Chương 8: Trở thành người của tôi
3 tháng sau,
Mẫu nhẫn do phòng thiết kế trang sức mà cô theo sát dự án được tỷ phú người Canada rất hài lòng. Cả phòng thiết kế đều được khen thưởng, ai nấy đều vui mừng bởi thành công họ đạt được sau biết bao cố gắng của cả tập thể.
Tuệ Sam phấn khởi mời Thiên Mạch dùng bữa cùng mình, cốt ý muốn chia sẻ với anh ấy về thành tích trong công việc.
Nhưng nào ngờ, Tuệ Sam chưa kịp nói ra chuyện vui thì thái độ buồn rầu, ủ rũ của Thiên Mạch khiến tâm trạng của cô cũng phải trùng xuống.
- Có chuyện sao anh? Hôm nay em thấy anh khác lắm.
Thiên Mạch thở dài, tâm trạng rầu rĩ, chán nản:
- Chuyện là công ty Nhất Phong mấy tháng qua làm ăn không được thuận lợi. Sắp tới còn có nguy cơ bị tập đoàn Alli mua lại. Bộ phận quản lý, điều hành công ty cũng sẽ bị thay đổi. Anh nghĩ họ sẽ đưa người của Alli lên nắm quyền. E rằng chức vụ CEO của anh cũng không giữ được.
Tuệ Sam rất bàng hoàng khi nghe được chuyện này. Cô quên luôn cả chuyện vui của bản thân. Đối với Tuệ Sam, niềm vui và nỗi buồn của Thiên Mạch đều ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
- Anh nói sao, tập đoàn Alli sẽ mua lại công ty Nhất Phong?
Thiên Mạch gật đầu:
- Đúng vậy. Anh nghe nói người đưa ra quyết định này chính là sếp của em, Ngạn Niên Thường.
Tuệ Sam suy nghĩ đắn đo, cô không muốn thấy Thiên Mạch vì chuyện này mà buồn rầu đến thế.
Cô thừa biết rằng, Thiêm Mạch đã tốn rất nhiều tâm huyết và công sức để có được vị trí như ngày hôm nay.
-----------------------------------
Tuệ Sam đối mặt với anh, là cuộc hẹn riêng với chủ tịch. Trong phòng ăn chỉ có hai người, anh nhìn cô bằng đôi mắt đầy hứng thú, tất cả mọi chuyện đều không ngoài tầm dự đoán của anh. Kể cả chuyện cô nằng nặc muốn gặp riêng anh để trao đổi về chuyện quan trọng, tất cả đều thuận theo kế hoạch của Ngạn chủ tịch.
Tuệ Sam không tránh khỏi lo lắng, cô run sợ trước vẻ uy quyền, ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông đang ngồi đối diện.
- Chủ tịch, xin anh đừng cắt chức Thiên Mạch có được không? Anh ấy không thể mất đi chức vụ CEO được.
Niên Thường lạnh lùng, xem ra dùng cách ép người cô yêu vào đường cùng để cô chủ động tìm đến anh rất hiệu quả, dù điều đó có chút tàn nhẫn và thủ đoạn.
Anh nâng ly rượu trước mắt rồi nhìn về phía cô:
- Cô chỉ là một trợ lý mà lại xen vào chuyện kinh doanh của tôi sao? Trà Tuệ Sam, cô nên nhận định rõ chức vụ của mình.
Tuệ Sam biết rõ vị trí của mình ở đâu, hôm nay co thể hẹn được anh gặp riêng thế này, với cô đã là một sự may mắn.
Nhưng với anh, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
- Tôi biết thưa chủ tịch, nhưng Thiên Mạch đối với tôi rất quan trọng. Cầu xin chủ tịch.
Nghe thấy lời khẳng định về vị trí của Thiên Mạch trong lòng cô, anh thật không khỏi đau lòng. Người con gái anh yêu từ cái nhìn đầu tiên, người khiến trái tim anh thoi thúc muốn giữ lấy lại dành hết tâm tư cho một người đàn ông vốn dĩ không yêu cô ấy. Thật xót xa.
Anh đã cho người về Trùng Giang, tìm đến khu cô sống, điều tra về cô. Được biết thanh mai trúc mã của cô là Giang Thiên Mạch, hiện đã đến Lịch Xuyên nhận chức CEO của Nhất Phong. Niên Thường chẳng có gì ngoài tiền tài và quyền lực, quyết lòng sẽ khiến cô thuộc về anh, dù việc anh làm có đang ép người vào đường khổ.
- Rất tiếc, tôi không thể chấp nhận lời cầu xin của cô.
Anh tỏ ra lạnh lùng, rời khỏi ghế định bước đi, Tuệ Sam vội đứng dậy:
- Chủ tịch, chỉ cần anh không cắt chức Thiên Mạch. Tôi sẽ đồng ý làm theo mọi điều kiện của anh.
Câu nói anh muốn nghe nhất đến cuối cùng cô cũng chịu thốt ra. Niên Thường đắc ý, anh khựng bước, quay người tiến đến sát gần cô.
Cô hoảng sợ, đôi mi khẽ rung, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, anh đưa tay nâng cằm cô lên:
- Muốn cô trở thành người của tôi.
Lời nói thẳng thừng về ý muốn của anh, chẳng chút che đậy hay mập mờ.
Tuệ Sam sững sờ, tay cô run lên, ánh mắt sợ hãi:
- Chủ...tịch...anh nói vậy là có ý gì?
Cô vẫn nuôi chút hy vọng rằng điều anh vừa nói không như những gì cô đang nghĩ. Nhưng sự thật như một cái tát vào mặt cô khi anh lập lại câu nói một cách đầy đủ, rành mạch:
- Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi.
——————————————
Bước xuống taxi, kéo vali đến trước cửa villa rộng lớn. Tuệ Sam lòng đau như cắt, cô cứ đứng chần chừ trước cổng mãi mà chẳng thể bấm chuông.
Từ hôm nay, cô phải sống ở nơi này thật sao?
Điều kiện đưa ra của Ngạn Niên Thường chính là cô phải trở thành người tình của anh, dọn đến nhà anh ở.
Đang thẫn thờ nghĩ suy, chẳng cần cô bấm chuông cửa, người giúp việc trong nhà dường như đã được căn dặn trước về chuyện cô sẽ đến mà bước ra mở cửa chào đón.
- Chào cô, cô là Trà Tuệ Sam có đúng không?
Cô mỉm cười:
- Dạ phải.
Người phụ nữ kia mỉm cười:
- Tôi là Tiên Mai, là giúp việc ở đây. Cô cứ gọi tôi là dì Mai cho thân mật.
Cô lễ phép:
- Dạ, dì Mai.
Dì ấy dẫn cô vào nhà, nội thất bày trí bên trong quá đỗi sang trọng. Một mình Ngạn Niên Thường sống ở villa này thì quả thật xa hoa.
Dì Mai dẫn cô lên tận phòng. Căn phòng rộng rãi lại vô cùng sang trọng. Hôm nay anh đã cho người dọn dẹp thật sạch sẽ căn phòng này để cô đến ở, ngoài ra còn mua sắm thêm tủ quần áo và giường ngủ, vì căn phòng này vốn dĩ là phòng trống.
Phòng của cô đối diện phòng anh, hôm nay là chủ nhật, nhưng anh lại không có ở nhà.
Cô sắp xếp đồ đạc vào tủ, đến giờ phút này vẫn chưa vơi bớt nỗi đau lòng. Cô cảm thấy mình cùng đường đến mức phải dùng cách này để cứu lấy sự nghiệp của Thiên Mạch. Nếu anh ấy biết được, chắc chắn sẽ trách cô. Tuyệt đối cô không thể để Thiên Mạch biết chuyện này.