Mục lục
Hương Tình Rực Cháy - Mục Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong, cô ngồi đó một lúc.

Đợi đến khi đã vắng người mới dám chạy ra khỏi chỗ nấp, hòa vào trong đám người.

Công việc ở đây phải lội xuống sông, múc từng đợt cát, đãi tìm lấy đá quý, vàng bạc. Nhưng mùa này nước sông lạnh buốt như đá, vết thương của cô bị toạc ra, vừa nhức vừa xót, nhưng cô có thể làm sao bây giờ. Nhịn cho đến khi đêm khuya tàn xuống, trở về phòng giam, ngồi thu vào một góc, thức ăn cũng chỉ là một bát cháo loãng tranh nhau lấy, đến lúc về được đến tay, cũng chỉ còn lại một chút. Cô nuốt lấy nước mắt vào trong, cố uống lấy chút cháo để lấy sức, nhưng vị rất khó nuốt, cô lên cơn buồn nôn, nhưng lại cứ thế mà cắn răng nuốt vào trong bụng.

Rồi một đêm mưa gió nọ, cô tận mắt chứng kiến bọn chúng cưỡng hiếp một người phụ nữ đến chết, máu me tung tóe khắp nơi, dưới đất, ánh mắt người phụ nữ đó như chưa cam lòng, trợn ngược lên trời. Trong đêm, Uông Thư Vỹ sợ hãi chạy ra khỏi nơi giam, nhưng đi đâu, cô không biết nữa chạy một hồi mới nhận ra, nơi này là khu vực của những nô lệ được đưa đến trước đây.

Cô chạy đến nỗi mệt nhoài, thở hồng hộc mà ngồi xuống đất, trời tối, không thấy được gì, chỉ có trong những căn lều là có chút ánh sáng. Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân đi tới. Uông Thư Vỹ sợ đến nỗi tim muốn rớt ra ngoài. Vội vàng chạy vào căn lều trước mặt. Co ro ở một góc, nín thở mà đợi tiếng bước chân đó qua đi.

Bên ngoài gió lớn, lạnh như băng, cô không dám ra ngoài, cũng không dám ở lại trong này, nhưng lúc này cô đã mệt lắm rồi, cứ như thế một hồi, cuối cùng cô lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Một lúc sau, Nhạc Ca trở lại lều, Cô muốn nằm xuống, bỗng dưng cảm giác được dưới tay là một cái gì đó mềm mềm liền bị doạ sợ, vội cẩn thận vén tấm chăn mỏng kia lên, trong bóng tối cố nhìn rõ đó là thứ gì.

Rồi cô bất chợt giật mình, là cô gái hôm trước. Nhưng sao lại xuất hiện ở trong lều của cô, lại còn giống như là bị ngất rồi.

Cô vội nhìn ngó xung quanh, tất cả đều vắng lặng như tờ, thở phào một cái, may là không ai phát hiện ra. Hiện giờ cũng đã khuya, nhưng lỡ như mà bị phát hiện thì chết chắc.

Nhưng nhìn cô bé đáng thương như vậy, toàn thân là vết thương, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò trắng rã, cả người khi ngủ cũng co quắp lại khiến tâm can cô như nhũn ra, Nhạc Ca bỗng nghĩ đến Nam Trân Tâm, khi ngủ dáng người quá nghịch ngợm, không vung chân thì cũng vung tay tứ phía. Còn cô gái này thì lại trái ngược lại hoàn toàn.

Cô dịu dàng cười một tiếng, bàn tay vén một chút tóc rối trên gương mặt cô gái, kéo chăn lên thêm một chút rồi nằm xuống bên cạnh. Dần dần cô cũng nhắm mắt, đi sâu vào giấc ngủ.

Trời vừa rạng sáng, bỗng một tiếng hét làm cho cô tỉnh lại.

Cô nhìn ra nên ngoài, bọn chúng đang lục tìm từng lều. Cô hốt hoảng nhìn cô gái kia, thế nhưng bên cạnh cô đã trống không từ lúc nào.

Đến lúc cô kịp nhìn ra ngoài thì đã thấy bọn người kia tóm được một người từ xa tới, chính là Thư Vỹ.

"Mẹ nó, con điên này chạy nhanh thật đấy, làm tao suýt mệt chết!"

"May mà tao nhìn thấy nó, nếu không thiếu một đứa, mẹ kiếp đến tao cũng bị liên lụy!"

Tên đang giữ người nhăn mày.

"Một con thiểu năng nói cái gì cũng không biết thì giữ lại cũng chỉ vướng chân vướng tay!!"

Tên cầm roi lại gần Thư Vỹ, không kiêng dè trần trụi nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đáng kinh tởm ấy khiến cô căm phẫn tột độ. Thư Vỹ muốn xông đến bất chấp cắn xé hắn, nhưng tiếng bên trong cổ họng không bật ra nổi, bọn chúng giữa lấy tay chân cô, đến cử động cũng không thể.

"Thân hình cũng không tệ, chỉ là khuôn mặt kia xấu quá, trông thật là bẩn, nếu như bán không được, làm việc cũng không xong. Vậy thì..." Hắn quay gương mặt roi rói về phía đám người kia, kệch cỡm cười phá lên. "...để anh em em chúng ta chịu ủy khuất vậy..."

Lời hắn vừa phát ra đám người kia không ngừng reo hò hưởng ứng, bàn tay siết chặt lại, cô làm sao không biết sự "ủy khuất" mà bọn chúng nói đến là ý gì cơ chứ.

Bọn chúng giữa đám đông rờ lên mặt Thư Vỹ, liên tục phun ra những từ ngữ thô thiển đầy buồn nôn.

Thư Vỹ ngoan cường không chịu khuất phục, liều mình giãy giụa, cúi đầu ngoạm vào cánh tay tên kia một cái, hàm răng phập vào da thịt, máu bắn lên tung toé, bắn hết lên mặt cô, khuôn mặt đã đen nhẻm cùng máu tươi hoà trộn trở nên dữ tợn kinh người.

Tên bị cắn đau đến thấu trời xanh, hắn hét lên một tiếng thất thanh, đẩy đầu cô ra một cái, tức điên một cước đá cô bay xa mấy mét.

Nhạc Ca nhìn Thư Vỹ như con vật khốn đốn vùi lấp dưới đất liền hốt hoảng chạy đến.

"Con khốn này, dám cắn tao!!" Hắn lại lần nữa cầm tay xông đến, ước chừng muốn tẩn chết cô.

Nhưng ngay lúc này thì quản giáo bước đến. Mới sáng sớm đã xảy ra xung đột, còn chưa bắt đầu làm việc, tiến trình chậm chạp như vậy ả đương nhiên đang vô cùng tức giận.

"Còn chưa làm việc? Túm tụm lại làm cái gì? Chúng mày muốn chết hết phải không?"

"Con mẹ nó, bọn mày náo loạn còn chưa đủ hay sao, có coi tao ra cái gì không?!!"

Tên râu rậm liền tức tốc chạy đến bên ả ta, ban nãy bản mặt kiêu căng bao nhiêu thì hiện tại thu liễm bấy nhiêu.

"Chị Bành...con khốn thiểu năng đó đã không làm việc thì thôi lại còn chạy trốn, bọn em chỉ là muốn chỉnh cô ta một chút thôi, không có ý kinh động đến chị. Chị đừng nổi giận!!"

Mụ Bành liếc mắt.

"Bọn mày biết chơi quá nhỉ, nhưng ánh mắt cũng tệ quá đấy..."

Hắn cong môi cười hèn hạ.

"Hề hề, chị cũng biết là chúng em ở nơi này có bao nhiêu cực khổ mà, nhắm mắt chơi một chút cũng không tệ lắm. Đàn bà ấy mà, đều chỉ là đồ chơi thôi."

Mụ Bành cầm roi trong tay, nhìn quanh rồi cười cưới hắn một cái.

"Đúng là chúng mày đã cực khổ rồi..."

Tên kia nghĩ rằng mụ Bành đã hết tức giận, liền thả lỏng cười ha ha.

Mụ Bành đi lên một bước, nhìn đám người cười đến đê tiện kia sắc mặt bỗng đanh lại, rồi trên tay ra sức vung một phát đanh thép lên người tên kia.

Hắn bị quật ngã xuống dưới đất, ánh mắt cả kinh nhìn mụ ta, còn đám người kia thì cũng đã ngậm miệng lại, im lặng như tờ. Mụ ta trợn mắt, bàn chân giẫm lên đầu hắn. Một mặt hắn áp dưới đất, một bên bị đế giày mụ dày xéo đến khốn đốn, hắn không ngừng giãy dụa.

Mụ ta hếch hàm.

"Mày nói, đàn bà đều là đồ chơi...trong mắt mày ti tiện như vậy, lẽ nào mày là chui từ kẽ đá nào ra, hay là từ trên trời rơi xuống? Có phải mày quên, tao cũng là đàn bà hay không???"

Hắn bị dày vò dưới đất, bây giờ mới kịp nhận ra là mình đã nói sai điều gì, là tại cái miệng hại cái thân, con mụ này nổi tiếng ác độc. Hôm nay đụng chạm đến ả, ngày sau chỉ sợ không còn đường sống nữa.

"Chị Bành!!! Em sai rồi em sai rồi, là tại em ngu dốt, chị tha cho em tha cho em!!"

"Ngu dốt, bây giờ chúng mày mới biết mình ngu dốt à? Chúng mày than khổ than nhọc thì đừng hòng mà yên ổn làm ở đây. Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày đều là tội phạm truy nã, nếu không ở đây thì cũng chẳng còn nơi nào dám chứa chấp chúng mày, muốn sung sướng cũng phải chọn chỗ, đây là nơi chúng mày có thể làm bậy hay sao?"

"Chị Bành, chúng em biết lỗi rồi, tha cho bọn em đi chị Bành!!!!"

Hắn như một con chó nước mắt dàn giụa cầu xin mụ Bành.

Mụ Bành nhấc chân ra khỏi đầu hắn, phủi lấy ống quần bị bẩn.

"Nhớ lấy cho tao, ở đây thì lo mà làm việc, nếu muốn hưởng thụ thì vào tù mà hưởng thụ, nơi này không nuôi phế vật!!"

Tên kia như vừa thoát khỏi địa ngục, liền vội vàng giậm đầu với mụ ta.

"Vâng vâng vâng, em sẽ chăm chỉ làm việc, nhất định sẽ chăm chỉ làm việc!!!"

Hắn bò đi như một con chó, đám người kia cũng sợ đến xanh mặt giải tán, chia nhau ra giám sát nô lệ.

Lúc này đã mụ Bành mới nhìn đến hai cô. Trông thì thật là gầy yếu bẩn thỉu.

"Muốn bỏ trốn? Với hai cái xác ất ơ này của hai đứa mày?"

Nhạc Ca ôm lấy Thư Vỹ, ánh mắt cầu xin ả.

"Không...không phải, chúng tôi không hề chạy trốn, chỉ là...." Cô nhìn lấy Thư Vỹ run rẩy trong tay mình, đáng thương ngước lên muốn nói gì đó, cuối cùng Mụ ta thấy phiền phức, chỉ quay lưng đi.

"Chúng mày không cần nói, ở đây muốn chạy trốn thì chỉ có chạy lên trời thôi! Tốt nhất yên phận cho tao!"

"Vâng vâng!!!" Nhạc Ca liên tục gật đầu.

Cô nâng Thư Vỹ lên, đi về lều trại.

Trong lều, cô đặt Thư Vỹ xuống giường, dùng đá cuội thay cho đá lạnh lăn qua vùng bụng cùng gương mặt.

Tên kia là đàn ông, sức lực của hắn quả thực không hề nhẹ, thương tích của Thư Vỹ khá nặng, nhưng cũng may chỉ là thương bầm, chứ nếu là vết thương hở thì cô cũng không biết làm cách nào sơ cứu, vì nơi này đến cái bát cũng không có để ăn thì lấy đâu ra bông băng thuốc chữa.

Cô lấy một mảnh vải thô nhúng xuống nước, sau đó cẩn thận lau qua khuôn mặt dính đầy máu cho Thư Vỹ, sự mát lạnh cùng đau đớn từ vết thương làm cho cô tỉnh lại, đôi mắt cô mở ra tràn đầy sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Nhạc Ca thì lại hòa hoãn hơn nhiều.

Nhạc Ca nhìn Thư Vỹ, vui mừng cười.

"Cô sao rồi, có đau lắm không?"


Thư Vỹ vẫn không trả lời cô


Cô dịu dàng cười.


"Không sao...cô còn đau, cứ nghỉ ngơi đi." Sau đó muốn quay người đi ra ngoài, nhưng nhớ đến cái gì đó, đến cửa lều thì bỗng quay lại, ánh mắt vô cùng mong đợi mà nói.


"Tôi tên là Nhạc Ca...còn cô?"


Thư Vỹ ánh mắt buồn bã không trả lời cô.


Nhạc Ca thấy vậy cũng không để ý lắm, liền ra ngoài. Bỗng từ đằng sau, nghe được một giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt mà âm trầm.


" Uông Thư Vỹ......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK