• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Niên Thường không nhịn được biểu cảm khi ghen của cô nên bật cười. Tuệ Sam trong thấy nụ cười "nham nhở" của anh thì càng thêm tức mình: - Anh cười gì cứ... Niên Thường nắm tay cô: - Đau anh. Cô nới lỏng khăn ra, trông vẻ mặt hờn dỗi đáng yêu của cô khiến Niên Thường muốn trêu cô nhiều hơn. Anh vuốt nhẹ má cô: - Lúc em ghen trông đáng yêu thật. Cô tay ra khỏi chiếc khăn: - Em không ghen mà. Đáng ghét. Anh mỉm cười, đặt lên môi cô một nụ hôn. 

Lưu Đình ngồi chờ đợi anh ở phòng ăn mà cảm thấy cay cú: "Anh ấy và con nhỏ Tuệ Sam đó làm cái quái gì mà lâu vậy chứ?" Vừa lúc cả hai từ trên lầu bước xuống, anh ngồi xuống ghế, Lưu Đình lập tức sáp lại gần anh. Niên Thường ngay lập tức nhích ghế sát gần cô, anh gấp thức ăn vào bát của cô: 

- Em ăn đi. 

Cô mỉm cười, hai người nhìn nhau đầy tình ý. Kỳ đà Lưu Đình lần này xem ra khó lòng mà giở trò chen ngang. Nhưng cô ta vẫn quyết tâm không bỏ cuộc, vội gấp thức ăn vào bát của anh. - Anh thử xem thịt bò có ngon không? Em đã tự tay xào và nêm nếm đấy. Tuệ Sam thật bó tay với con người trắng trợn khônh biết xấu hổ này. Chỉ toàn ngồi chơi chứ có làm được gì, thịt bò xào do chính tay dì Vân làm tất, vậy mà nhận vơ công sức về mình. Anh không đáp lời cô ta, chỉ tập trung vào Tuệ Sam, hai người cứ thế ngọt ngào, xem người phụ nữ không có nét kia như không khí. Cô ta thật sự rất tức tối nhưng không thể làm được gì khác. 

Ăn xong bữa cơm với vai trò như một bóng đèn mờ nhạt thì Lưu Đình cũng chịu ra về. 

Tuệ Sam nằm trên giường, cảm thấy vùng bụng đang rất khó chịu. Chẳng là cô đang tới kỳ rụng dầu, hầu như lần nào đến mùa dâu cô cũng bị đau bụng dữ dội đến mức phải dùng thuốc.

Thấy cô nằm im lặng, vẻ mặt dường như không được thoải mái, Niên Thường vòng tay ôm cô từ phía sau: - Em sao vậy? Không khỏe ở đâu à?

Tuệ Sam quay lại, vòng tay ôm chặt lấy anh: - Em chỉ đau bụng do đến tháng thôi.

Anh đương nhiên không biết rõ cảm giác đau khi đến chu kỳ, nhưng cũng từng nghe qua cảm giác ấy rất khủng khiếp, thậm chí được miêu tả như gãy mười chiếc xương sườn cùng lúc.

Niên Thường hôn nhẹ lên môi cô rồi chợt ngồi dậy: - Em chờ anh một lát.

Anh bước xuống giường, cô nén cơn đau cất lời: - Anh đi đâu vậy?

Anh cúi người vuốt tóc cô: - Lát nữa em sẽ biết. Niên Thường rời khỏi phòng, cô nhắm mắt nằm trên giường chịu đựng cơn đau càng lúc lại thêm dữ dội.

Một lúc sau anh trở lại, trên tay cầm theo một túi chườm ấm, anh nhẹ nhàng đặt túi chườm lên bụng cô rồi kéo chăn lại. 

Tuệ Sam có chút ngây người, anh còn biết cả chuyện này sao, chu đáo đến vậy. 

Niên Thường nằm xuống, ôm cô vào lòng, đặt tay lên bụng cô: - Anh hỏi dì Mai làm thế nào để giảm đau, dì ấy đã chỉ cách này. Cũng may trong nhà có túi chườm ấm. Cô nắm tay anh, cảm thấy đến giờ phút này, quyết định sáng suốt nhất của cô là yêu và ở cạnh anh. - Cám ơn anh. Nhiều lúc đau quá nên em cứ uống thuốc thôi. 

Niên Thường hôn lên trán cô: - Sao lại cám ơn anh, nghe rất xa cách. Mà theo anh biết thì uống thuốc không tốt đâu. Em không nên uống nhiều. Nói thì nói vậy, nhưng nếu anh được trải nghiệm cảm giác đau đớn kinh hoàng mỗi khi tới tháng như cô thì anh sẽ nghĩ khác. Nhiều lúc chỉ muốn uống cả vỉ thuốc một lần vì đau đến không thở nổi. Cô ngước mặt hôn lên cổ anh: - Có anh nên em thấy bớt đau rồi. Niên Thường mỉm cười, vuốt tóc cô đầy âu yếm. 

Tuệ Sam cùng anh ngồi trong rạp chiếu phim, nhưng không phải ở siêu thị, mà là ngay tại gia. Ở villa có hẳn một rạp chiếu phim khá lớn, sức chứa tầm hơn hai mươi người. 

Từ nhỏ Niên Thường đã rất thích xem phim ở rạp, nhưng từ sau khi ba mẹ ly hôn, anh rất hiếm khi được đến rạp xem phim như trước. 

Khi cho xây nên villa này, anh đã cho trang hoành một rạp chiếu phim tại gia rất hoành tráng. 

Những chiếc ghế xem phim êm ái còn cao cấp hơn ở rạp. Bắp nước bên cạnh, màn hình rộng lớn siêu chân thật lại thêm dàn âm thanh sống động. 

Cô và anh đang xem bộ phim hoạt hình "Encanto: Vùng đất thần kỳ". Tâm hồn Tuệ Sam rất trẻ thơ, cô thích xem những bộ hoạt hình vui nhộn, tình cảm hay thậm chí là đọc truyện tranh. Một cô hoạ sĩ rất yêu đời và hồn nhiên. 

Tuệ Sam quay sang nhìn anh: 

- Nếu có phép thuật như nhân vật trong phim, em muốn mình có khả năng vẽ cùng lúc được nhiều bức tranh. 

Niên Thường mỉm cười: 

- Còn anh thì muốn có năng lực giữ em bên cạnh cả đời. 

Lời lẽ của anh cứ như đang thả thính thế này thì sao trái tim nhỏ bé của cô chịu nổi đây chứ. Tuệ Sam nở nụ cười hạnh phúc. 

Anh nắm tay cô, đặt lên bàn tay trắng mịn một nụ hôn: 

- Cuộc đời anh, ý nghĩa nhất là từ khi gặp được em. 

Anh đưa môi đến gần môi cô, Tuệ Sam hạnh phúc đáp lại nụ hôn của anh. Hai đôi môi quấn lấy nhau, chẳng màn đến nội dung phim vẫn đang chiếu. 

Xem phim xong, cô và

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK