Kỷ gia nguyện chiến đấu vì mỗi một tấc lãnh thổ của Đại Dạ, bất kể chiến tranh ở trong triều đình có ý nghĩa như thế nào, khi đối mặt với kẻ địch xâm lăng, nàng chỉ có một chữ: Chiến!
--- ------ ----
Nói đến thật đúng là cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết thuận hòa. Mọi năm vào thời điểm này, nhóm nương nương trong cung đều đã thay đổi trang phục mùa xuân nhẹ nhàng, chải đủ loại kiểu tóc tinh xảo, sau đó kết bạn với nhau đi dạo Ngự hoa viên hoặc là tụ tập bắt bướm, tóm lại là khiến trong cung náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng năm nay lại vô cùng bất thường, đã nhiều ngày nay đám nữ quyến trong cung không chỉ có không ra ngoài chơi đùa, mà tất cả mọi người đều không có việc gì thì tự giác đóng cửa không ra ngoài, ngay cả việc tranh thủ tình cảm hay ghen tuông đấu võ mồm cũng ít đi rất nhiều.
Sắp có chiến tranh, các nàng cũng đã biết chuyện này.
Chuyện bắt đầu từ mấy ngày trước đó.
Thứ Sử Linh Châu tóm tắt vụ án rồi đặc biệt cử một người tới Thượng Kinh bẩm báo, chính vì vậy mà chuyện Lục Hoàng tử bảo bối tâm can của Từ Hiếu Thái hậu bị thương và chịu không ít cực khổ đã đến tai bà. Thái hậu vô cùng đau lòng, giận tím mặt, tự mình can thiệp vào việc này, hạ chỉ đốc thúc các quan viên cùng phe với mình phải trừng phạt thật nặng.
Hoàng đế là con đẻ của Từ Hiếu Thái hậu, bình thường vô cùng hiếu thuận, nên việc này cũng theo ý lão nhân gia bà mà làm. Khi nhóm người Mộ Dung Nham từ Linh Châu trở lại Thượng Kinh, tên Ngự Sử hồ đồ họ Cố ở thành Linh Châu kia đã bị rơi đầu.
Lẽ ra thì việc này nên dừng lại ở đó, tân Ngự Sử cũng đã đi nhậm chức. Nhưng lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, mấy tên lính người Nam quốc có liên quan đến vụ án kia, một ngày nào đó lại bị chết trong nhà không sót một tên nào. Người Nam quốc một mực khẳng định chuyện này chắc chắn có liên quan đến vụ án Ngự Sử Dạ quốc, vì vậy đòi vào thành Linh Châu tìm hung thủ.
Vị tân Ngự Sử vừa nhậm chức không biết là con mọt sách từ đâu tới, không thèm nói hai lời, lôi đám người Nam quốc hung hãn này ra đánh một trận dữ dội, trong lúc xung đột lại lỡ tay đánh chết hai người.
Lần này thì đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.
Nam quốc luôn luôn tự phụ rằng mình là nước đứng đầu, không chỉ xem thường Dạ quốc. mà hàng năm còn khẩu phạt bút tru*, bắt Dạ quốc phải cống nạp cho chúng. Mà Dạ quốc, từ khi Mộ Dung Thiên Hạ kế vị đến nay, luôn chăm lo việc nước, nên vận mệnh quốc gia hưng thịnh, tính tình người dân thì luôn dũng mãnh, vì vậy trên dưới cả nước đã sớm không để Nam quốc mục nát suy đồi kiêu căng ngạo mạn vào trong mắt.
(* - miệng chê bút trách.)
Hai nước có quan hệ tồi tệ như vậy đã được vài chục năm, trong lúc đó sứ giả hai bên cũng không qua lại thăm viếng.
Hiện giờ, có sự việc ở thành Linh Châu châm ngòi, tất nhiên Nam quốc sẽ mượn cớ để gây chuyện, nhưng nào ngờ Dạ quốc cũng đã bất mãn với bọn chúng lâu lắm rồi, nên hai bên tức khắc dùng cứng đối cứng, mắt thấy chuyện này phải dùng chiến tranh để giải quyết rồi.
***
Trong điện Bảo Hòa, Hoàng đế ngồi trên xích đu ở trước cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, nét mặt ôn hòa, dường như không khí khẩn trương trong cung những ngày gần đây không ảnh hưởng tới ông chút nào.
Phía trước xích đu có một chiếc bàn nhỏ bằng trúc, tay trái Mộ Dung Nham kéo ống tay áo bên phải, để lộ ra cánh tay phải thon dài ưu mỹ, hắn đang không nhanh không chậm ngâm một ấm trà trông có vẻ vừa phức tạp vừa tinh xảo, bộ dáng vô cùng thảnh thơi.
Ở đằng trước, Mộ Dung Tống đáng đi đi lại lại, so với phụ thân và huynh trưởng đang bình tĩnh, thì thần sắc của hắn có chút không kiên nhẫn.
"Khởi bẩm Bệ Hạ, Kỷ tiểu tướng quân đến." Đại thái giám bên người Hoàng đế tiến vào, nhẹ giọng bẩm báo: "Đại hoàng tử Điện hạ...Bởi vì đêm qua xử lý công sự, đi nghỉ quá muộn, nên sáng nay dậy muộn một chút... Lúc này cũng đang trên đường tới."
"Chỉ sợ là hắn vẫn chưa dậy đi?" Mộ Dung Thiên Hạ nhướng mi, buông quyển sách trong tay ra, "Bây giờ là giờ nào rồi, d.đ.l.q.đ.c.0.m thật sự là càng lúc càng kỳ quái, tiếp tục sai người đi thúc giục! Để cho Kỷ Nam tiến vào trước đã!"
Đại thái giám nghe lệnh lui xuống, chỉ chốc lát sau Kỷ Nam đã được dẫn vào. Bởi vì nàng vừa mới từ quân doanh trực tiếp đi đến đây, nên chỉ mặc áo giáp tơ vàng bên ngoài áo ngắn vải thô, gọn gàng linh hoạt, thần sắc có vẻ khoan khoái nhẹ nhàng.
Nàng vấn an Hoàng đế và hai vị Hoàng tử, Hoàng đế ban thưởng cho nàng được ngồi.
"Kỷ nam, hôm nay cũng không phải là thương nghị đại sự gì trong triều, nên ngươi không cần gò bó quá." Hoàng đế hiền lành nói. Ông và Kỷ Đình có nửa đời giao tình, vừa là quân thần vừa là bạn chi giao, Kỷ đại tướng quân coi trọng đích tử này, cho nên ông đối xử với Kỷ Nam cũng có vài phần khác biệt.
"Vâng ạ" Kỷ Nam vô tâm vô tư trả lời một tiếng.
"Hiện giờ mười vạn đại quân Nam quốc đã áp sát, chiến sự ở Linh Châu hết sức căng thẳng, ngươi thấy thế nào?" Tư thế của Hoàng đế vẫn như cũ, nhàn nhã đặt câu hỏi.
Mộ Dung Nham giống như đang say mê trong hương trà, Mộ Dung Tống thì lại bước tới đây, đứng bên cạnh Kỷ Nam.
Kỷ Nam cũng không suy nghĩ nhiều, ngẩng đầu đáp nhanh gọn: "Kỷ gia nguyện chiến đấu vì mỗi một tấc lãnh thổ của Đại Dạ."
Hoàng đế sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: "Trẫm không hỏi ngươi có nguyện ý xuất chinh không, ngươi là đích tử của Đại tướng quân uy vũ dũng mãnh phi thường, dĩ nhiên trẫm biết ngươi có thiên phú đánh giặc."
Nhưng đánh giặc dù sao cũng là một chuyện hao người tốn của. Đại quân Nam quốc tiếp cận, đưa ra thuyết pháp cờ hiệu, nếu như Dạ quốc đồng ý ăn nói khép nép kết thúc vụ án này, lại bồi thường thêm một chút, thì có lẽ không cần đánh.
Hoàng đế nói như vậy, Mộ Dung Tống ở một bên bật cười khúc khích, ngay cả Mộ Dung Nham cũng hơi cười cười, nhẹ nhàng nhìn về phía Kỷ Nam.
Lúc này Kỷ Nam mới suy nghĩ kỹ, Hoàng đế là hỏi quan điểm của nàng về chuyện này, nàng nghẹn một lúc lâu, mới đỏ mặt quỳ xuống, "Thần ngu dốt!"
"Đừng dậy đi, đứng dậy đi!" Hoàng đế cười ra hiệu cho Mộ Dung Tống đỡ nàng dậy, "Mấy người các ngươi đều là thanh niên tài tuấn hiếm có, trẫm coi trọng các ngươi, muốn nghe quan điểm của các ngươi đối với chuyện ở Linh Châu, có ý kiến gì cứ việc nói."
Mộ Dung Tống nâng đỡ Kỷ Nam, ngón tay lại gẩy gẩy bên trong cánh tay nàng, Kỷ Nam giật mình, thiếu chút nữa cho hắn một cước ngay tại chỗ.
Nàng không dấu vết tránh khỏi tay Mộ Dung Tống, nghiêm mặt trả lời câu hỏi của Hoàng đế: "Bẩm Hoàng thượng: Thần đã từng có kinh nghiệm ở Linh Châu, người Nam quốc ở trên lãnh thổ Dạ quốc của chúng ta không để kỷ cương luật pháp vào trong mắt, luôn hung hãn ngang ngược, quấy nhiễu con dân của chúng ta, quả thực đáng hận! Tiền Ngự Sử có tội, bọn chúng cũng là đồng phạm, nên dùng luật pháp để răn đe, nếu không vùng biên cảnh Linh Châu sẽ không có ngày lành."
Hoàng đế gật đầu, "Ý ngươi nói, mấy kẻ Nam quốc kia vốn dĩ đáng chết?"
Ánh mắt Kỷ Nam trong suốt, nàng lắc đầu thản nhiên nói: "Thần không hề cho rằng bọn họ đáng chết, nhưng Nam quốc mưu toan dùng mấy tội nhân này để tuyên chiến với Dại Dạ, Đại Dạ tuyệt đối không chấp nhận sự sỉ nhục này!"
Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi chưa từng ra chiến trường, Mộ Dung Thiên Hạ âm thầm cảm khái, hạo nhiên chính khí, nhiệt huyết sôi nổi, cực kỳ giống Kỷ Đình năm đó.
"Nham nhi, con cảm thấy lời nói của Kỷ tiểu tướng quân có lý hay không?" Hoàng đế cũng chưa nói đúng sai, mà chuyển hướng sang Mộ Dung Nham.
Mộ Dung Nham không nhanh không chậm hớt bọt trà, "Kỷ tiểu tướng quân đã nói, thì đương nhiên có lý, " hắn chậm rãi nói, "Nhưng mà, ta cũng muốn hỏi tiểu tướng quân một câu: Tiểu tướng quân đã từng đến thành Linh Châu, lại có tình hữu độc chung* với mỹ thực** Linh Châu. Ta nghĩ trong ký ức ngươi vẫn còn nhớ như in cảnh tượng mới đây dân chúng địa phương sinh hoạt an nhạc tri túc *** chứ? Nhưng một khi khai chiến, thành Linh Châu kia sẽ là biên quan tiền tuyến, lửa đạn và thương vong sẽ biến nơi đó thành một địa phương hoàn toàn khác - Kỷ Nam, thành Linh Châu trong trí nhớ của ngươi sẽ biến mất."
