Sau trận mưa, cây cối như được tưới thêm nhựa sống, đua nhau mơn mởn. Chim trên cành hót líu lo, sớm mai đọng lại những giọt sương. Gió hơi lạnh, nhưng lại có được vài tia nắng vàng vọt chiếu xuống. Ít nhiều an ủi trái tim cô độc này của cô.
Lúc này, cô không biết được rằng Uông Chính Thành lại đang ngồi bên cạnh giường của Hạ Thụy Lan, chăm sóc cô ta. Đêm qua cô ta đột ngột bị ngất xỉu. Quản gia tìm hắn khắp nơi. Cuối cùng đành phải tìm đến Mạc Nghiên. Hắn ta biết Uông Chính Thành lúc này không thể ở đâu ngoài nơi đó. Nên đã tìm tới, cuối cùng, khi trời còn chưa sáng, Uông Chính Thành đã bỏ lại Uông Thư Vỹ mà rời đi.
Uông Tịnh Lam nói, tình trạng của Hạ Thụy Lan bây giờ, căn cốt đã hư tổn nặng nề, thêm nữa tâm trạng không được ổn, tốt nhất là nên tĩnh dưỡng để chờ đợi được ghép thận. Có điều, không chỉ nên quan tâm tình trạng của người ghép, người hiến tạng cũng cần được chăm sóc. Có như vậy, ca phẫu thuận mới có thể thuận lợi thành công.
Sức khỏe của Uông Thư Vỹ rất tốt. Chỉ là nếu như cứ u uất kéo dài, sợ rằng ưu tư thành bệnh. Cũng không được tốt.
Cô biết Uông Chính Thành là kẻ ngang ngược thành thói. Muốn hắn yên phận cũng không phải dễ. Nhưng là liên quan đến Hạ Thụy Lan. Có lẽ hắn cũng không dám làm bừa. Thế nên thời gian này. Uông Chính Thành tốt nhất là không nên gặp mặt Thư Vỹ.
___________________
Nước chảy hoa trôi, chớp mắt, lại bẵng qua một đoạn thời gian.
Thời tiết trong xanh. Từ nơi này trông tới, mặt trời và mây bay lững lờ, chân trời phủ lấy vạn vật một màu u tím trải dài. Uông Thư Vỹ ở nơi này nhìn về phương xa, trong lòng chưa bao giờ có được một khắc bình yên, đôi khi không suy nghĩ, trái tim cũng đau đớn đến lạ lùng.
Cô thở dài, lồng ngực chợt trống rỗng, suốt mấy ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô giờ đây giống như kẻ hành khất bị lạc tới một sa mạc chết chóc không thể đi ra. Cuối cùng, nếu như đã không thể bước ra khỏi sa mạc này, vậy thì chỉ còn cách biến thành xương rồng, trời đất cao xa, chốn dung thân, cùng lắm cũng chỉ cần như vậy.
Ở một góc khuất phía xa, Uông Chính Thành đang nhìn cô ngồi bất động lơ đãng, và hắn cũng không biết được rằng chính bản thân hắn cũng đang lơ đãng biết bao nhiêu.
Nói là không thể gặp, cũng đâu phải là không thể nhìn cô. Vì thế, hắn cứ như một kẻ bám đuôi, lặng lẽ ngắm nhìn cô thật lâu, rồi lại lặng lẽ rời đi.
Từ đêm ngày hôm đó đến nay, Uông Chính Thành không qua biệt thự, vắng bóng hắn, cô đôi khi cảm thấy sợ hãi, nhưng có như thế nào thì vẫn cô cảm giác như hắn đang ở rất gần mình. Trước giờ, hắn và cô không nói chuyện với nhau nhiều, chủ yếu là cô luôn tránh xa hắn, gặp hắn không cúi đầu thì cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy hắn. Còn Uông Chính Thành thì cũng không để tâm tới những hành động này của cô. Thực ra hắn cũng không cần thiết phải nghĩ đến cảm nhận của cô, dù gì thì hai người cũng chỉ là người dưng nước lã không phải sao.
Có điều hắn dối trời dối người nhưng lại không thể dối nổi chính mình, bởi chỉ cần mỗi khi đêm xuống, hoặc mỗi khi không bận rộn, hắn sẽ lại vô thức nhớ đến cô. Không biết giờ này cô đang làm gì, đêm hôm đó, chính hắn thấy được cô sợ hãi như vậy, bản thân cũng không vui vẻ gì. Nghĩ lại, một mình sống trong căn biệt thự lạnh lẽo như vậy, có phải cô sẽ lại sợ hãi mà bật khóc hay không.
Vì thế, hắn đã thuê một người quản gia đến để chăm sóc cho cô, Chỉ là cô không biết, tìm một người quản gia thôi cũng đã làm cho hắn phải đắn đo suốt mấy ngày mới chọn được. Từ trước tới giờ, công việc của hắn còn chưa bao giờ khó quyết định như thế.
Mới ban đầu khi chưa gặp được người quản gia đó, cô còn nghĩ là quản gia thì sẽ giống như Lý quản gia ở nhà họ Uông, chỉ là thật không ngờ, người này là một cậu bé mới mười sáu tuổi với thân thể gầy gò, thấp hơn cô một cái đầu lại còn đen nhẻm như ma. Người ít nói lạnh lùng, so với Uông Chính Thành cũng không khác là mấy. Mười sáu tuổi, đây là phạm pháp, cậu bé còn là vị thành niên đó. Uông Chính Thành cũng thật là khó hiểu.
Nhưng khi tiếp xúc Uông Thư Vỹ mới nhận ra, cậu ta người còn nhỏ, mặt mũi hẳn cũng non nớt, ấy vậy mà lời nói lại chẳng khác người lớn là bao. Xem ra so với cô, cậu ta còn trưởng thành hơn nhiều.
__________________________
Cứ thế, chớp mắt đã một tháng nữa trôi qua. Uông Thư Vỹ sống ở đây lặng lẽ như một cái bóng. Thường ngày không tưới hoa thì sẽ vẽ tranh, quả thật có buồn chán hay không, cô cũng không nhận ra được, chỉ là cứ vậy mà sống. Cũng không phải là không thể. Gặp Uông Chính Thành, cô và hắn cũng chỉ nói với nhau vài câu. Xa lạ thật như đêm ngày hôm đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tập đoàn UN.
Trong căn phòng lạnh lẽo, Uông Chính Thành ngồi dựa lưng về sau, ánh sáng tối tăm, mọi thứ đều trở nên u ám, thật giống như con người của hắn, luôn luôn lạnh lùng.
Từ nơi này nhìn ra ngoài, khi xuyên qua cửa kính, có thể thấy được cảnh vật từ trên cao vĩ đại như thế nào, đứng trên nơi cao vạn trượng này. Quả thực khiến cho người ta có được cảm giác thống trị, cũng khiến cho người ta cảm thấy thật choáng váng. Bởi mọi thứ nhìn thấy quá đỗi mơ hồ, phàm là thứ gì càng xa vời thì càng khó đoán, muốn chạm vào thôi cũng chỉ có thể là mơ tưởng.
Một tia ánh sáng nhỏ nhặt chiếu lên bức ảnh đang nằm trên tay hắn, khiến hình ảnh một chàng trai trẻ mang quân phục trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn thoáng qua, có thể thấy được trên môi cậu ấy mang một nụ cười tươi trẻ đầy sức sống và nhiệt huyết, thực giống như hắn đã từng. Nhắm mắt lại, bức ảnh trên tay bỗng bị siết chặt lại. Trước mắt hắn lại hiện về ngày định mệnh của mười hai năm trước. Trên đỉnh của tòa Ols cao lớn. một làn mưa đạn đã nhuốm lấy cả một góc trời xanh ngát thành rực đỏ. Hắn chạy đến, xung quanh hỗn loạn mơ hồ, đứng đó, chàng trai mặc chiếc áo sơ mi đen đứng trước ngọn gió, người cậu ta lay lắt, máu từ đâu chảy ra, rơi xuống như những đóa hoa hồng rực đỏ. Và rồi, ngay giây phút trước khi cậu ta rơi xuống từ tòa nhà, hắn đã kịp nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của cậu ta, và rồi bất chợt kinh hoàng mà nhận ra gương mặt đó...
Gương mặt quá đỗi giống hắn.
Lúc này, bỗng nhiên trợ lý Ưng ở bên ngoài gõ cửa. Uông Chính Thành trấn tĩnh lại, cố che giấu cảm xúc của bản thân, vội kẹp tấm ảnh vào quyển sách bên cạnh. Sau đó mới lên tiếng cho vào.
Ưng Liêm mở cửa đi vào, lịch sự cúi chào hắn một cái rồi nói.
"Chủ tịch Uông, dự án thu mua bên Hongkong đã thành công, số cổ phần ta lấy được với giá vô cùng hợp lý. Như ý kiến của ngài, Chu Phó được đưa lên chức tổng giám đốc, mấy vị bên đó muốn mời ngài sang đó một chuyến."
Uông Chính thành không nói gì, Ưng Liêm nhìn vào tài liệu trên tay, sau đó nhìn hắn, lại e dè nói tiếp. Truyện Cổ Đại
"Còn...còn Uông gia thì cũng đã gửi điện hoa chúc mừng, Uông phu nhân có gọi đến. Đại lão muốn ngài ngày mai về nhà chính một chuyến..."
Uông Chính Thành nghe đến đây, ánh mắt hơi dời về Ưng Liêm, đôi mắt sắc sảo có phần hững hờ vô tâm, song sâu thẳm lại là sự lạnh lùng.
"Uông Thâm? Lão ta còn muốn gì, chẳng phải mọi chuyện đã kết thúc rồi hay sao?"
Ưng Liêm cúi đầu, biết được Uông Chính Thành thực sự đang tức giận.
"Chủ tịch, chuyện này...ngài ấy cho người truyền tin đến, nói là muốn mời ngài về nhà chính ăn một bữa cơm."
Uông Chính Thành cười khẩy một tiếng.
"Bữa cơm? Hừ, cơm của lão ta có thể nuốt nổi sao. Ngày mai ngay lập tức sắp xếp cho tôi đi Hongkong."
Ưng Liêm ngạc nhiên mắt mở tròn lúng túng.
"Ngày mai?...nhưng còn lời của đại lão...."
Uông Chính Thành đứng dậy day trán nhăn mày.
"Mặc kệ lão ta, đây là lần đầu hay sao? Chuyện Uông chính Thành này cần trả cho lão ta cũng đã trả đủ rồi."
Ưng Liêm biết giữa Uông Chính Thành và đại lão có mâu thuẫn rất lớn. Năm đó sau khi thực hiện nhiệm vụ được tổng cục giao cho từ Pháp trở về, từ đó Uông Chính Thành cũng chưa tùng đến gặp đại lão một lần, thậm chí chỉ cần ai dám nhắc đến đại lão thì Uông chính Thành sẽ rất tức giận. Mặc dù là ông cháu, nhưng giữa hai người họ lại cứ như nước với lửa, chỉ còn thiếu bước chĩa súng vào nhau nữa thôi là thành trở mặt.
Cậu ta mặc dù đi theo uông Chính Thành chưa lâu, song cũng biết xuất thân trước kia của Uông Chính Thành, từ một quân nhân chuyển sang làm doanh nhân, thương trường cũng là chiến trường, dũng mãnh uy phong đều đủ cả. Hơn Nữa Uông Chính Thành còn có tài kinh doanh, tập đoàn UN của hắn quả thật là phát triển vô cùng thần kỳ, trong vòng vài năm, chi nhánh cũng đã mở đến Mỹ và cả trung đông.
Có được thành quả ấy, quả thực Uông Chính Thành đã bỏ ra không ít công sức. Lần đầu khi mới gặp Uông Chính Thành của cậu ta, chính là vào ba năm trước. Một mình Uông Chính Thành gầy dựng nên cơ nghiệp này, đã nỗ lực không ít, không ngủ không nghỉ suốt nhiều đêm. Đến bữa ăn cũng bỏ bê không màng tới.
Có một lần, vào đêm giao thừa năm đó, tất cả mọi người trong công ty đều trở về nhà, ở bên cạnh những người thân yêu của mình để tận hưởng niềm hạnh phúc đoàn viên trải qua năm mới. Một mình Uông Chính Thành lại cô độc trong phòng làm việc, đã mười hai giờ điểm đến. Hắn vẫn còn ngồi vùi đầu vào đống tài liệu đầy rẫy những con số nhức đầu. Ly cà phê và chiếc bánh mì trước mặt đã nguội lạnh từ lúc nào. Cho đến khi có tiếng pháo hoa nổ, hắn mới dời ánh mắt nhìn ra cửa kính bên ngoài.
Nhưng phút giây đẹp đẽ ngắn ngủi của những thứ ánh sáng đẹp đẽ đó cũng không thể khiến cho hắn dừng thêm vài giây phút ngắm nhìn. Đến sáng hôm sau, khi Ưng Liêm đến công ty sớm, lại phát hiện ra hắn đang bất tỉnh hôn mê, cả người lạnh toát, tài liệu trên bàn rơi xuống nền đất, vương vãi khắp nơi. Sau khi đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói hắn vì quá lao lực mà dẫn đến suy nhược, lại còn thiếu máu trầm trọng. Trước kia cơ thể đã từng bị tổn thương lớn. Nếu như không kịp thời đưa đi cấp cứu thì có lẽ đêm đó hắn đã chết rồi.
Cứ như thế, mấy năm qua, hắn vẫn cứ trải qua giao thừa cô độc và lạnh lẽo như thế. Có lúc, Ưng Liêm thực sự không thể hiểu được, rốt cuộc Uông Chính Thành vì sao lại phải liều mình liều mạng như thế để làm việc. Cho đến bây giờ, khi công ty đã lớn mạnh và trở thành tập đoàn lớn có ảnh hưởng, hắn vẫn không có lấy một phút giây nghỉ ngơi. Làm vậy, rốt cuộc là vì thứ gì chứ...
________________