếu nước mà hiện nguyên hình là một rắc rối lớn.
"Không có hồ bơi vậy bồn tắm cũng được." Dung Dữ nói, "Chỉ cần có nước đều được, công ty anh chẳng lẽ không có nổi một bồn tắm à?"
Cũng không đến mức không có bồn tắm.
Cố Minh Hoài vẫn cứng rắn: "Không thể đảm bảo an toàn trăm phần trăm được."
"Anh cảm thấy tôi ở nhà đợi anh là an toàn nhất, nhưng anh cũng nói tôi không thể cứ ở nhà đợi anh mãi được. Không cho tôi ra ngoài rèn luyện sao tôi có thể tự mình sinh tồn trong xã hội loài người đây?" Dung Dữ dùng lời của Cố Minh Hoài ra chặn ngược lại anh.
Cố Minh Hoài á khẩu không đáp được.
Anh chợt nhận ra rằng, anh vừa muốn cá nhỏ độc lập tự chủ rồi lại đang bảo bọc cá nhỏ quá mức.
Quả thật anh chưa bao giờ nghĩ cứ giữ Dung Dữ ở mãi bên cạnh mình. Nhưng khi cá nhỏ chủ động nói sau này sẽ đi, Cố Minh Hoài lại có chút...
Không muốn cho hắn đi.
Muốn tạo một thói quen cần 21 ngày, nhưng anh chỉ cần 7 ngày là đủ. Lúc đầu anh cảm thấy không thích ứng được với việc Dung Dữ đột nhiên xông vào cuộc sống của mình, mà bây giờ Cố Minh Hoài cũng đã quen với việc có thêm mấy món mặn trên bàn cơm, mỗi sáng thức dậy lại ôm người trong ngực, xẩm tối thì nhìn hắn bơi vài vòng trong hồ.
Nếu bây giờ mọi thứ trở về như trước kia, anh lại cảm thấy trống rỗng.
Cậu cá nhỏ ầm ĩ này đã mạnh mẽ xông vào cuộc sống của anh, phá vỡ quy tắc của anh, làm xáo trộn cả cuộc sống đã được lập trình trước, nhưng cũng không hẳn là nát bét.
"Ngài Cố, ngài Cố à? Cố Minh Hoài!" Dung Dữ gọi Cố Minh Hoài mấy lần anh cũng không phản ứng bèn nhích lại gần ghé vào tai anh gọi tên anh liên tục.
Cố Minh Hoài chợt tỉnh hồn, quay đầu chỗ khác: "... Tùy cậu."
"Vậy là anh đồng ý rồi!" Dung Dữ cười nói.
Cố Minh Hoài nghe ra niềm phấn khích của hắn, không khỏi nghĩ rằng, thì ra đi ra ngoài làm cá nhỏ vui vẻ thế sao?
Tất nhiên Dung Dữ vui rồi, ra ngoài hắn sẽ có cơ hội thăm dò tình hình của Trương Văn Phàm, làm thịt thằng đó.
Cái thứ chó má gì, những người đã từng đắc tội hắn, trừ Chủ thần ra thì chẳng ai có kết quả tốt.
Đã tiếp nhận số mệnh của Trì Ngư, thì cũng thừa kế luôn ân oán của đối phương. Nguyên chủ Trì Ngư đã sớm trả hết ân huệ rồi, giờ việc hắn phải làm chỉ có trả thù thôi.
Vòng Huyết Ngọc cảnh giác nói: Anh sẽ không giết người chứ? Tôi nhắc nhở anh đây là xã hội pháp trị.
Thế giới của Đại ma vương lấy 'kẻ mạnh làm vua', mạng kẻ yếu như cỏ rác, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng chém giết.
Vòng Huyến Ngọc thật sự sợ hắn mang luật rừng của thế giới kia qua đây, làm rối loạn trật tự của thế giới này.
Dung Dữ: Trong lòng mày tao là người không văn minh thế à?
Vòng Huyết Ngọc: Anh có từng văn minh chưa? Cần tôi kể lại chuyện ác mà anh đã làm với 108 thần sử không?
Dung Dữ: Nhiêu đó thì sao gọi là ác được? Giết người lấy mạng thì dễ, giết người diệt tâm mới khó. Trả thù chân chính là hủy diệt thứ mà họ để ý. Người coi tiền tài như mạng tao sẽ khiến hắn táng gia bại sản, chạy theo danh lợi tao sẽ làm hắn thân bại danh tàn, thứ háo sắc tao sẽ thiến hắn thành thái giám. Bốc thuốc đúng bệnh, làm những kẻ đắc tội mày sống đau khổ tột cùng, không tốt hơn cho hắn chết dễ dàng à? Những thần sử đó của tụi mày, chết đã có thể về lại không gian hệ thống, nhưng nếu tao nhốt họ lại, làm họ sống không bằng chết, không tài nào thoát được, thì mày với đám người kia có thể làm gì được tao?
Trong lòng Vòng Huyết Ngọc lạnh lẽo: Tại sao anh không làm thế?
Dung Dữ nhẹ nhàng nói: Bời vì tao từ bi.
Vòng Huyết Ngọc: Đệt.
Dung Dữ: Vòng Nhỏ à, mày cũng không văn minh nha.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi còn muốn hỏi một câu, anh còn nhớ tên đầy đủ của tôi không vậy?
Dung Dữ: Nhớ chứ, Vòng Huyết Ngọc.
Vòng Huyết Ngọc: Là Xích Kim Diệu Nhật---- Thôi bỏ đi.
Nó thất bại nói: Tôi đã bị anh đồng hóa rồi.
Đâu chỉ là nó, ngay cả Chủ thần đại nhân cũng ngày càng bị ma hóa, từ hành động, thói quen đến cách suy nghĩ đều dần giống như Dung Dữ.
Cố Minh Hoài đang thất thần, còn Dung Dữ thì trò chuyện với Vòng Huyết Ngọc, hai người không ai chú ý đã đi hết hành lang dài đến trước cầu thang.
Dung Dữ theo quán tính bước về phía trước, dưới chân đạp hụt, sắp té xuống cầu thang.
Vòng Huyết Ngọc: Cẩn thận!
Cố Minh Hoài kịp phản ứng, mặt biến sắc vội kéo Dung Dữ lại, không để thảm kịch xảy ra.
Kéo thì Dung Dữ lùi về, trọng tâm không vững, hai người cùng té xuống sàn nhà. Chả hiểu kiểu gì Dung Dữ lại đè lên người Cố Minh Hoài, môi lại chạm vào nhau.
Dung Dữ: Lần này thật sự là ngoài ý muốn.
Vòng Huyết Ngọc: Đã tê rần rồi.
Dung Dữ: Cũng đúng lúc hút linh khí.
Vì vậy hắn không những không đứng dậy mà còn giữ nguyên tư thế đó, tiếp tục hôn một cái.
Hơi thở Cố Minh Hoài chợt rối loạn.
Gương mặt xinh đẹp của cậu thanh niên gần ngay trước mắt, đang nhẹ nhàng liếm môi anh, giữa răng môi tràn ngập hương hoa hồng, là hương thơm từ nước súc miệng.
Cố Minh Hoài nhất thời quên đẩy ra.
Anh cũng không dám đẩy, vì nơi này là cửa cầu thang, nếu té xuống thì gay.
Anh để Dung Dữ nằm nhoài trong ngực mình làm bậy, cho đến khi người này đứng lên anh mới chậm chạp ngồi dậy.
Bầu không khí yên tĩnh.
Cố Minh Hoài nhìn bàn tay Dung Dữ: "Tay cậu bị thương à?"
Dung Dữ da thịt mềm mại, lúc chống xuống sàn lòng bàn tay bị quẹt trầy một xíu. Nếu Cố Minh Hoài không phát hiện, nó đã tự lành rồi.
Dung Dữ nói: "Không sao."
"Tôi đi lấy rượu thuốc cho cậu." Cố Minh Hoài lập tức xuống lầu, "Trong phòng khách có thuốc bôi."
Dung Dữ ngồi trước cầu thang, nhìn bóng lưng anh vội vàng xuống lầu.
Hắn nhẹ giọng nói: "Ngài Cố không đi súc miệng."