• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà không quan trọng, hắn đã không còn là thiếu niên chỉ biết trơ mắt nhìn mẫu phi đau lòng đến sinh bệnh mà chết đi của nhiều năm trước. Năm đó, hắn đã không bảo vệ mẫu phi được chu toàn. Hiện giờ, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Tứ của hắn phải chịu khổ nữa.

__________________________

Đúng lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng động lớn truyền đến tiếng động lớn, Hoàng đế đang cúi đầu uống trà không khỏi cũng nhíu mày. A Tống điện hạ không ngừng kêu khổ trong lòng, nhỏ giọng kêu lên: “Diễm Dương cô cô!”

Hắn vừa dứt lời, cửa điện đã bị người đẩy mạnh một cái, sau đó là một phụ nhân xinh đẹp tóc tai tán loạn, nghiêng ngả lảo đảo xông tới.

Bà đến gần, trong lòng ôm một tấm bài vị mới, mặt trên còn được khắc hai chữ "Kỷ Đông" màu bạc.

Diễm Dương ôm bài vị của nhi tử, thất tha thất thểu lao tới trước mặt mọi người.

Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của đệ nhất mỹ nhân Thượng Kinh - Dạ quốc ba mươi năm về trước, lúc này vừa sưng vừa đỏ, đáy mắt phủ kín tơ máu, trông vừa đáng sợ lại vừa đáng thương. Đôi mắt màu đỏ của bà nhìn chằm chằm Kỷ Nam một lát, mới nở nụ cười vô cùng thê thảm: "Tiểu Tứ, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi nha?"

Giọng nói của bà nhẹ như du hồn, ngón tay nhẹ nhàng cẩn thận vỗ về bài vị. Bà cúi đầu, dịu dàng nhìn cái tên trên đó rồi nói với Kỷ Nam: "Ngươi thực sự đã đưa đại ca ngươi trở về rồi nha! Đúng là đứa bé ngoan, hết lòng tuân thủ lời hứa!”

Gương mặt Kỷ Nam trắng bệch, mọi người xung quanh chợt yên lặng như xác chết. Nàng quỳ xuống, xương bánh chè đụng vào nền gạch vàng lạnh như băng phát ra âm thanh trầm đục ghê người. Đôi môi không còn chút huyết sắc của nàng khẽ run rẩy, "Nhị nương, " Nàng quỳ ở đó, áy náy cúi đầu xuống, "Con xin lỗi người,"

Diễm Dương nâng bài vị trên tay, bước từng bước tới gần Kỷ Nam, rồi ngồi xuống trước mặt nàng, hai tay nghiêm chỉnh đỡ bài vị rồi đặt xuống trước mặt Kỷ Nam. Bà nhẹ nhàng nói: "Tiểu Tứ, ngươi nói cho Nhị nương nghe: Có phải vì muốn đánh thắng Tây Lý, mà ngươi cam tâm tình nguyện dâng tặng mạng sống của đại ca ngươi không?"

Kỷ Nam ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt bà, cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng không hề chần chừ: "Vâng ạ."

Diễm Dương công chúa nghe vậy, không khống chế được, ngửa đầu ra sau, cả người run rẩy. Khóe môi bà cũng run run, nhưng không ngờ sau đó bà lại nở nụ cười, "Đứa bé ngoan, " Bà cười nhẹ, rồi nói: "Ngươi nói cho ta nghe, trước ngày xuất chinh, khi còn ở nhà ngươi đã hứa với ta như thế nào?"

Kỷ Nam mấp máy môi, vẫn quỳ thẳng tắp ở đó, ánh mắt đau thương nặng nề như bị mây đen che phủ. Nàng nhắm chặt hai mắt, rồi mở miệng nhắc lại lời hứa chính mình đã nói: "Con nói rằng, nhất định con sẽ dùng hết khả năng, nhất định sẽ đưa đại ca trở về."

"Nói hay lắm!" Bỗng nhiên Diễm Dương cao giọng, sau đó đẩy bài vị tới, lạnh lùng quát: "Vậy bây giờ ngươi đưa hắn trở về như thế này sao?! Kỷ Nam! Ngươi là đích tử của Trấn Nam vương! Tước vị là của ngươi, Bạch Hổ cũng là của ngươi, ngay cả đối thủ yếu như Nam quốc cũng là của ngươi! Ngươi còn trẻ như vậy, còn có nhiều năm để sống như vậy, còn có nhiều chiến công chờ ngươi lập như vậy! Chỉ là một Tây Lý mà thôi, ngươi cũng không buông tha được sao?! Vì nó, mà ngươi thà vứt bỏ mạng sống của đại ca ngươi, thấy chết không cứu?!"

"Diễm Dương!" Hoàng đế ngồi bên trên cau mày, quát bà dừng lại.

Mộ Dung Nham ngồi một bên lòng đã sớm như lửa đốt, vẫn luôn chờ Hoàng đế mở miệng, lúc này tiến lên một bước hành lễ, thấp giọng giải thích giùm Kỷ Nam: "Bẩm Diễm Dương cô cô, việc này không phải là do Kỷ Nam thấy chết không cứu, mà thật sự là do Tây Lý xảo trá, ngay lần đầu khi bọn họ báo rằng Kỷ Đông bị bắt, uy hiếp Kỷ Nam, thì lúc đó Kỷ Đông đã bỏ mình hi sinh cho tổ quốc..."

Bốp!

Giọng nói của hắn cứ như vậy dừng lại, Diễm Dương lấy tốc độ kinh người giơ tay ra, hung hăng quăng cho người trước mặt một cái bạt tai, trợn mắt quát lớn: "Ngươi là ai?! Ai cho phép ngươi gọi ta là cô cô? Một tạp chủng do tiện tì Nam quốc sinh ra mà cũng xứng nói chuyện trước mặt ta sao?"

Một bạt tai này quả thực nằm ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả Kỷ Nam - người đang có vẻ mặt xám như tro tàn quỳ trên đất kia cũng khiếp sợ, lập tức đứng lên. Nàng bất giác bước tới bên cạnh Dung Nham. Nhiều ngày nay, Mộ Dung Thiên Hạ vẫn luôn dung túng hành vi điên cuồng của Diêm Dương, lúc này rốt cuộc cũng giận tím mặt, vung tay áo, hất một cái cốc xuống đất. Đây là cái cốc mà thường ngày ông thích dùng nhất, có cả chuyên gia bảo dưỡng nó, lúc này lại bị vỡ vụn trên nền đất lát gạch vàng. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều quỳ xuống.

Diễm Dương nâng bài vị của Kỷ Đông, vô cùng bi thương ngồi sụp xuống nền đất. Hoàng đế đứng lên, đi đến trước mặt bà, "Hoàng tỷ, " Ông chắp hai tay sau lưng, cúi đầu mở miệng, giọng nói giận dữ lạnh như băng, "Quả thực Diêu phi của trẫm đến từ Nam quốc, nhưng mà gia thế của nàng trong sạch. Năm đó, nàng được trẫm cưới hỏi đàng hoàng, vì trẫm mà sinh hạ Nham nhi, đường đường là nhị Hoàng tử của Đại Dạ chúng ta, được ghi chép đàng hoàng trong Ngọc Điệp! Hoàng tỷ đã đi quá giới hạn rồi đó!"

Đối mặt với cơn thịnh nộ hiếm gặp của Hoàng đế, Diễm Dương công chúa cũng không cảm thấy sợ hãi, mà còn ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng đế rồi nở nụ cười lạnh lùng: "Đau lòng rồi sao?"

"Con của ngươi bị ta đánh một cái, thì ngươi cảm thấy đau lòng. Nhưng con của ta thì đã chết rồi!" Bỗng nhiên, bà chỉ vào Kỷ Nam, "Chính là kẻ này, đã nói là đi Tây Lý tìm con ta về, dẫn theo mười vạn đại quân thuận lợi vui vẻ xuất chinh! Nhưng mà khi đến đó, bản thân 'hắn' lại anh dũng ra trận giết định, cấu kết với nhi tử ngoan của ngươi lập nhiều chiến công! Không chỉ quăng Kỷ Đông của ta ở sau đầu, ngay cả khi tin tức của Kỷ Đông được đưa đến cửa, 'hắn' vẫn ngoảnh mặt làm ngơ... Kỷ, Nam!" Bà quay đầu quát Kỷ Nam, "Ngươi có dám nói ngươi đã sớm biết Kỷ Đông bỏ mình hay không?! Ngươi có dám nói ngươi không thấy chết mà không cứu hay không?!"

Kỷ Nam đứng bên cạnh Mộ Dung Nham, vẻ mặt của hai người đều không có biểu cảm gì. Sau khi Mộ Dung Nham bị trúng một cái bạt tai cũng không lên tiếng nữa. Lúc này, Kỷ Nam mới ngẩng đầu lên nhìn nhị nương, ánh mắt nàng trở nên trống rỗng.

Người này, nàng từng rất hận. Khi nàng còn nhỏ, mỗi tháng, khi phụ thân bất đắc dĩ phải ngủ lại Tây viện mấy ngày, hàng đêm sau khi nàng đã ngủ say, mẫu thân đều lặng lẽ rơi lệ. Ngày hôm sau, khi nàng sờ tay lên gối là biết. Khi đó còn nhỏ, nàng từng thật sự hi vọng nhị nương biến mất, hoặc tốt nhất là chưa từng xuất hiện, bởi vì như vậy phụ thân sẽ chỉ là của một mình mẫu thân, nàng cũng sẽ không cần vừa mới sinh ra đã bị ép nói dối là thân phận nam nhi, cả đời chịu vất vả.

Nhưng sau này, khi lớn lên một chút, Diễm Dương công chúa đối xử với nàng không tệ, chỉ cần không gây chuyện với ba nhi tử của bà, thì bình thường bà thậm chí còn rất yêu thương "đứa bé trắng trẻo nõn nà như bé gái" là nàng. Hơn nữa, hành vi và lời nói của mẫu thân đều mẫu mực, bà dần dần đối xử chân thành với nhị nương. Khi đó trong phủ dần có nhiều thay đổi, bởi vì mọi người cũng đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng suy cho cùng thì nàng cũng không phải là con đẻ của Nhị nương, Kỷ Nam hiểu rõ. Tình huống trước mắt này, khi nàng đưa ra quyết định trên đỉnh núi Tinh Nhai đã sớm đoán trước được rồi.

Chỉ là, nàng đã tính sót Mộ Dung Nham, nhớ tới cái bạt tai và lời nói độc ác của vừa rồi của Nhị nương, tim Kỷ Nam đau như thể bị đao cắt.

"Không sai, " Nàng bình tĩnh mà lý trí trả lời: "Cho dù Kỷ Đông sống hay chết, ta tuyệt đối cũng sẽ không dùng bất cứ một tấc đất nào của Đại Dạ để đổi lấy hắn."

Mọi người không nói chuyện, Diễm Dương công chúa giật mình, bỗng nhiên cười "Ha ha".

"... Ta thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời. Ta tự mãn rằng mình đường đường là công chúa của một nước, từng trải qua biết bao chuyện! Vậy mà lại bị một đứa trẻ ranh như ngươi lợi dụng, đùa giỡn xoay quanh! Kỷ Nam, ngươi quả thực không thẹn với đời khi mang danh thần thủ hộ của Đại Dạ!" Diễm Dương công chúa rơi lệ đầy mặt, nhưng vẫn cười một cách diễm lệ và khoái hoạt đến dị thường, "Con của ta thực đáng chết! Kỷ Đông sinh cùng triều đại, ở cùng một nhà với một Tướng tinh Sát tinh như ngươi là đáng chết! Kỷ Bắc và Kỷ Tây cũng nên chết đi!!"

"Người đâu, " Hoàng đế quả thực đã giận dữ, nâng tay cắt ngang lời Diễm Dương công chúa. Ông lạnh lùng ra lệnh: "Đưa Diễm Dương công chúa về Kỷ phủ nghỉ mau. Trước khi Kỷ Đông được an táng, Hoàng tỷ nên ở trong nhà nghỉ ngơi đi."

Thái giám lĩnh mệnh nhưng không lập tức lui ra mà cất giọng khó xử bẩm báo: "Hoàng thượng... Kiêu Dương công chúa cầu kiến, Kỷ đại tướng quân và phu nhân cũng đã chờ ở bên ngoài từ lâu rồi."

Ba người kia và Diễm Dương trước sau tiến cung, nhưng lại bởi vì sự tức giận của Hoàng đế mà bị ngăn trở ngoài điện. Khi nghe tiếng trong phòng, họ đã vài lần muốn xông vào nhưng đều bị nhóm cung nhân ngăn cản đến tận bây giờ.

"Cho vào cả đi." Hoàng đế thở dài một lúc lâu, mới gật đầu nói.

Kiêu Dương công chúa và Diễm Dương công chúa có dáng vẻ rất giống nhau, hơi bất đồng ở chỗ là Diễm Dương là người thích cả vú lấp miệng em, còn Kiêu Dương lại không coi ai ra gì. Đều là người mất đi nhi tử, thậm chí Lý Hà Việt còn là nhi tử độc nhất của Kiêu Dương công chúa, nhưng bà lại không mất đi toàn bộ lý trí như Diễm Dương.

Kiêu Dương công chúa vừa vào cửa đã cung kính hành lễ với Hoàng đế, sau đó nâng Diễm Dương công chúa dậy, thấp giọng lạnh lùng nói với bà: "Nhìn xem bộ dạng của tỷ giống cái gì hả?!" ,

Diễm Dương vừa khóc vừa cười, "Kiêu Dương, ta buộc phải làm vậy! Cả đời này ta phải làm thiếp, ta chấp nhận. Bởi vì đó là con đường mà ta chọn. Nhưng nhi tử của ta còn trẻ tuổi như vậy... Mà nó đã chết! Không bao giờ trở lại nữa!"

Kiêu Dương đỡ tỷ tỷ, sắc mặt bình tĩnh, chờ đến khi tiếng khóc của Diễm Dương nhỏ dần, bà mới xoay người nói với Kỷ Đình: "Trấn Nam Vương gia, Kỷ Đông và Kỷ Nam đều là con của ngài, Diễm Dương hoàng tỷ là thê thất của ngài, chuyện này vốn dĩ là chuyện nhà của ngài. Ngài nói xem nên làm thế nào.

Kỷ Đình đỡ Vương phi đang chóng mặt vì vội vội vàng vàng chạy tới, cất giọng lạnh nhạt mà bình tĩnh: "Kỷ Đông vì Đại Dạ mà chết, Kỷ Nam vì Đại Dạ mà chiến, cả hai đều là niềm kiêu hãnh của Kỷ gia chúng ta."

Ông dừng lại một chút rồi nhìn về phía Diễm Dương công chúa, "Diễm Dương, có nhi tử như Kỷ Đông, nàng cũng nên cảm thấy kiêu ngạo."

Diễm Dương công chúa rơi lệ lắc đầu, "Ta không cần."

Thiên hạ này, ngay cả Hoàng đế và Tiên đế bà cũng dám tranh luận, chỉ riêng có Kỷ Đình, mấy chục năm qua chưa bao giờ bà nói lớn tiếng một câu. Cho dù là vào lúc mất bình tĩnh như vậy, bà cũng chỉ ôm chặt bài vị của nhi tử, cúi đầu nói với ông một câu bà không cần.

Thực ra cái gì bà cũng không muốn, bà chỉ mong nhi tử của bà được bình an vui vẻ. Hoặc là bị điếc tai, mắt mù, thiếu một cánh tay hay thiếu một bàn chân cũng được, bà chỉ cần nó còn sống là tốt rồi.

Lẽ ra đứa nhỏ này phải là đích tử của Kỷ gia, nhưng chỉ bởi vì liên quan đến bà mà đã mất đi tư cách kế thừa tước vị và Bạch Hổ. Trong sinh mệnh ngắn ngủi, nó chưa bao giờ được nở mày nở mặt, cuối cùng còn đi đến nơi cách xa gia đình như vậy, còn bị thương nặng rồi để bản thân tự chết đói, nhưng sau đó chiến công lại thuộc về người khác.

Bà không cần!

Kiêu Dương công chúa thấy không ai nói gì nữa, giao Diễm Dương công chúa đang suy sụp vào trong tay Kỷ Đình, rồi chậm chạp nói với bà: "Hoàng tỷ, Kỷ Đông hi sinh vì Đại Dạ, tỷ là mẫu thân của hắn, quả thật nên vì hắn mà kiêu ngạo."

Nói xong, bà xoay người, bước vài bước đến trước mặt Kỷ Nam , gằn từng tiếng hỏi nàng: "Nhưng mà, ta muốn hỏi Kỷ tiểu tướng quân một câu: Lý Hà Việt, là bởi vì ai mà chết?"

Kỷ Nam giống như vẫn luôn đeo một thứ mặt nạ kiên cường như khôi giáp, nhưng khi nghe những lời nói này của Kiêu Dương công chúa, chiếc mặt nạ ấy đã vỡ nát trong nháy mắt. Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt đau đớn đến vặn vẹo, đứng không vững nữa, cả người chậm rãi ngồi thụp xuống...

Kỷ Đình đứng cách đó không xa nhìn nữ nhi, trong tay ông đỡ Diễm Dương công chúa đang đau thương muốn chết, bên cạnh là Trấn Nam Vương phi đang mệt mỏi vô cùng dựa vào, thấy cảnh tượng này, ông chậm rãi khép chặt hai mắt lại.

Mùa đông ở Dạ quốc ấm áp hơn so với Tây Lý, năm nay thậm chí còn không có tuyết rơi, đảo mắt đã vào đầu xuân. Hoa đào ở Diêu cung lại nở rộ.

Cuối cùng, Kỷ Nam bị Hoàng đế hạ chỉ, bắt lưu lại điện Triêu Dương, Mộ Dung Nham cũng vậy. Lúc này, hắn đang ra khỏi điện Bảo Hòa, đi về phương hướng điện Triêu Dương.

Bước đi trong gió đêm lạnh thấu xương, hai bên là bức tường cao cao, con đường phía trước càng lúc càng chật chội, tất cả đều khiến cho hắn như bị áp lực đè nén đến khó chịu. Rốt cuộc, hắn lặng yên không tiếng động phi thân lên trên bức tường của hoàng cung, bóng dáng lướt nhanh đến mức như chỉ còn một làn khói trắng, nhưng phẫn uất trong lòng cũng không vì được bay lượn trên không trung mà giảm xuống.

Bỗng nhiên, một bóng dáng màu đen không biết từ đâu lao ra, bất chợt tập kích bên sườn hắn. Hai người vừa đụng nhau, trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu.

Vị quốc sư trẻ tuổi nọ vẫn mang dáng vẻ trích tiên lạnh lùng như băng, lúc này mới thu tay, trên mặt hắn thoáng qua biểu cảm kinh ngạc, nói: "Thương thế của ngươi rất nặng."

Mộ Dung Nham nở nụ cười so với băng còn lạnh hơn, cũng không trả lời hắn.

"Ta tới vì lần đánh cuộc giữa chúng ta... Chuyện Tây Lý đã xong rồi, giờ ngươi chọn Kỷ Nam hay thiên hạ?" Dường như Trần Ngộ Bạch vừa từ nơi nào đó ngoài cung nhưng không phải là phủ quốc sư vào, trên gương mặt mang theo biểu cảm bất an rất nhỏ và rất hiểm thấy.

Mộ Dung Nham lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng hỏi hắn: "Ngươi đang hỏi ta hay hỏi chính ngươi?"

Sắc mặt Trần Ngộ Bạch thay đổi, không kiên nhẫn hừ lạnh, "Ngươi."

"Ta đều muốn."

Trần Ngộ Bạch nhìn chân trời phía xa xa, kéo kéo khóe miệng, giống như trào phúng lại giống như tự giễu: "Có thể sao?"

Lúc này, nụ cười của Mộ Dung Nham đã khôi phục như thường, như cành dương liễu phất phơ trong gió xuân ấm áp, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại lạnh lẽo hơn bất cứ lúc nào: "Những kẻ cản đường ta... đều phải chết."

Nói xong, hắn không để ý đến Trần Ngộ Bạch nữa, phi thân mà đi, biến mất trong đêm khuya của Dạ quốc vô tình vô nghĩa này.

Điện Triêu Dương đã gần ngay trước mắt, Kỷ Nam đang ở bên trong. Hắn biết nàng muốn về nhà, muốn tiễn đưa Kỷ Đông một đoạn đường cuối cùng, muốn sum vầy với cha mẹ sau những tháng ngày cửu biệt.

Nhưng mà nàng không thể.

Trong lòng nàng có bao nhiêu khó chịu, hắn đều biết.

Nhưng mà không quan trọng, hắn đã không còn là thiếu niên chỉ biết trơ mắt nhìn mẫu phi đau lòng đến sinh bệnh mà chết đi của nhiều năm trước. Năm đó, hắn đã không bảo vệ mẫu phi được chu toàn. Hiện giờ, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Tứ của hắn phải chịu khổ nữa.

Mộ Dung Nham đứng bên ngoài cửa sổ phòng Kỷ Nam hồi lâu, bất tri bất giác trời đã sắp sáng, trước ánh bình minh dần dần ló dạng khỏi bóng tối, quanh người hắn tản ra luồng khí lạnh, nhưng đáy lòng hắn lại cảm thấy mềm mại đến dị thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK