• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày trước, khi Tây Lý vương tử còn chưa cầm quyền, Lý Nha đại tướng quân cấu kết cùng Tả tướng, hạ độc hại chết trung thần, diệt trừ các phe đối lập, một tay che trời. Về sau, Tả tướng chết bất đắc kỳ tử, Lý Nha mất đi cánh tay phải, lúc này mới vội vàng xuất chinh đi Hành Châu thành, cuối cùng cũng bỏ mạng nơi sa trường. Tả tướng chết vì trúng độc, cả đời hắn ta tinh thông dùng độc, nhưng lại bị Khuynh Thành hạ độc đến thất khiếu chảy máu chỉ trong nháy mắt, có thể thấy được tiểu công chúa nhìn có vẻ như khờ dại này lợi hại đến cỡ nào.

Đáng tiếc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Những thiên chân khả ái nàng ta luôn bày trên mặt kia, không thể nào dùng được trước mặt Thủy Khấu Khấu, động tác chỉ chậm một chút đã bị Thủy Khấu Khấu đánh một cái. Nàng ta nước mắt lưng tròng quay đầu lại, Thủy Khấu Khấu như hung thần ác sát, lại nhìn sang Mộ Dung Nham thì thấy hắn "vừa khéo" quay đi nhìn nơi khác.

Khuynh Thành cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng từ trước nay ca ca nói một mà không nói hai, nên nàng ta không dám phản kháng Thủy Khấu Khấu dù chỉ một chút.

Nàng ta tức giận đi vào phòng trong giải cổ cho Kiêu Dương công chúa.

"Muội đưa nàng ta tới đây, Tây Lý vương tử cũng biết chứ?" Nàng ta đi rồi, Mộ Dung Nham mới khẽ hỏi.

Trên mặt Thủy Khấu Khấu có chút không được tự nhiên, cất giọng lạnh nhạt: "Hắn một tay dạy dỗ muội muội, sao có thể không biết."

Nàng nói một câu hai ý nghĩa, xem ra cũng khá là hiểu rõ vị vương tử này. Chỉ là, trong lời nói của nàng có cất giấu nhiều sự lo lắng, Mộ Dung Nham nghe được rõ ràng liền giật mình, quay đầu nhìn về phía nàng, ôn nhu cười.

Trong phòng, Kiêu Dương công chúa sống chết chưa rõ. Bên ngoài, Hoàng đế và hai vị Thái hậu đang ngồi đợi. Chiến sự Tây Lý vừa mới chấm dứt, thì hôm nay có khả năng lại sắp sửa nổi lên. Thời điểm loạn trong giặc ngoài như vậy khiến nàng khó có thể yên giấc vào ban đêm, nhưng chỉ cần cái mỉm cười của hắn lúc này, nàng liền cảm thấy những chuyện đó không có gì là không thể vượt qua được.

Thủy Khấu Khấu nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên khi nàng trông thấy hắn, phảng phất như tất cả mới chỉ là ngày hôm qua.

"Hoàng thượng... Sẽ thành toàn cho huynh và nàng ấy sao?" Nàng không kìm chế được cất tiếng hỏi.

Người kia thân là vị thần thủ hộ Đại Dạ trong truyền thuyết, bất luận chân tướng ra sao, bất luận Hoàng thượng có tâm thành toàn hay không, thì Đại Dạ cũng không thể không có nàng.

Nghe vậy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp câu hồn thiếu nữ kia lập tức sáng bừng lên như những vì sao, nụ cười của hắn cũng càng thêm dịu dàng.

"Cũng có vất vả một chút... Nhưng để đạt được những thứ nhiều hơn người khác có, thì việc phải trả giá nhiều hơn cũng là hợp lẽ mà thôi." Hắn cười nói.

Thủy Khấu Khấu nhìn hắn, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Đúng lúc này, Khuynh Thành công chúa từ phòng trong bước ra, quệt miệng đứng trước mặt Thủy Khấu Khấu, nói: "Đã lấy ra rồi... Nhưng thân thể bà ta yếu quá, cổ độc đã ăn sâu vào tâm mạch, có lẽ sau khi tỉnh lại bà ta sẽ biến thành kẻ ngốc."

Thủy Khấu Khấu hít vào một hơi, "Ngươi cố ý có đúng không?"

Khuynh Thành liền làm ra vẻ "Ta không có, không tin thì ngươi hãy giết ta đi!"

"Khấu Khấu, " Mộ Dung Nham ngăn lại bàn tay đang giơ lên của Thủy Khấu Khấu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Bị ngốc... Quả thực, cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Đi ra ngoài bẩm báo đi thôi. Hoàng thượng và hai vị Thái hậu nương nương đều đã đợi rất lâu rồi."

"Này!" Khuynh Thành gọi với lại Mộ Dung Nham đang xoay người bước đi. Mộ Dung Nham dừng bước, hỏi: "Công chúa điện hạ, có chuyện gì vậy?"

"Ngươi theo ta về Tây Lý đi, có được không? Làm phò mã của ta!"

Mộ Dung Nham lắc đầu, "Tại hạ đã có người trong lòng rồi."

"Vậy ta đây sẽ hạ độc chết nàng!"

"Nàng ở trong lòng ta, cổ độc của công chúa chỉ e là không tới được." Mộ Dung Nham cười dịu dàng, đúng lúc Thủy Khấu Khấu đang nhấc bức rèm lên, nghe được lời hắn nói chợt quay đầu lại. Mà hắn, qua bức rèm che nhìn ra bên ngoài, ánh mắt ngừng ở sườn mặt thanh tú của Kỷ Nam thật lâu.

Bị giam cầm trong cung điện như vậy mà đáy mắt hắn vẫn như nở ra muôn vàn đóa hoa đào.

Thủy Khấu Khấu nhất thời buồn bã.

Đóa hoa như vậy, nàng đã từng tự mình trải qua.

Năm đó, mặc dù nàng còn nhỏ nhưng cũng đã mang danh đệ nhất mỹ nữ Thượng Kinh. Ngày ấy, khi đi xem lễ hội hoa đăng, có mấy vị công tử vì nàng mà gây gổ. Nàng được gia nô che chở, đứng dưới tán một cây hoa cách đó rất xa, buồn chán muốn chết. Bỗng một vị công tử mặc xiêm y màu trắng bước qua, cứ như thể vừa mới bước xuống từ vầng trăng sáng, giữa ống tay còn chở đầy ánh trăng.

Dưới ánh trăng sáng dịu dàng, hắn bước qua nàng mà không chớp mắt nhìn lấy một lần. Những đóa hoa trên cây rụng rơi đầy y phục hắn. Cảnh tượng ấy lọt vào trong mắt nàng...

Hắn cất bước đi tới, lướt qua nàng, đi về phía Kỷ nam. Thủy Khấu Khấu cúi thấp đầu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà đỏ vành mắt.

***

Nửa tháng sau, vương tử Tây Lý mang theo vị tân vương phi Thủy thị cùng với Khuynh Thành công chúa, lên đường trở về Tây Lý.

Ba ngày sau, Kiêu Dương công chúa rời kinh, từ đó ở lại biên quan tiền tuyến.

Ngày ấy, khi Kiêu Dương công chúa bị hạ độc cũng chính là lúc hai vị Thái hậu đang tứ hôn cho Thần Võ đại tướng quân. Sau khi sự việc xảy ra, cả nhà Thần Võ đại tướng quân bị giam giữ, rồi lại đột nhiên được phóng thích, hơn nữa còn được Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều.

Vì vậy, trong nội cung rất nhanh đã xuất hiện lời đồn đãi, và dần dần cả Thượng Kinh đều biết: Nhị hoàng tử Điện hạ mến mộ Thần Võ đại tướng quân nhưng không được đáp lại, giận chó đánh mèo lên kẻ giật dây chuyện tứ hôn là Kiêu Dương công chúa, hạ độc hãm hại bà, quấy nhiễu mối hôn sự tốt đẹp của Thần Võ đại tướng quân.

Nghe nói Nhị hoàng tử Điện hạ tự mình tới nhận sai với Hoàng thượng, khai báo lại toàn bộ sự tình. Hoàng thượng biết mình đã nghi oan cho Thần Võ đại tướng quân nên hối hận không thôi.

Nghe nói, Nhị hoàng tử điện hạ quỳ ba ngày ba đêm trước điện Bảo Hòa và rơi lệ trước mặt Hoàng Thượng để bày tỏ mình thầm thương trộm nhớ Thần Võ đại tướng quân đã lâu.

Nghe nói Hoàng thượng vô cùng tức giận, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng nhi tử, bởi vậy chỉ tước bỏ tước vị và chức quan của Nhị hoàng tử, sau đó đuổi hắn ra khỏi Thượng Kinh, không cho phép quay lại.

Nghe nói, Thần Võ đại tướng quân thấy Hoàng thượng và Nhị hoàng tử điện hạ bởi vì mình mà phụ tử bất hòa, bèn thề độc: Đại Dạ còn chưa được yên ổn ngày nào, "hắn" chưa thú thê thành gia ngày đó!

Những lời đồn này càng lúc càng được truyền đi nhanh chóng. Mối tình nghiệt ngã giữa hoàng tử si tình và tướng quân mạnh mẽ. Đương kim thánh thượng chia uyên rẽ thúy... Câu chuyện được thêu dệt càng lúc càng ly kì hấp dẫn. Thánh thượng cũng có nghe được, lập tức hạ chỉ nghiêm túc điều tra, không được phép nghị luận đến việc này nữa. Một vài cuốn tiểu thuyết tình cảm ướt át còn coi đây là bản gốc cũng bị thu hồi thiêu hủy. Nhất thời, cái tên "Nhị hoàng tử điện hạ" đã trở thành một cái tên cấm kỵ ở Thượng Kinh.

***

"Đưa đến đây là được rồi, " Lý đại tướng quân chắp tay hành lễ với hai người, "Nhị hoàng tử điện hạ, Thần võ đại tướng quân, đa tạ hai người đã đưa tiễn."

Mộ Dung Nham khiêm tốn đáp lễ, Kỷ Nam ở bên cạnh dìu Kiêu Dương công chúa, hai người vẫn đang thì thầm nói chuyện.

"Hà Việt, đánh giặc xong phải về thăm nương nhé... Chiến trường nguy hiểm, con phải thật cẩn thận!" Kiêu Dương công chúa kéo tay Kỷ Nam, tha thiết dặn dò.

Từ sau khi bà tỉnh lại, đã quên hết chuyện Lý Hà Việt chết trận ở Tây Lý, mà cũng chẳng biết tại sao, bà lại cứ nhất quyết cho rằng Kỷ Nam là nhi tử của mình.

"Kiêu Dương, lại đây đi nào!" Lý đại tướng quân kiên nhẫn an ủi bà: "Hà Việt còn có nhiệm vụ trong quân, để nó quay về đi. Chờ nó đánh giặc xong, nó sẽ đến thăm chúng ta!"

"Được!" Kiêu Dương vui vẻ đồng ý.

Trước khi mất nhi tử, bà đã từng thật sự giống như cái tên của chính mình, kiêu ngạo, mạnh mẽ.

"Hà Việt, " Bà vuốt ve gò má Kỷ Nam, cười rạng rỡ, "Nương chờ tin khải hoàn của con!"

Kỷ Nam nghe vậy suýt nữa thì rơi lệ nhưng vẫn cố nén gật đầu, đỡ bà lên xe ngựa. Trước khi Lý đại tướng quân lên ngựa, nàng khẽ nói với ông: "Có lẽ công chúa sẽ mãi như vậy, kính xin đại tướng quân lúc rảnh rỗi thì gửi thư cho ta. Nếu ta không bận, thì sẽ tới thăm bà."

"Thần Võ đại tướng quân..."

"Đây là ta mắc nợ Hà Việt..." Kỷ Nam nhỏ giọng ngắt lời. Lý đại tướng quân lập tức đỏ vành mắt, nặng nề gật đầu rồi phi thân lên ngựa rời đi.

Mộ Dung Nham đứng một bên nhìn theo, hành lễ đơn giản. Con ngựa sau lưng không kiên nhẫn thở phì phì...

Thượng Kinh này không thể nán lại được nữa, hôm nay hắn phải lên đường đi Ung Nam.

Đoàn người của Kiêu Dương công chúa đã đi xa nhưng nàng vẫn còn nhìn theo. Bụi bay trên đường cũng đã tan hết mà nàng vẫn không chịu quay đầu lại.

Hắn tự đặt tay lên vai nàng, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Ta phải đi rồi."

Kỷ Nam khẽ "Ừ" để trả lời rồi đặt tay lên tay hắn, sau đó lại hạ tay xuống.

"Mọi chuyện phải cẩn trọng nhé." Sau một lúc lâu nàng mới nói được câu này.

Xa xa, trên tường thành, Mộ Dung Tống nhìn Mộ Dung Nham tiêu sái cưỡi ngựa rời đi, còn Kỷ Nam vẫn đứng bất động thì há hốc mồm kinh ngạc: "Cứ... Cứ như vậy thôi sao?"

"Bằng không, con nghĩ họ sẽ như thế nào?" Mộ Dung Thiên Hạ thản nhiên hỏi.

"Nhị ca của con đã vì nàng như vậy! Sao nàng lại như thế...?" Không thấy được cảnh tiễn biệt lưu luyến bịn rịn như trong tưởng tượng, Mộ Dung Tống có chút không cam lòng.

"Nhị ca con làm vậy là để tăng tình hữu nghị với Tây Lý, cũng là để giữ danh dự cho Kiêu Dương cô cô của con. Đó là do nó mắc nợ Hà Việt, hôm nay phải trả. Như vậy trong lòng nó cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút." Mộ Dung Thiên Hạ cười rộ lên, "Nó và Thần Võ đại tướng quân đều là người như vậy, không muốn mắc nợ người ngoài."

Không muốn mắc nợ người ngoài? Lời này nói ra khiến A Tống có muốn giả vờ như không biết cũng khó. Mộ Dung Thiên Hạ nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của hắn thì cười một tiếng, lại càng khiến hắn thêm xấu hổ, liền chuyển tầm mắt nhìn bóng lưng mờ nhạt đã phi ngựa phía cuối chân trời nhưng d ưới tường thành, ngân y thiếu nữ vẫn đứng si ngốc bất động như cũ.

"Cứ như vậy thôi sao...?" Hắn dựa vào tường thành, lầm bầm nói.

Tiết trời đầu thu thật đẹp, vạn dặm không một gợn mây. Mộ Dung Thiên Hạ phóng tầm mắt ngắm nhìn cảnh non sông Đại Dạ tuyệt đẹp, cười một cách sâu xa: "Núi cao sông dài, sẽ có ngày gặp lại."

___________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiền truyện "Khanh vốn giai nhân" - hệ liệt Ám Dạ cốc, bản internet đến đây là kết thúc. Núi cao sông dài, sẽ có ngày gặp lại.

______

Dưới ánh trăng sáng dịu dàng, hắn bước qua nàng mà không chớp mắt nhìn lấy một lần. Những đóa hoa trên cây rụng rõi đầy y phục hắn. Cảnh tượng ấy lọt vào trong mắt nàng...

Ngàn năm sau, anh đứng dưới bóng cây, ánh trăng xuyên qua từng kẽ lá chiếu lên người anh. Trong một cái chớp mắt, trong tâm trí cô có cảm giác không gian và thời gian đang xoay vòng, giống như ở ngàn năm về trước, cô đã từng gặp người đàn ông này...

______

Hoàn chính văn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK