Cho đến năm mười sáu tuổi, tôi vẫn chưa nhận ra rằng câu nói ‘Tình yêu làm thay đổi thể giới’ không chỉ mang tính ẩn dụ.
Các bạn có từng vài lần nghĩ rằng cuộc đời thật quá dài với những thói quen được lặp đi lặp lại? Tôi chắc rằng đã rất nhiều lần tôi thật sự nghĩ đến cái chết, không thể diễn tả chỉ bằng cử chỉ.
Tôi buồn chán kinh khủng.
Nhưng tôi không thể nói ra bằng lời nói và vẫn cư xử vui tươi như mọi khi. Dù gì thì nếu tôi bày tỏ thái độ này, sẽ không có gì tốt xảy ra. Vì vậy tôi vẫn nỗ lực để không làm người khác mất lòng. Chuyện đó cũng không có gì khó khăn. Nếu bạn không suy nghĩ quá nhiều về điểm mạnh, điểm yếu cũng như điều bạn thích và điều bạn ghét, bạn có thể chơi thân với tất cả mọi người.
Cũng có khá nhiều người đã đến chỗ tôi và họ đều hỏi tôi một câu hỏi tương tự.
“Trông lúc nào cậu cũng vui vẻ. Chắc cậu không có gì để lo lắng, đúng chứ?”
À đúng vậy. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã bị đánh lừa ngọt ngào như vậy. Cảm ơn rất nhiều vì đã không nhận ra mặt tối của tôi cho đến lúc này. Cảm ơn vì chuyện này mà tôi muốn quẳng mọi thứ đi.
Chắc chắn tôi biết nguyên do vì đâu nỗi buồn chán này xuất hiện.
Mỗi người, mỗi người đều quá ích kỉ.
Khi tôi trao đổi địa chỉ email và đều đặn trả lời tin nhắn của vài đứa con trai, người ta liền cảm thấy thích thú và tỏ tình với tôi. Khi tôi cố gắng không né tránh một cậu con trai khi cậu bị những đứa con gái khác xa lánh, người ấy hiểu lầm cảm xúc này của tôi và tỏ tình với tôi. Khi tôi được ai đó mời đi đến rạp hát và đồng ý bởi thật khó để từ chối, người ấy tỏ tình với tôi. Khi tôi đi về chung vài lần với một người nào đó bởi vì chúng tôi chung đường về, người ấy tỏ tình với tôi.
Bọn họ đều làm vẻ mặt như thể tôi đã phản bội họ, bị tổn thương một cách ích kỉ rồi bực tức với tôi. Tôi cũng phải hứng chịu sự phẫn nộ từ bọn con gái đã yêu những đứa con trai đấy. Ích kỉ. Tự cho mình là nhất. Mỗi lần như vậy, tôi bị tổn thương, đầy những vết sẹo, và khi tôi không còn nhận ra cơn đau từ những vết sẹo mới xuất hiện nữa, tôi cuối cùng cũng nhận ra.
Tôi chỉ cần giữ gìn mối quan hệ của tôi với mỗi người khác một cách hững hờ trong thời gian rảnh của tôi. Tôi chỉ cần nắm bắt được tâm trạng của người khác rồi nói chuyện một cách hời hợt. Tôi sẽ không cho người khác thấy được phía sâu thẳm trong tôi là gì. Tôi chỉ cần khép chặt mình lại như cái vỏ ốc để bảo vệ cái bên trong yếu đuối của mình.
Và rồi tôi trở nên chán nản.
Không một ai nhận ra khi tôi chỉ cho họ thấy vẻ bên ngoài của tôi.
Tất cả bọn họ đều nói với tôi một câu giống nhau.
“Trông lúc nào cậu cũng vui vẻ. Chắc cậu không có gì để lo lắng, đúng chứ?”
Đúng là một thành công lớn.
Các người nên biến mất hết đi.
Lại một ngày bình thường khác ở trường. Tôi vẫn cứ nói cười vui vẻ với những người lạ giả vờ là bạn bè xung quanh tôi. Rồi sau đó, đột nhiên – không có sự thôi thúc nào đặc biệt.
Thế nhưng, nó ngấm vào tôi. Cái khái niệm đó đột ngột biến thành một hình thù và làm tôi nghĩ đến một từ cụ thể.
<<Cô độc>>
À đúng hơn là, tôi hoàn toàn ---- cô độc.
Cô độc. Thì ra tôi đang cô độc. Dù tôi đang được mọi người vây quanh, tôi cô độc. Tôi cảm thấy dễ chịu một cách khác thường. Từ ngữ này thật quá phù hợp.
Nhưng nó lập tức giơ đôi nanh sắc nhọn của nó và tấn công tôi. Đây là lần đầu tiên tôi biết rằng nỗi đau đi cùng với nỗi cô độc tận cùng. Ngực của tôi đau nhói, tôi không thể thở được. Và ngay cả khi tôi có thể hít được một hơi nhỏ, tôi có cảm giác như hàng ngàn mũi kim đang ở trong không khí. Cơn đau xé nát hai lá phổi của tôi. Cảnh tượng trước mắt tôi tối sầm lại trong chốc lát và tôi nghĩ rằng cuộc đời của mình đã chấm dứt từ đây. Nhưng tầm nhìn của tôi trở lại ngay lập tức và cuộc đời của tôi không kết thúc dễ dàng như vậy. Vì thế, tôi không biết mình phải làm gì. Tôi không biết. Cứu tôi. Ai đó, cứu tôi với.
“Bạn làm sao thế?”
Một người nào đó chú ý đến sự thay đổi của tôi và gọi tên tôi.
“Nhìn bạn cười thế này, chắc bạn vui lắm nhỉ.”
Sao?
Mình đang mỉm cười --?
Tôi đưa tay lên má của mình vì tôi không hiểu được cậu ấy đang nói gì.
Rõ ràng là hai gò má của mình đang nâng lên.
“Thật là…lúc nào trông bạn cũng vui vẻ cả. Chắc là bạn không có điều gì phải lo lắng, phải không?”
Tôi cười lớn. “Ừ, mình vui lắm!”. Tôi vừa nói vừa cười. Tôi cười mà không biết lí do tại sao mình lại làm vậy.
Ngay lúc đó, màu sắc của những người xung quanh dần dần trở nên trong suốt. Từng người, từng người một trở nên trong suốt. Mỗi người trở nên trong suốt và biến mất, nên tôi không thể nhìn thấy họ nữa. Một vài giọng nói gọi tôi, nhưng tôi không nghe thấy. Nhưng vì lí do nào đó, tôi vẫn trả lời một cách đúng đắn. Tôi không hiểu.
Trước khi tôi nhận ra, lớp học đã trống rỗng. Chỉ còn lại tôi.
Nhưng tôi chắc rằng mình là người tạo dựng nên chuyện này.
Tôi đã loại bỏ họ.
“Mình có hẹn, mình về trước đây.”
Dù tôi không thể thấy ai, tôi vẫn nói như thế với nụ cười trên môi rồi cầm lấy chiếc cặp. Mối quan hệ của tôi với những người khác chắc chắn đã được thiết lập ngay cả khi tôi không gọi chính xác một ai. Đúng ra tôi nên nói chuyện với bức tường ngay từ đầu nếu mọi chuyện lại xảy ra như thế này.
Thế nhưng…tại sao?
“…xin lỗi, bạn có sao không?”
Dù rằng lẽ ra không còn ai ở đây, tôi có thể nghe được những lời nói đó một cách rõ ràng. Tôi chỉ mới vừa rời khỏi cổng trường khi tôi quay lại trong chốc lát và những người vô hình kia cũng quay trở lại.
Một cậu con trai trong lớp đứng đó thở hổn hển khi tôi quay người lại. Có vẻ nhưng cậu ấy đã đuổi theo tôi.
Tên của cậu ấy là Hoshino Kazuki. Chúng tôi không thân thiết với nhau lắm, và cậu ấy cũng không có gì nổi trội – tôi không biết gì hơn ngoài tên của cậu ấy.
“Ý của bạn là sao?”
Khi tôi hỏi, tôi nhận ra một sự kì vọng bao trùm tôi.
Dù gì thì cậu ấy cũng sẽ không hỏi tôi có <<ổn không>> nếu cậu ấy không nhận ra sự bất thường của tôi. Điều này có nghĩa là cậu ấy có thể cảm nhận được sự thay đổi của tôi, cho dù chuyện đó là điều không thể đối với những người xung quanh tôi.
“Ừm…nói sao nhỉ? Trông bạn rất <<xa cách>>…không, tớ không chắc lắm, nhưng dường như bạn không nằm ở trong cuộc sống hàng ngày…”
Cậu ấy nói một cách khó khăn. Cậu ấy vẫn chưa nói đến được vấn đề chính.
“Ừm…nhiều khi do tớ tưởng tượng thôi. Xin lỗi bạn vì đã nói những thứ kì lạ như vậy.”
Dường như cậu ấy cảm thấy lúng túng và muốn bỏ đi.
“…chờ một chút.”
Tôi gọi cậu ấy lại. Cậu ấy nghiêng đầu đôi chút và nhìn tôi.
“À! ừm…”
Có lẽ tôi đã giữ chân cậu ấy lại được, nhưng tôi phải nói gì bây giờ?
Nhưng này – cậu ấy diễn tả tôi bằng từ <<xa cách>>, dù tôi luôn mỉm cười trong lớp học lẻ loi này.
“…trông mình có giống như lúc nào cũng vui vẻ không?”
Nếu cậu ấy trả lời như những người khác, cậu ấy cũng giống như bọn họ.
À, có lẽ tôi đang kì vọng quá lớn, kì vọng quá lớn rằng cậu ấy sẽ phủ nhận và hiểu thấu tôi.
“Ừ. À thì,…trông bạn giống như thế.”
Cậu ấy ngập ngừng nói.
Nghe những lời đó xong, ảo tưởng của tôi sụp đổ, tôi không còn hứng thú với cậu ấy và căm thù cậu ấy. Tôi ngạc nhiên bởi sự thay đổi cảm xúc một cách đột ngột như một con lắc của tôi, nhưng chắc chắn rằng sự kì vọng của tôi là quá lớn.
Nhưng rồi, cậu ấy, người tôi căm thù, nói thêm rằng.
“Bạn đang rất cố gắng, phải không?”
Cảm xúc của tôi một lần nữa như một con lắc và sự căm thù của tôi đã bị đảo ngược. Gương mặt của tôi không thể theo kịp sự thay đổi này – chỉ có tâm hồn tôi là cảm thấy ấm áp một cách lạ thường.
Cố gắng. Cố gắng để trông vui vẻ.
Đúng vậy. Còn chính xác hơn sự phủ nhận kia nhiều.
Và rồi --- tôi đã yêu.
Tôi hoàn toàn hiểu rõ điều đó. Đó chỉ là sự ngộ nhận. Chỉ vì cậu ấy nói rằng <<Bạn đang rất cố gắng, phải không?>> không có nghĩa là cậu ấy hiểu hết về con người tôi. Tôi nhận thức được điều đó. Nhưng ngay cả thế --- sự ngộ nhận này không rời khỏi trí óc của tôi nữa.
Đầu tiên, tôi đã nghĩ rằng cảm giác này chỉ là tạm thời. Nhưng nó sớm phát triển đến một điểm mà không còn quay trở lại được nữa. Tình cảm của tôi dành cho cậu ấy càng ngày càng chồng chất như tuyết không thể tan chảy và hoàn toàn che phủ trái tim của tôi. Dù rằng tôi nhận thức được cậu ấy có thể trở thành tất cả của tôi nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này, nhưng vì lí do nào đó, tôi không cảm thấy tệ lắm.
Cuối cùng Hoshino Kazuki đã cứu tôi khỏi lớp học đơn độc và xua tan đi nỗi buồn chán của tôi.
Nếu cậu ấy biến mất khỏi trái tim tôi, tôi chắc rằng tôi lại trở về nơi đó.
Tôi sẽ trở về lớp học cô đơn này, nơi mà tôi luôn đơn độc.
Thế giới của tôi thay đổi thật đơn giản. Rằng tôi đang chán nản có vẻ như là một lời nói dối. Như thể tình cảm của tôi được cắm vào một cái máy phát hiện cỡ lớn. Tôi vui mừng chỉ bởi tôi đã chào cậu ấy. Cũng ngay lúc đó, tôi cảm thấy buồn vì tôi chỉ có thể chào cậu ấy mà thôi. Tôi vui mừng vì tôi nói chuyện với cậu ấy. Tôi buồn vì tôi chỉ có thể nói chuyện đôi chút với cậu ấy. Trái tim của tôi đã rối tinh rối mù hẳn lên, phức tạp, nhưng cảm thấy rất tốt.
Đúng thế! Chắc chắn rằng mình sẽ kết thân với bạn!
Đầu tiên, mình muốn bọn mình bắt đầu gọi nhau bằng tên.
-------------------------------……
“Cô có điều ước gì không?”
Dường như hắn xuất hiện ở mọi nơi, nhưng cũng không ở nơi nào cả. Dường như hắn trông giống như mọi người, nhưng cũng không giống một ai cả. Một người tôi không biết rằng liệu hắn là nam hay nữ nói chuyện với tôi.
Điều ước?
Đương nhiên là có.
“Đây là ‘chiếc hộp’ có thể ban bất kì điều ước nào.”
Tôi chấp nhận nó với bàn tay dính đầy vết máu.
Ngay lập tức tôi hiểu ra đây là sự thật. Vì vậy, tôi cương quyết không buông ‘chiếc hộp’ này ra.
Những người khác cũng như thế thôi, đúng không? Tôi không tin rằng có người lại trả nó về.
Tôi ước.
Dù biết rằng điều này là không thể, tôi đã ước.
“ ---- tôi không muốn phải…hối hận…”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK