Cô nào có thể nói ra sự thật, đành mỉm cười nói sao cho hợp lý:
- Không sao, em có tiền mà. Em muốn tặng anh đồ tốt một chút để giữ làm kỷ niệm. Anh đừng nghĩ ngợi nhiều. Gần đây tranh của em bán rất chạy, cả công việc ở công ty cũng rất thuận lợi.
Trước đây Thiên Mạch xem việc Tuệ Sam ở cạnh anh ấy như một điều hiển nhiên. Khi anh ấy lên tiếng, cô nhất định sẽ xuất hiện, thậm chí Tuệ Sam là người chủ động để có thể ở cạnh anh ấy.
Nhưng bây giờ gặp được cô lại chẳng phải điều dễ dàng, Tuệ Sam liên tục tìm cách chối từ Thiên Mạch. Quả thật trong lòng anh ấy bắt đầu có cảm giác nuối tiếc.
- Cám ơn em, Tuệ Sam.
Cô cười nhẹ:
- Anh đừng khách sáo như vậy.
Thiên Mạch lấy đồng hồ trong hộp ra, đeo vào tay rồi đưa lên trước mắt cô:
- Em xem, rất vừa vặn.
Cô gật đầu, vẻ mặt tươi vui:
- Anh thích là em vui rồi.
Ở phía xa xa, cách vị trí cô ngồi một khoảng, ánh mắt tức giận của ai đó đang hướng về phía cô. Người đó không muốn tin vào mắt mình, nhưng chẳng thể chối bỏ sự thật mình đang nhìn thấy.
Như lời đã hứa với anh, cô trở về rất đúng giờ, thậm chí còn sớm hơn thời gian hai tiếng.
Những tưởng anh sẽ vui và hài lòng. Nhưng không, vừa đi vào phòng khách, cô đã cảm nhận thấy bầu không khí căng thẳng rõ rệt.
Nhìn thấy anh ngồi trên ghế sofa, cô bước tới, nhẹ nhàng nói:
- Niên Thường, em về rồi.
Trái ngược với suy nghĩ của cô, ánh mắt anh tức giận, chẳng nhìn mặt cô mà cất lời:
- Tại sao sinh nhật chỉ có hai người?
Cô hốt hoảng khi nghe anh hỏi, cảm giác khó chịu vì anh đã không tin tưởng mình:
- Anh theo dõi em sao? Anh không tin tưởng em đến vậy à?
Anh hằn giọng tức giận:
- Tuệ Sam, em nói dối anh, tại sao vậy? Anh đã cho phép em đi gặp anh ta, nhưng em lại dối anh.
Cô chưa kịp trả lời thì cơn ghen trong anh đã bùng phát đến đỉnh điểm, anh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô rồi đưa tờ giấy ra trước mặt Tuệ Sam:
- Anh tạo ra thư viện để em có không gian thực hiện đam mê, nhưng em lại vẽ chân dung Giang Thiên Mạch? Em xem thường anh đến vậy sao?
Nhìn thấy bức chân dung, cô thoáng giật mình, đã nhiều tháng qua cô không nhớ đến bức tranh ấy. Cô để phía dưới những quyển sách trong thư viện rồi quên bẵng đi, không ngờ lại bị anh phát hiện ra.
Cô cố giải thích chỉ mong sự hiểu lầm không đi quá xa:
- Không như anh nghĩ đâu. Em thật sự không biết bữa tiệc sinh nhật hôm nay chỉ có hai người. Còn bức tranh...em...lúc đó em nghĩ đến anh ấy nên...đã vẽ thôi. Đừng giận em mà...em xin lỗi...
Niên Thường nhào nát bức tranh đang cầm trên tay rồi vứt mạnh xuống đất:
- Từ đây về sau, em không được gặp anh ta nữa. Nếu không thì đừng trách anh.