Chúng tôi đá bóng trong giờ thể dục.
Tôi nằm ngủ trên đùi của Mogi vì tôi bị chảy máu cam.
Đột nhiên tôi tự hỏi về cảm giác của cô ấy khi để cho tôi ngủ với tư thế như thế. Phải chăng cô ấy đang cố gắng, dù chỉ một chút, chỉ để lôi cuốn tôi?
Tôi không có chút manh mối nào hết; cô ấy vẫn không bộc lộ một chút cảm xúc nào như mọi khi, trong những lúc tôi nhìn trộm cô ấy.
“…Mogi-san”
“Gì vậy?”
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Ừm…thì…?”
Mogi nghiêng đầu. Nhưng cô ấy không trả lời ngay. Phản ứng duy nhất mà cô ấy bộc lộ với câu hỏi của tôi là gương mặt bối rối.
Điều này làm tôi lưỡng lự đôi chút. Nếu quá khó để hiểu được người mình yêu, tình yêu đó có thực sự tiến triển?
Tại sao tôi lại yêu một người con gái khó hiểu như thế này?
Ngay từ đầu – tôi đã bắt đầu yêu cô ấy từ lúc nào ?
Tôi cố gắng nhớ lại.
“………Ừm?”
“…Gì vậy?”
Mogi hỏi tôi khi tôi chợt phát ra tiếng nói.
“À! K-không…không có gì!”
Chắc chắn rằng mặt tôi không nói rằng ‘không có gì’. Mogi biết điều đó. Nhưng vì cô ấy không có cách để hỏi tôi về vấn đề này, cô ấy vẫn giữ yên lặng, không làm gì cả.
Tôi ngồi dậy mà không có biểu hiện báo trước nào.
“À, ừm…hình như mũi của tớ hết chảy máu rồi.”
“…hm.”
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc bằng những từ ngữ đơn giản như thế.
Tại sao tôi lại tự nguyện từ bỏ tình huống thuận lợi như thế? Niềm hạnh phúc đó có thể sẽ không xảy ra lần thứ hai.
Nhưng – đó là điều không thể.
Các bạn thấy đấy, dù tôi cố gắng đến mức nào đi nữa --- Tôi không thể nhớ ra.
Mình không thể nhớ. Mình không thể nhớ. Mình không thể nhớ! ---- Mình không thể nhớ mình bắt đầu yêu cô ấy từ khi nào!
Tại sao mình lại yêu cô ấy? Nguyên nhân là do đâu? Hay đơn giản là mình chỉ bị cô ấy cuốn hút, ngay cả khi không có cơ hội nào đặc biệt?
Đúng ra mình phải biết chứ; làm sao mà mình có thể quên được, nhưng mình không thể nhớ, dù mình cố gắng đến mức nào đi nữa.
Đây không phải là tình yêu sét đánh. Và ngoại trừ việc mình với cô ấy là bạn cùng lớp, mình không có điểm gì chung cả.
Và rồi, sao có thể lại đột ngột như vậy? Hay mọi người định nói rằng đây hoàn toàn là tình yêu chợt thức tỉnh ---
“---không thể nào…”
Dù thật khó để tin nhưng đây là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Một tình yêu hoàn toàn thức tỉnh trong tôi.
“Sao vậy? Cậu có ổn không? …Cậu có cần đến phòng y tế không?”
Mogi hỏi tôi với giọng nói nhỏ nhẹ. Tất nhiên là tôi rất hạnh phúc khi cô ấy lo lắng cho tôi. Hoàn toàn hạnh phúc. Cảm giác này không phải giả tạo.
“…Tớ không sao. Tớ chỉ nghĩ vẩn vơ thôi.”
Tôi tự hỏi mình vài lần để chắc rằng mình không sai. Nhưng tôi càng suy xét kĩ hơn, điều đó càng đúng đối với tôi.
Tôi không bị Mogi hớp hồn.
Cho đến lúc nào? Ngay khi---
---Tôi vẫn chưa yêu cô ấy cho đến ngày hôm qua.
“---À, ra vậy.”
Tôi nhìn học sinh chuyển trường đang đứng giữa sân – Otonashi Aya.
Cái duyên cớ khiến tôi bị lôi cuốn bởi Mogi xảy ra khi nào? ---à, dễ quá. Đó không phải là ngày hôm qua. Nhưng hôm nay tôi đã yêu cô ấy rồi. Vậy đó là khi nào?
Chỉ có một khả năng --- giữa ngày hôm qua và hôm nay.
Chỉ trong khoảng hơn 20 000 vòng lặp xảy ra vì ‘Lớp học Loại bỏ’.
À, tôi nhớ rồi. Chỉ là một mảnh vỡ kí ức nhỏ, nhưng chắc chắn tôi nhớ lại nhiều hơn so với bình thường. Tuy vậy, đó vẫn chỉ là một mảnh vỡ kí ức nhỏ, nên hầu hết mọi kí ức của tôi đã mất.
Tôi đã quên mất đoạn kí ức quan trọng nhất với tôi – làm thế nào tôi yêu Mogi. Và rõ ràng là tôi sẽ không lấy lại được. Tôi không thể sẻ chia bất cứ điều gì với Mogi. Một tình yêu không được đền đáp mà tôi không thể làm gì được hơn dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa; chỉ có cảm xúc của tôi là trở nên mãnh liệt hơn.
Không, còn hơn thế nữa. Tình yêu này có thể sẽ biến mất ngay khi ‘Lớp học Loại bỏ’ chấm dứt. Ý của tôi là tình yêu này còn không thể tồn tại nếu không có ‘Lớp học Loại bỏ’.
Lạ thật. Việc như thế là hết sức lạ lùng. Tình yêu này không phải là một thứ dối trá.
Nhưng có khi nào đây là một tình yêu giả tạo không thể tồn tại ngay từ đầu?
Một cơn gió chợt thổi nhẹ qua ngay trước khi tiết học kết thúc. Cơn gió ấy thổi tung váy của Mogi. Sao thế này? Tôi có cảm giác rằng tôi đã biết về cái quần lót màu xanh .
Không, tôi không biết.
Chuyện Mogi đang mặc quần lót màu xanh nhạt ngày hôm đó.
Và cả chuyện Otonashi Aya đã hi sinh Mogi Kasumi nhiều hơn bất kì ai để giữ lại kí ức của cô ta.
Vì vậy tôi quyết định.
Bảo vệ ‘Lớp học Loại bỏ’ này.
Lần này Otonashi Aya không đến tiếp cận tôi.
Không, tôi nghĩ bây giờ vẫn giống như lần trước đây. Tôi có thể nhớ được chút ít, nhưng chỉ được thế này trong một lúc.
Trong giờ ăn trưa, Otonashi Aya ngồi một mình, mệt mỏi nhai chiếc bánh mì.
Lần này tôi là người tiếp cận cô ta.
Chỉ như vậy thôi mà người tôi đã căng cứng lên, tim đập thình thịch. Cái cách Otonashi chối từ người khác đã tích tụ thành một bức tường bảo vệ to lớn, đủ sức đè nặng áp lực lên những người xung quanh.
“…Otonashi-san.”
Tôi tự chuẩn bị và gọi tên cô ta. Tuy vậy, Otonashi còn không thèm quay đầu lại. Nhưng từ khoảng cách này cô ta không thể không nghe thấy tôi nói gì, nên tôi vẫn tiếp tục nói không cần đợi trả lời.
“Tôi có chuyện cần bàn.”
“Tôi thì không.”
Cô ta từ chối nói chuyện với tôi chỉ trong nháy mắt.
“Otonashi-san.”
Không phản ứng. Cô ta tiếp tục ngồi nhai chiếc bánh mì một cách miễn cưỡng.
Dường như cô ta có ý định phớt lờ tôi dù tôi có nói gì đi chăng nữa. Trong trường hợp đó tôi chỉ cần làm một chuyện đơn giản là làm cô ta không thể phớt lờ tôi.
Nó chợt xuất hiện trong đầu tôi khi tôi nghĩ đến.
“…Maria.”
Miệng của cô ta ngừng chuyển động.
“Tôi có chuyện cần bàn.”
Dù vậy cô ta vẫn không nhìn tôi. Cô ta cũng không nói bất kì điều gì.
Cả lớp học chết lặng. Những người trong lớp chỉ nín thở nhìn chúng tôi.
Và cuối cùng dường như Otonashi cũng mất hết kiên nhẫn và thở dài.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ anh lại nói ra cái tên này. Có vẻ như lần này anh cũng nhớ được khá nhiều chuyện đấy.”
“Rồi, vậy---”
“Dù có đúng như vậy, tôi vẫn không có việc cần bàn với anh.”
Cô ta lại một lần nữa nhai chiếc bánh mì một cách chán nản.
“Tại sao chứ!?”
Ánh mắt của những người trong lớp tập trung về tôi khi tôi đột ngột hét lên.
“Tại sao!? Không phải tôi là mục tiêu của cô sao!? Tại sao cô không thử lắng nghe tôi nói một lần!?”
“Anh hỏi tại sao à?”
Otonashi cười chế nhạo.
“Thực tình anh không biết gì hết sao? Ha! Đúng vậy. Lúc nào anh cũng khờ khạo, diễn trò thế này. Anh không biết tự suy nghĩ. Tại sao tôi lại phải chơi thân với một con người như thế?”
“…ừ thì, đôi khi tôi không biết tôi đã làm những gì.”
“Đôi khi? Đồ ngốc. Vậy cái “anh bây giờ” thì có sự khác biệt nào? Anh vẫn giống như vậy, không phải sao?”
“Làm sao cô lại có thể khẳng định như vậy? Có thể tôi sẽ giúp cô. Trong trường hợp đó-----”
“Gần như chả ảnh hưởng gì.”
Cô ta thốt ra những lời như thế, còn không để tôi kết thúc câu nói của mình.
Tôi định phản bác ngay tức thì. Nhưng cái ý định phản đối này bị xóa sạch bởi những lời nói sau của Otonashi.
“Bởi vì đây không phải là lần thứ hai hay lần thứ ba anh đề nghị như thế này.”
“Sao---?”
Tôi bất ngờ đến nỗi ngay cả mặt tôi cũng trông rất buồn cười. Khóe môi của cô ấy chợt nâng lên, Otonashi đặt chiếc bánh mì đang ăn dở xuống và nói.
“Được thôi. Dù gì lần này cũng toàn là những thứ vô dụng. Đây không phải là lần đầu tiên tôi giải thích chuyện này, nhưng dù sao tôi vẫn nói cho anh biết.”
Otonashi đứng dậy bước đi.
Tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc lặng lẽ theo sau cô ấy.
Như mọi khi, Otonashi dẫn tôi đến phần sân phía sau của trường. Và cũng như mọi khi, cô ấy dựa lưng vào tường.
“Tôi phải nói điều này ngay từ đầu. Tôi không nói chuyện nổi với anh. Anh vẫn nghe theo những lời tôi nói như một thằng ngốc.”
“…Tôi có thể tự lựa chọn.”
Tôi nói vậy để ra vẻ nổi loạn một chút, nhưng Otonashi chỉ quắc mắt nhìn tôi một cách lạnh lùng.
“Hoshino, anh có biết lần này là lần thứ bao nhiêu rồi không? Không, anh không biết. Đây là vòng lặp thứ 27 753.”
Đó là một con số hết sức kinh hoàng.
“…Cô đếm chính xác từng lần à?”
“Đúng, bởi vì không có cách nào để xác nhận lại việc này một khi tôi ngừng đếm dù chỉ một lần. Nếu tôi quên, tôi sẽ mất phương hướng rằng mình đang đứng ở đâu. Vì vậy tôi phải đếm.”
Chắc chắn một điều rằng sẽ dễ chịu hơn một chút nếu một người biết mình đã bước đi được bao nhiêu đến một cái đích vô định.
“Tôi đã lặp lại nhiều đến thế này rồi. Tôi đã thử gần hết mọi cách có thể để tiếp cận anh. Tôi còn không thể nghĩ ra được bất kì điều gì mà tôi vẫn chưa thử.”
“Đó là lí do cô nói rằng nói chuyện với tôi cũng không có ích gì sao?”
“Đúng.”
“Cô cũng không còn cố gắng thuyết phục tôi giao nộp ‘chiếc hộp’ cho cô nữa sao?”
“Tôi đã từ bỏ chuyện đó lâu rồi.”
“Tại sao? Vào thời điểm nào đó trong những vòng lặp này, thế nào cũng có một tôi chịu hợp tác.”
“Đúng, đương nhiên là có. Có những lần anh đối xử với tôi như là kẻ thù, và có những lần anh hợp tác với tôi. Nhưng anh biết không? Chuyện đó chả có ảnh hưởng gì hết. Kiểu gì thì anh cũng không đưa ‘chiếc hộp’.”
Mình không đưa chiếc hộp ngay cả khi mình hợp tác? …thôi, cũng có lí. Nếu Otonashi đã có được ‘chiếc hộp’, vậy thời điểm <<hiện tại>> trong ‘Lớp học Loại bỏ’ cũng không tồn tại.
“Chỉ để xác nhận: chắc chắn rằng tôi có ‘chiếc hộp’, đúng không?”
“Tôi luôn tự hỏi mình câu hỏi này một cách không ngừng nghỉ. Nhưng kết quả lúc nào cũng giống nhau. Chắc chắn một điều rằng, Hoshino Kazuki chính là ‘chủ nhân’.”
“Tại sao cô nghĩ như vậy?”
“Không có nhiều người khả nghi như anh nghĩ đâu. Giải thích dài dòng lắm nên tôi sẽ tóm tắt cho dễ hiểu. Những người khả nghi không thể nào đánh lừa được tôi trong suốt 27 753 lần được. Vì vậy, anh là ‘chủ nhân’ duy nhất có thể. Hơn nữa, dù không liên quan gì đến ‘Lớp học Loại bỏ’, cũng có bằng chứng không thể chối cãi được, đúng không?”
Đúng như cô ta nói. Tôi đã gặp người phân phát ‘chiếc hộp’…
“Ngay cả khi anh không lấy ‘chiếc hộp’ ra. Hay nói đúng hơn, anh không thể. Tôi đã đánh dấu anh như là ‘chủ nhân’ hơn 20 000 lần trước rồi.”
“Vậy nên cô đầu hàng?”
Otonashi này mà lại không bỏ chút công sức nào để lấy ‘chiếc hộp’ sao?
“Tôi không đầu hàng. Đơn giản là tôi không thể lấy được chiếc hộp. Cứ xem như anh đang tìm đồng 100 Yên đúng ra đang nằm ở trong ví của anh, nhưng anh vẫn không thể tìm ra nó dù anh có lộn cả chiếc ví từ trong ra ngoài. Tìm mọi ngóc ngách của chiếc ví đó thì dễ. Tuy vậy, anh vẫn không thể tìm ra. Trong trường hợp đó anh phải thừa nhận rằng đồng 100 Yên không còn ở đó nữa. Trong 27 753 vòng lặp, tôi đã đi đến kết luận rằng <<Tôi không thể lấy lại ‘chiếc hộp’ từ Hoshino Kazuki>>.”
Otonashi cau có với tôi trong chốc lát rồi quay lưng đi.
“Được rồi, màn trình diễn kết thúc. Còn muốn nói gì nữa không?”
“…Có! Đó là lí do tôi muốn nói chuyện với cô ngay từ lúc đầu.”
Tôi phải nói.
Tôi đã quyết định. Tôi quyết định bảo vệ ‘Lớp học Loại bỏ’.
Otonashi, người đã giết Mogi vô số lần, tôi sẽ ---
“Tôi xem Otonashi-san, không, Otonashi Aya ---”
“ --- là kẻ thù?”
“ --- hả!?”
Điều mà tôi liều lĩnh quyết tâm nói cho bằng được, Otonashi đã đoán ra từ trước. Và cô ta vẫn thờ ơ, còn không nhìn mặt tôi đến một lần.
Khi cô ta thấy tôi hoàn toàn bị sốc không nói nên lời, Otonashi thở dài. Cô ta miễn cưỡng quay lại.
“Hoshino, anh vẫn chưa hiểu sao? Anh nghĩ tôi tốn thời gian với đồ ngốc như anh bao nhiêu lần rồi? Đây chỉ là một cái mẫu khác mà tôi lặp lại đến phát ngán. Tôi không thể nào không biết, phải không?”
“C-cái gì ---?”
Tôi đã quyết tâm như vậy vô số lần rồi sao?
Tại sao tất cả những lần đó lại đều vô nghĩa?
“Nhân tiện đây tôi cũng nói cho anh biết điều này. Ngay cả khi ngay trong thâm tâm anh quyết tâm tuyên chiến với tôi và cố gắng giữ lại kí ức cho mỗi lần sau; cuối cùng anh lại có thái độ thù địch này với tôi thôi. Hoàn toàn chắc chắn.”
“K-không thể nào---”
Cuối cùng thì điều đó có nghĩa rằng tôi đã quen với việc Mogi bị cô ta giết; rằng tôi đã lựa chọn xóa bỏ cảm xúc của mình đối với Mogi.
“Anh vẫn chưa tin tôi sao? Muốn tôi nói lí do tại sao tôi nghe điều đó vô số lần từ anh không?”
Tôi cắn chặt môi.
Otonashi xem như cuộc nói chuyện kết thúc rồi quay đi.
“Những suy nghĩ trong thâm tâm anh có thể tồn tại qua hơn 20 000 vòng lặp mà không gặp chút khó khăn nào. Tôi công nhận anh chỉ vì điều đó thôi.”
Tôi tự động ngẩng mặt lên.
Cô ta vừa nói rằng cô ta <<công nhận>> mình, đúng không? Otonashi này sao?
“Chờ chút đã.”
Vẫn còn một chuyện tôi cần phải hỏi dù có chuyện gì đi nữa.
Otonashi chỉ xoay đầu lại về phía tôi.
“Cô đã thôi không cố gắng lấy ‘chiếc hộp’ từ tôi, đúng không?”
“Đúng. Không phải tôi đã nói rồi sao?”
“Vậy---từ giờ trở đi cô định làm gì?”
Vẻ mặt của Otonashi vẫn không thay đổi. Cô ta vẫn nhìn thẳng vào tôi chứ không ngoảnh đi chỗ khác.
Tôi mới là người vô tình liếc đi chỗ khác để tránh cái nhìn trực diện ấy.
“À---”
Ngay lúc đó --- Otonashi bước đi mà không nói gì thêm.
Thậm chí còn không trả lời câu hỏi của tôi.
Sau đó Otonashi không trở về lớp học – có lẽ cô ta đã về nhà.
Tiết thứ năm, Toán. Tôi không thể hiểu ngay công thức, dù chắc chắn tôi đã nghe cái công thức kia cả tỉ lần rồi, và thay vào đó, tôi ngắm nhìn Mogi suốt.
Mình sẽ thực sự bỏ rơi Mogi sao? Chính mình sẽ thực sự loại bỏ những cảm xúc đối với cô ấy sao?
Không. Không thể được. Mình trong quá khứ nghĩ gì không còn quan trọng nữa.
Mình bây giờ sẽ không từ bỏ Mogi. Chỉ như thế thôi.
Tiết học thứ năm kết thúc.
Sau đó tôi lập tức đến chỗ Mogi. Cô ấy chú ý đến tôi và nhìn tôi với đôi mắt mở to. Chỉ như vậy thôi mà người của tôi cứng đờ như một hòn đá. Trái tim của tôi đập loạn nhịp.
Chỉ vì nhìn thấy cô ấy. Điều đó cho thấy rằng điều mà tôi sắp nói với cô ấy đặc biệt với tôi như thế nào.
Một hành động chắc chắn tôi sẽ không làm trong cuộc sống bình thường hàng ngày.
Nhưng tôi không biết làm gì hơn. Tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để giữ lại được kí ức của mình.
Tôi không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài việc tỏ tình với Mogi.
“…Mogi-san.”
Tôi nghĩ rằng mặt của tôi lúc đó trông trắng bệch một cách lạ lùng. Mogi ngạc nhiên nhìn tôi rồi nghiêng đầu.
“Ừm, có vài chuyện tớ muốn ---”
<<Xin bạn hãy đợi đến ngày mai.>>
“---Ơ”
Một bức tranh chạy ngang đầu tôi. Một giọng nói bắt đầu lặp đi lặp lại. Một cảm giác thật rõ ràng và sáng sủa, nó đau như thể những mảnh thủy tinh đâm vào mắt, vào tay, vào trí óc tôi.
Lồng ngực của tôi đập như điên dại như thể thể nó bị một cây búa nện vào.
K-không---
Mình không muốn nhớ lại. Mặc dù mình không muốn nhớ lại. Mặc dù mình muốn xem như chuyện đó chưa từng xảy ra vô số lần, nó vẫn không biến mất. Dù mình có thể quên nhiều kí ức quan trọng, chỉ có đoạn đó làm mình không thể quên được.
Đúng, đúng vậy---
Đã từ lâu lắm rồi --- Mình đã tỏ tình với Mogi.
“…Sao thế?”
“…xin lỗi, không có gì.”
Tôi lùi xa Mogi một chút. Cô ấy nhíu mày lên tỏ vẻ nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm tôi điều gì.
Tôi trở về chỗ ngồi rồi mệt mỏi nằm dài lên bàn.
“…Thì ra là vậy.”
Giờ nghĩ lại thì điều đó quá rõ ràng. Cuối cùng mình cũng đã lặp lại ngày này hơn 20 000 lần rồi.
Mình tỏ tình với Mogi. Nhưng mình lại quên. Nên mình tỏ tình lần nữa. Và lại quên tiếp. Để chống lại ‘Lớp học Loại bỏ’ này, mình đã nói lời tỏ tình này dù mình còn không muốn làm thế, lặp đi lặp lại rồi lặp đi lặp lại, và lại quên cứ như vậy.
Và mỗi lần như vậy mình lại nhận câu trả lời mình không muốn nghe nhất.
Lúc nào cũng cùng một câu nói đó. Đó là câu trả lời đã được định trước. Thôi, không thể nào thay đổi được. Mogi không thể giữ lại kí ức, vì vậy câu trả lời của cô ấy cũng không thể khác hơn.
Câu trả lời đó ---
“Xin cậu hãy đợi đến ngày mai.”
Thực sự tàn nhẫn. Hãy nhớ rằng --- cái ngày mai đó không bao giờ đến.
Thu lấy mọi sự quyết tâm, kéo lấy sự can đảm mà mình đúng ra đã không có ngay từ đầu, căng hết nghị lực đến giới hạn – thế nhưng, những lời nói thành thật từ đáy lòng của mình hoàn toàn biến mất như thể nó chưa từng xảy ra. Và rồi, như lúc nãy, mình phải gặp cô ấy, người đã mất đi kí ức về lời tỏ tình của mình hàng ngàn lần, một lần nữa.
…ra vậy. Chúng không phải là hư vô.
Ngay từ đầu đã không có gì trong thế giới này. Không có bất kì giá trị nào trong thế giới này đã xảy ra mà biến thành hư vô. Không có giá trị nào trong những thứ đẹp đẽ cũng như xấu xí, trong những thứ quý giá cũng như vô giá trị, trong những thứ thân thương nhất cũng như những thứ đáng căm thù nhất.
Vì lí do đó, không có gì cả. Hoàn toàn trống rỗng.
Một nỗi trống rỗng có tên ‘Lớp học Loại bỏ’.
Tôi cảm thấy kinh tởm. Tôi bị ép buộc hít thở trong cái không gian này. Trong khi tôi cảm thấy sự thôi thúc mạnh mẽ, muốn loại bỏ hết tất cả không khí ra khỏi hai lá phổi của tôi, tôi không thể, vì tôi không thể tiếp tục sống ở đây được nữa. Tôi không thể sống mà không thể thở. Nhưng nếu tôi tiếp tục thở với sự trống rỗng, cơ thể của tôi cũng sẽ trở nên trống rỗng. Tôi sẽ trở thành trống rỗng như bọt biển.
Hay là --- mọi chuyện đã quá trễ và tôi cũng đã trở nên trống rỗng từ lâu lắm rồi?
“Sao vậy, Kazu-kun? Cậu thấy khó chịu à?”
Khi tôi nghe một giọng nói quen thuộc, tôi từ từ ngẩng đầu lên dù vẫn còn đang nằm dài trên bàn. Kokone đang đứng trước mặt tôi, cau mày.
“Nhắc mới nhớ, cậu bị chảy máu cam trong giờ học thể dục, đúng không? Có thể là do chuyện đó đấy? Nếu cậu cảm thấy không khỏe thì sao cậu không xuống phòng y tế đi?”
“Không cần lo cho nó đâu Kiri. Tôi cá rằng nguyên nhân là do nó nằm trên đùi của ai đó hơn là bị chảy máu cam.”
Daiya nói. Hắn đứng ngay kế bên tôi mà tôi không nhận ra.
“Đùi…? …á! Ra vậy! Hiểu rồi! Gì thế này, tương tư á…”
Rồi cô ấy cười toe toét, vỗ vào vai tôi động viên.
“Cậ-u! Cậu…cậu! Với một người như cậu thì có hơi vội vàng, không phải sao? Xin cậu đừng làm những chuyện người lớn như yêêêu.” – “Mới vậy thôi mà đổ cái rầm rồi – hài hước quá.”
“K-không! Lúc nào tớ cũng ---”
Tôi ngưng nói giữa chừng. Đó là lời buột miệng theo nhiều cách. Lần đầu tiên tôi thừa nhận cảm giác của tôi đối với Mogi, nhưng trước tiên ---
“Hả? Tới ngày hôm qua cậu vẫn chưa có bất kì tình cảm đặc biệt nào với Mogi đúng không?”
--- đó không phải là sự thật.
Như thể đó là điều đương nhiên…tôi yêu cô ấy cũng cùng ngày hôm đó. Ít nhất là theo cách nghĩ của Daiya và những người khác, đó giống như là tình yêu sét đánh. Và đó là lí do tại sao không ai biết tình cảm của tôi đối với cô ấy, dù rằng nhận biết điều đó cũng khá dễ dàng từ thái độ của tôi.
“Này này, Daiya, hình như tên này vừa mới thừa nhận rằng hắn yêu đơn phương Kasumi. Hihi.”
Kokone cười toe toét rồi đẩy người Daiya.
“Ờ. Nếu đúng như vậy thì chuyện này cũng làm tôi thú vị một chút.”
“Uhehe…Nhìn thấy người khác yêu đương vui thật! Ừm, ừm, đừng lo lắng quá. Chị hai sẽ giúp đỡ em! Chị sẽ khuyên bảo em biết phải nên làm gì! Nếu em bị đá, chị còn an ủi em nữa kìa! Nhưng nếu em thành công, chị sẽ “giết” em, bởi vì chị dễ giận lắm đấy.”