(* - tình yêu duy nhất cả đời, tiếp xúc lâu dài nảy sinh tình cảm.
** - thức ăn ngon.
*** - yên vui đầm ấm.)
Khi hắn nhắc tới câu "tình hữu độc chung với mỹ thực Linh Châu", ngay lập tức Kỷ Nam nhớ lại đêm đó bản thân mình phải chống đỡ cái bụng to tròn, còn hắn thì ấn vào huyệt nội quan của nàng, sau đó nắm tay nàng đi dạo ở thành Linh Châu suốt một đêm.
Cả cuộc đời này, nàng sẽ không thể nào quên được vị công tử trẻ tuổi tao nhã mặc áo bào xanh nhạt đứng trước sạp đố chữ ấy.
Kỷ Nam nhất thời nghẹn lời.
Tưởng rằng nàng như vậy là đã dễ dàng bị Mộ Dung Nham thuyết phục, Mộ Dung Tống thở dài nhẹ nhõm, tâm tình khôi phục, hắn cười hì hì chen vào nói: "Phụ hoàng, con cũng hiểu được trận chiến này không có gì tốt!"
"Ồ...? Nói nghe thử xem." Hoàng đế luôn coi con trai bảo bối của mình là một thứ đồ chơi nho nhỏ đáng yêu, nên lúc này cười đùa nói.
"Thành Linh Châu nằm kế biên Lạc Thành của Nam quốc, còn khoảng một hai tháng nữa là hoa lựu nở rồi! Nếu lần này đánh nhau, thì năm nay chúng ta cũng không có lựu ngon để ăn nữa!" Mộ Dung Tống nghiêm trang nói.
Hoàng đế cười ha ha
"Lời ấy sai rồi, " Lúc này, từ xa một người tao nhã nhưng lại có giọng nói lạnh lẽo bước tới, "Dùng máu người tưới lên đất Lạc Thành, hoa lựu năm nay sẽ nở càng rực rỡ hơn so với những năm trước."
Người nọ di chuyển cực nhanh, vừa dứt lời, thì một bóng dáng màu tím mang theo hơi lạnh bức người đã xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ thấy bộ dáng tươi cười của hắn còn lạnh lẽo hơn rất nhiều so với giọng nói của hắn, "Lục đệ cứ yên tâm, đệ thích ăn quả lựu như vậy, chắc chắn lựu năm nay sẽ thơm ngon hơn nhiều so với những năm trước."
"Ọe..." Mộ Dung Tống bị hắn miêu tả mà thay đổi sắc mặt, chỉ muốn nôn, "Đại ca huynh đừng nói nữa, đời này ta cũng không ăn lựu nữa..."
Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi lập tức ngồi xuống trước mặt Hoàng đế, méo mó có hơn không lên tiếng chào hỏi.
Có lẽ bởi vì mang huyết thống của bộ tộc Thiên Mật, nên diện mạo của hắn cực kỳ đẹp, nếu như đem so sánh với phong thái xuất chúng danh chấn Thượng Kinh của Nhị hoàng tử điện hạ đang ngồi cách đó một cái bàn trúc, cũng không thua kém chút nào.
Đại khái là Hoàng đế cũng đã quen với bộ dáng hết sức khinh cuồng không coi ai ra gì của hắn, nên chỉ nhíu nhíu mày, chứ không thấy tức giận.
Mộ Dung Lỗi tiện tay cầm ly trà mà Nhị hoàng tử điện hạ đã cất công dùng mấy chục bước mới ngâm ra được, súc súc miệng, không chút để ý hỏi: "Bao giờ thì xuất chinh?"
"Ai nói chúng ta sẽ đánh nhau với Nam quốc!" Mộ Dung Tống cãi lại, nói xong, bất an nhìn sang Nhị ca hắn, thấy Mộ Dung Nham vẫn bất động như núi, hắn bĩu môi, nghiêng đầu không thèm nhìn Mộ Dung Lỗi.
"Không đánh?" Mộ Dung Nham lạnh lùng cười rộ lên, "Vì sao lại không đánh?! Từ khi Đại Dạ khai quốc tới nay, đều bị Nam quốc áp đảo. Trước kia bọn chúng quốc phú lực cường*, Dạ quốc đánh không lại, bây giờ Nam quốc chỉ còn lại một cái thùng rỗng mà Dạ quốc vẫn sợ hay sao? Sợ chúng cái gì? À...mồm mép văn nhân Nam quốc có tiếng là lợi hại, sợ bị bọn chúng chửi mắng vài câu hay sao?"
(* - dân giàu nước mạnh.)
Hoàng đế lắc đầu, "Lỗi nhi vẫn luôn xử lý mọi chuyện cực đoan như vậy - một khi tuyên chiến với Nam quốc, chưa nói đến việc tướng sĩ quân ta hi sinh là điều không thể tránh khỏi, hơn thế nữa dân chúng ở miền biên cương sẽ phải chịu cảnh lầm than."
" 'Lửa đạn và thương vong sẽ biến nơi đó thành một địa phương hoàn toàn khác' có phải không?" Mộ Dung Lỗi nghiền ngẫm câu nói lúc hắn vừa mới tiến vào nghe được, nhìn về phía Kỷ Nam, " Vị này, Kỷ tiểu tướng quân, thành Linh Châu trong ký ức của ngươi chỉ có khung cảnh bách tính an nhạc tri túc thôi sao? Vậy còn những kẻ coi thường luật pháp hung hãn ngang ngược, quấy nhiễu con dân của chúng ta thì sao? Còn có, khi A Tống bị thương ngươi cũng ở đó, Ngự Sử tiền nhiệm của Linh Châu vì cái gì mà chết? Nếu không đánh giặc, Linh Châu có thực sự an ổn, hòa thuận vui vẻ với láng giềng Nam quốc hay không?”
Lần cuối cùng gặp mặt, cách đây đã hơn năm năm, nhưng Kỷ Nam vẫn nhớ như in hắn. Thấy hắn nhìn thăng vào mình, không tự chủ được ưỡn thẳng sống lưng, hắn lại chính miệng hỏi nàng, nàng lại càng hưng phấn, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn. Mộ Dung Lỗi đợi một lát không nhận được câu trả lời, lông mày nhíu lại, lạnh giọng quát: "Trả lời!"
"Đại ca, " Rốt cuộc Mộ Dung Nham cũng lên tiếng giải vây, "Lần đầu Kỷ Nam tiến cung kiến giá*, ứng đối không thỏa đáng, thỉnh đại ca khoan dung một chút."
(* - vào cung gặp thánh thượng.)
Đại hoàng tử quay đầu, nhìn hắn một cái, "Được rồi, như vậy đệ nói xem, trận này có nên đánh hay không?"
"Nên." Mộ Dung Nham hơi cười, "Câu nói kia ta vẫn chưa nói xong - Lửa đạn và thương vong sẽ biến nơi đó thành một địa phương hoàn toàn khác, có lẽ về sau, Dạ quốc và Nam quốc sẽ mất vài năm thậm chí lâu hơn để đánh giằng co. Nếu không nắm chắc mười phần thắng, thì trận chiến này sẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn."
"Nói hay lắm! Khá khen cho Nhị hoàng tử điện hạ mưu tính sâu xa, xử sự thích đáng a!" Mộ Dung Lỗi vỗ tay hoan nghênh, nửa thật nửa giả khen ngợi.
Mộ Dung Nham rũ mắt xuống, cũng không thấy được vẻ mặt của hắn như thế nào, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh nhạt của hắn: "Không dám nhận, đa tạ đại ca khích lệ."
Mộ Dung Lỗi thu lại nụ cười, quay sang Kỷ Nam, "Vậy còn Kỷ tiểu tướng quân, ngươi có thể nắm chắc mười phần thắng hay không?"
Kỷ gia nguyện chiến đấu vì mỗi một tấc lãnh thổ của Đại Dạ, bất kể chiến tranh ở trong triều đình có ý nghĩa như thế nào, khi đối mặt với kẻ địch xâm lăng, nàng chỉ có một chữ: Chiến!
Trong phòng này tập trung bốn nam nhân có thân phận tôn quý nhất vương triều Đại Dạ, sóng quỷ vân quyệt* , chỉ có chính bọn họ mới có thể hiểu đằng sau mỗi câu nói có hàm ý gì. Kỷ Nam hoàn toàn không hiểu cũng như không rõ, nhưng chính nàng đã nói qua: Kỷ gia nguyện chiến đấu vì mỗi một tấc lãnh thổ của Đại Dạ, bất kể chiến tranh ở trong triều đình có ý nghĩa như thế nào, khi đối mặt với kẻ địch xâm lăng, nàng chỉ có một chữ: Chiến!
(* - vô cùng quỷ quyệt, xảo trá.)
"Thắng, hoặc là chết." Nàng trả lời thật bình tĩnh.
"Tốt." Mộ Dung Lỗi ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thiên Hạ, "Phụ hoàng, khi nào thì xuất chinh?"
Trong chốc lát, Đại Hoàng tử như gió cuốn mây tan, gọn gàng xé nát đập vỡ một cuộc "nói chuyện phiếm" mơ hồ. Từ đầu đến cuối, Hoàng đế vẫn im lặng không tiếng động nhìn, vẻ mặt ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc gì, khiến người khác không nhìn ra được ông có tán thành hay không. Bây giờ, khi Đại hoàng tử đặt câu hỏi, ông nở nụ cười, trong nụ cười ôn hòa thậm chí còn có một chút dung túng. Mới vừa rồi khi phong vân nổi lên, nhưng ở trong mắt ông, các nhi tử của mình chỉ là đang chơi một ván cờ thú vị mà thôi.
Kỷ Nam không hiểu chính sự, nhưng nàng cũng là người thấu hiểu lòng người, lúc này Hoàng đế thoải mái tươi cười như vậy, khiến nàng mơ hồ ý thức được bản thân mình đã bị kéo vào ván cờ kia.
Chẳng qua nàng không biết mình là quân cờ trong tay ai, Đại hoàng tử, hay là Mộ Dung Nham?
"Việc hệ trọng như vậy, mà mấy người các ngươi bàn bạc qua lại ở chỗ này là có thể quyết định rồi hả?" Mộ Dung Thiên Hạ cười mắng, "Ngày mai lâm triều trẫm sẽ thương lượng thêm cũng các đại thần. Nếu như thật sự muốn đánh, thì cũng phải thỉnh quốc sư tính toán ngày cho thật tốt mới có thể xuất chinh."
"Nhi thần lỗ mãng, phụ Hoàng anh minh." Ngay cả vái lạy Đại Hoàng tử cũng không muốn làm, chỉ thản nhiên nịnh hót một câu. Hắn ngạo mạn như vậy, Hoàng đế thấy những cũng không tức giận, chỉ phất tay, "Đều trở về cả đi, trẫm muốn nghỉ ngơi một lát đã. Người đâu, đưa tiễn Kỷ Nam, lần đầu 'hắn' tiến cung, nếu chạy đi mất, sau này ai sẽ đánh giặc cho trẫm?"
Hoàng đế nói hài hước, một đám thái giám thị nữ đều che miệng cười, khắp phòng chỉ có Đại Hoàng tử chống tay lên trán, bộ dáng lười biếng uể oải, hoàn toàn bất đồng với sự sắc bén nhanh nhẹn lúc vừa rồi, dường như hắn đều thờ ơ không quan tâm tới tất cả mọi người cũng như tất cả mọi việc quanh mình. Hai vị Lục, Nhị hoàng tử và Kỷ Nam một trước một sau đi ra ngoài, nhưng hắn lại động cũng chưa động.
***
Mộ Dung Thiên Hạ hơi nhướng mi, Đại thái giám ngay lập tức dẫn theo mọi gười đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại phụ tử hai người. Mộ Dung Lỗi miễn cưỡng nâng mắt nhìn phụ thân hắn, "Thật sự muốn đánh?"
"Không thể tránh được." Hoàng đế uống một ngụm trà ấm áp vào miệng, một mùi hương thơm ngát nhất thời ùa vào tận đáy lòng, thần trí càng thêm thư thái minh mẫn. Ông cười rộ lên, Nham nhi thật đúng là mọi việc đều tinh thông.
Mộ Dung Lỗi thu hết toàn bộ sự tán thưởng và biểu tình hưởng thụ kia vào đáy mắt, lạnh lùng cười, "Đánh nhau, không sợ tân môn chủ Thanh Long thương tâm hay sao?"
"Ừ. Tính tình của Nham nhi...Giống mẫu phi hắn, ôn nhu chung tình." Mộ Dung Thiên Hạ đặt ly trà xuống, thở dài, dường như đang phiền muộn và tiếc nuối: "Nhưng người Nam quốc ngoan cố như vậy, nếu ta không cho bọn chúng chút giáo huấn thì chúng sẽ không biết điều."
"Cái này cũng không nhất định, " Mộ Dung Lỗi nói đùa, "Còn phải xem, Hoàng đế kế nhiệm của Dạ quốc là ai"
Bị vạch trần ý đồ như vậy, Hoàng đế cũng không truy cứu hắn, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Trong lòng ta đã có dự tính."
"Tất nhiên là trong lòng phụ Hoàng đã tính trước, mỗi khi đắc tội với ai đó chuyện gì lại kêu con tới, ai có thể so thông minh lanh lợi với người được a?" Nói xong hắn đứng lên, lười biếng hoạt động cổ, bộ dáng ủ rũ mười phần, "Diễn trò cũng đã xong rồi, nhi thần cáo lui."
"Con cũng bớt phóng túng đi một chút, thân thể quan trọng hơn cả." Dường như Hoàng đế không đành lòng, nhịn không được nói một câu, nhưng lại thấy được sự lạnh lùng trong ánh mắt của Mộ Dung Lỗi, nên hơi nhếch môi. Trái lại lần này hắn lại quy củ hành lễ cáo lui, nhưng mà Hoàng đế nhìn vào ánh mắt hắn, lại càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn so với thái độ ngạo mạn vô lễ trước đó.
***
Mộ Dung Nham và Mộ Dung Tống đi đằng trước, Kỷ Nam và tiểu thái giám dẫn đường đi ở phía sau, một nhóm bốn cười cùng ra khỏi điện Bảo Hòa, dần dần Mộ Dung Tống tụt lại phía sau, cách xa bóng dáng xanh nhạt kia, hắn phất tay đuổi tiểu thái giám đi cạnh Kỷ Nam đi.
"Lục điện hạ muốn đích thân đưa thần xuất cung sao?" Kỷ Nam nghi hoặc đánh giá hắn.
"Ta có lời muốn nói với ngươi!" Mộ Dung Tống cầm ống tay áo Kỷ Nam, vẻ mặt có chút lo lắng, "Chuyện thành Linh Châu, nếu như thật sự phải xuất chinh, ngươi đừng đi!"
Kỷ Nam còn chưa phản ứng kịp, Mộ Dung Nham đi phía trước đã phát hiện ra người nào đó tụt lại phía sau, xoay người gọi: "A Tống?"
Mộ Dung Tống trả lời, rồi vội vã đi lên phía trước, nhưng vẫn nhỏ giọng bỏ lại một câu: "Nhớ kỹ không được đáp ứng! Để cho người khác đi!"