“Đừng lo. Nếu hai người đó hẹn hò với nhau, tôi sẽ cướp cô ấy từ tay cậu ta.”
“Oa, vui thật đấy! Người khác gặp xui xẻo và tình yêu tay ba lộn xộn! Tuyệt vời!”
Hai người này thật độc ác, cứ lờ đi tâm trạng không tốt của tôi.
Thôi, nhưng may là XX không ở đây. Nếu có, hắn sẽ lợi dụng thời cơ này để dẫn dắt câu chuyện đến chỗ ----
“---Ơ?”
“Hử? Gì vậy, Kazu-kun?”
“Không, chỉ là…tớ tự hỏi không biết cậu ấy ở đâu. Hôm nay cậu ấy nghỉ à?”
“Cậu đang nói ai vậy?”
Daiya hỏi với vẻ mặt nghi ngại. Lạ thật. Tôi nghĩ Daiya sẽ biết người mà tôi đang nói đến khi tôi nhắc đến như vậy.
“Cậu không biết à? Thực ra đó là ---”
---- ơ, là ai kìa?
Sao? Từ từ đã! Mình, chính mình đang định nói tên của ai đó. Vậy tại sao mình lại không nhớ tên, lẫn gương mặt của người đó?
“…Kazu-kun? Sao thế? Cậu đang nói về ai vậy?”
Tôi cảm thấy kinh tởm như thể tôi vừa nuốt phải một thứ trơn ướt gần giống chất lỏng, khiến tôi muốn xé toạc cổ họng của mình ra. Nhưng tôi vẫn còn may mắn khi có thể cảm thấy sự kinh tởm đó. Nếu tôi nuốt nó xuống rồi thải nó ra, XX sẽ xuất hiện.
“N-này…Kazu-kun!”
Không vấn đề gì. Mình có thể nhớ ra. Mình có thể nhớ ra nhờ sự kinh tởm đó.
“---Haruaki.”
Tên của người bạn thân thiết của tôi. Người đã nguyện trở thành chiến hữu của tôi mãi mãi.
…dù chỉ một chút, tôi đã hi vọng. Hi vọng rằng tôi chỉ quên Haruaki vì lí do nào đó. Nhưng tôi thực sự là một thằng ngốc. Niềm hi vọng đó ---
“Này Kazu. ‘Haruaki’ đó là ai?”
--- sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Tôi nghiến chặt răng trước cái cảm giác bực bội này. Daiya và Kokone cau mày khi nhìn thấy phản ứng kì lạ của tôi.
Hai người đó đã quên rồi. Dù họ biết cậu ấy lâu hơn tôi nhiều, ngay từ lúc còn nhỏ.
Sự thật rằng <<Haruaki>> không còn tồn tại ở đây như một đòn trí mạng đâm tôi không chút nhân từ, và ---
“Tớ về nhà đây.”
--- đó là một vết thương cực kì trầm trọng.
Tôi đứng dậy, lấy cặp, rồi quay lưng đi thẳng ra khỏi lớp học.
Tôi không thể chịu đựng ở đó lâu hơn được nữa.
Tại sao Haruaki lại không có mặt ở đó?
Tôi biết được tại sao. Tôi biết mà. Haruaki đã bị ‘loại bỏ’.
Bởi ai? Thật rõ ràng. Cậu ấy đã bị ‘loại bỏ’ như đã định sẵn bởi <<Anh hùng>>, người đã tạo nên ‘Lớp học Loại bỏ’ này.
Tôi đã hiểu nhầm. Tôi đã nghĩ rằng ‘Lớp học Loại bỏ’ sẽ làm cho cuộc sống hàng ngày cứ liên tục tiếp diễn. Thật ngu ngốc. Làm sao mà có thể như vậy được. Cuộc sống hàng ngày được gọi là cuộc sống hàng ngày khi nó tiếp tục chảy. Nếu bạn ngăn chặn dòng chảy, thì bùn sẽ tập hợp lại và làm cho dòng sông đó đen kịt. Mọi chuyện cứ như thế. Rác rưởi cũng dần tập trung lại ở đây.
À, ra vậy. Mình đoán rằng có lẽ mình đã chú ý đến sự thật này rất nhiều lần rồi. Dù mình có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, lúc nào mình cũng phát hiện lại điều này. Và rồi mình ngưng không giữ thái độ thù địch với Otonashi Aya nữa.
Otonashi Aya sẽ phá hủy ‘Lớp học Loại bỏ’.
Và biết rằng thứ mình đang biết, tại sao mình lại phải ngăn cản cô ta?
Tiếng chuông vang lên. Chắc rằng hầu hết các bạn trong lớp đều đã quay về chỗ ngồi.
Nên trước khi rời khỏi lớp học, tôi quay đầu nhìn lại.
Một chỗ ngồi trống. Thêm một chỗ ngồi trống khác. Và một chỗ nữa ở đằng kia. Aaa…tôi đã biết rồi, nhưng không ai nghi ngờ những chỗ trống bất thường đó.
Chắc chắn tôi đã biết rồi. Nhưng tôi không nghĩ đến nó vì tôi không muốn thừa nhận nó.
Otonashi Aya đi đến kết luận rằng không thể lấy được ‘chiếc hộp’ từ tôi.
Ngay từ đầu, thật dễ dàng để chấm dứt ‘Lớp học Loại bỏ’ một khi biết được thủ phạm. Để lấy được ‘chiếc hộp’ mà cô ta đã lặp lại suốt 20 000 lần.
Vậy---cô ta nên làm gì?
Không phải rõ ràng quá sao?
Tay chân của tôi bay vòng vòng khi tôi bị xe tải đụng trúng. Dường như điều đó cực kì khôi hài đối với tôi khi tôi thấy chính cái chân trái quen thuộc văng ra xa khỏi tôi. Bỗng dưng tôi lại cười lớn.
“Vậy mọi chuyện kết thúc ở đây…”
Tôi bị <<giết>>. Tôi để chính tôi bị giết.
“27 753 vòng lặp vô nghĩa. Vậy công sức lần này kết thúc hoàn toàn trong lãng phí sao? Tôi phải…tôi phải thừa nhận điều đó dù bây giờ tôi đã kiệt sức.”
Chính xác hơn, tôi vẫn chưa chết. Nhưng nằm trong vũng máu của chính mình, tôi hiểu ra. Tôi sẽ chết. Không thể cứu sống được nữa. Và thực ra tôi đã bị cô ta giết.
“Hự…! Tôi đã trải qua một khoảng thời gian dài kinh hoàng đến thế và cái tôi nhận được là chuyện này. Tôi chưa bao giờ căm thù sự bất lực của chính mình hơn lúc này…!”
Cô ta thì thầm với giọng hối hận đau đớn.
“…hãy tiếp tục. Bởi vì tôi không tìm thấy ‘chiếc hộp’ ở đây, tôi sẽ phải tìm cái tiếp theo.”
Đôi mắt của Otonashi Aya không còn nhìn thấu tôi được nữa. Không, chắc chắn rằng đôi mắt đó chưa bao giờ nhìn thấu tôi ngay từ lúc đầu.
Từ lúc mở đầu đến kết thúc Otonashi Aya chỉ nhìn vào ‘chiếc hộp’ bên trong tôi.
Chuyện này cũng sẽ được xem rằng nó là <<hư vô>> chăng? Không, không phải. Nếu ‘chiếc hộp’ gọi là ‘Lớp học Loại bỏ’ nằm trong cơ thể của mình, vậy nó sẽ bị đập vỡ ra từng mảnh với cái chết của mình. Và như cơ thể của mình bị đâm nát bởi chiếc xe tải, ‘chiếc hộp’ này cũng sẽ vỡ vụn.
Sẽ không còn sự lặp lại nữa.
Hừ, thật mỉa mai làm sao. Nếu đây là cách duy nhất để chấm dứt ‘Lớp học Loại bỏ’, vậy cái chết là thứ duy nhất cần phải làm ngay từ đầu tiên. K-không, từ đầu đã trống rỗng rồi. Thế giới này chắc chắn là --- thế giới sau khi mình đã chết.
Nhưng với điều này, trận chiến của mình cũng đến hồi kết.
Không đáng ngạc nhiên đây là trận chiến một chiều, nhưng nó phải kết thúc ở đây.
Đúng ---- đó là gì cô đang tin tưởng. Đúng không, Otonashi-san?
Cô thật đáng thương. Tôi có thể cảm thấy điều đó tận đáy lòng mình, Otonashi-san à!
Tôi đoán rằng đó là vì cô lúc nào cũng không xem tôi ra gì. Nếu không, cô sẽ không có sự hiểu lầm như vậy.
Đó là lí do cái thời gian vô nghĩa này tiếp tục tiếp diễn.
Nghe đây, Otonashi-san. Sẽ đơn giản hơn nếu cô đã nghĩ về chuyện đó. Một người như tôi không thể nào là <<Anh hùng>> được.
Tôi muốn nói với cô ta, nhưng không thể nữa rồi. Tôi còn không thể mở miệng ra được.
Ý thức của tôi bắt đầu mờ nhạt dần. Tôi sắp chết.
Và rồi --- không có gì kết thúc.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK