Mục lục
Hương Tình Rực Cháy - Mục Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùi máu trên tay cô gắt nồng xộc vào mũi, một cảm giác ớn lạnh gồng lên vô cùng khó chịu. Tại sao nơi này lại có máu, cô nhấc chân mình lên, trời ơi, cũng là máu. Hành lang này vừa có đám người đó đi qua, máu sẽ không phải là từ đó mà ra chứ. Cô sợ hãi muốn chạy đi, thế nhưng bàn tay lại trống rỗng, đến lúc cô chú ý tới thì đã muộn, chú chó nhỏ bị ánh đèn thu hút, đã chạy theo đám người kia.

Uông Thư Vỹ hoảng hồn chạy theo, nếu như để bị phát hiện cô lén nuôi chó, Lý quản gia nhất định sẽ không tha cho cô, cô rất sợ Lý quản gia, thế nên cô không kịp nghĩ gì mà đã chạy theo chú chó.

Hành lang rất dài, trời tối đen, mưa nặng hạt đến nỗi những chiếc đèn được gắn ở dọc hành lang vẫn không thể khiến cho con đường trước mặt trở nên dễ nhìn hơn.

"Bé con, đừng chạy nữa..." Cô vội vàng đuổi theo, bàn chân vì bị ngã nên đã trầy xước, chân cô cũng đã chảy máu, nước mưa bắn vào miệng vết thương, cảm giác rất đau đớn.

Cô chạy theo chú chó đã qua ba cái hành lang, đột ngột trước mắt xuất hiện một căn phòng lớn. Cô chưa từng đến đây, đây là nơi cấm địa của Uông gia, ngay cả Uông Hựu Dương cũng không dám chạy đến nơi này. Cô cũng chỉ là một lần tình cờ biết đến khu cấm địa này, thật không ngờ đêm nay lại chạy đến đây.

"Thật là cứng đầu. Lại còn cứng miệng như vậy, chính là muốn trở thành một con chó trung thành hay sao?"

Đột nhiên có một tiếng nói lạnh lùng vang lên, Uông Thư Vỹ giật mình luống cuống núp sau cánh cửa. Bên trong có người sao? Mà giọng nói đó....Cô nuốt nước bọt nhìn qua khe hở từ cánh cửa.

Là Uông Chính Thành? Hắn, làm sao hắn lại có mặt ở đây. Không những thế, bên trong còn có rất nhiều người mặc áo đen, còn có người mặc quân phục, nhưng gương mặt ai cũng đằng đằng sát khí, nhất là Uông Chính Thành, gương mặt hắn trời sinh vốn đã mang nét lạnh lùng, lúc này, hắn càng trở nên đáng sợ hơn, ánh sáng mờ nhạt lướt qua gò má hắn, dưới đuôi mắt sắc lẹm chính là một vết máu đỏ thẫm nổi bật, làn da hơi ngăm cũng dần trở nên trắng xanh, quai hàm hắn bặm lại, bờ môi như khắc vẫn không cử động, thật giống như một bức tượng hoàn mỹ, nhưng lại giống như quỷ satan hơn. Hắn đêm nay không mặc quân phục, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi đen cùng chiếc quần tây dài được may đo tỉ mỉ. ống tay áo được sắn lên một nửa, trên tay hắn còn có một chiếc dao găm, rất dễ để nhận ra trên lưỡi dao còn dính những giọt máu tươi nóng hổi. Cô sợ hãi đến nỗi chân run bần bật, cô kinh hoàng đưa tay lên bịt miệng mình tránh cho tiếng hét thoát ra.

Bên trong, Uông Chính Thành một mình ngạo nghễ ngồi trên chiếc ghế lớn, chân vắt ngang qua, đôi giầy đen bóng đã bị máu làm cho vấy bẩn, mùi máu quả thật rất gay, gay đến nỗi khiến người ta cảm thấy kinh hãi và buồn nôn. Nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái, hai thi thể đã bị phân thây ngay dưới sàn nhà, chỉ còn lại một tên duy nhất.

Uông Chính Thành nhìn hắn ta hồi lâu, thấy hắn vẫn cứng đầu, không phải hắn chưa từng gặp qua kẻ như vậy bao giờ, chỉ là đột nhiên hôm nay lại có hứng chơi đùa một chút, thẳng tay giết chết thì có chút buồn chán. Uông Chính Thành buông chân kia xuống, đứng dậy, đi đến gần chỗ hai thi thể, nhặt lấy một cánh tay đã bị chặt làm ba khúc lên, đưa đến trước mặt tên duy nhất còn sống, khẽ giương cánh môi lên.

"Trên đời này, có ba thứ không thể nào quay trở lại, một là ly nước đã đổ, hai là lời đã nói, thứ ba...chính là cơ hội đã đưa ra, không phải ai cũng sẽ được tôi nhắc đến hai chữ này, nếu như cậu chịu nói ra, vậy thì tôi sẽ xem như là cậu đã lấy công chuộc tội, thế nào?"

Tên còn lại nhìn cánh tay được đưa lại gần miệng mình, đó là cánh tay của tên đồng bọn đi cùng với hắn, chỉ vừa mới đây thôi còn đi bên cạnh hắn, thật không ngờ khi ám sát Uông Chính Thành thất bại thì lại có kết cục như vậy.

Hắn run lẩy bẩy, dạ dày trở nên nôn nao, Ánh mắt kinh hoàng nhìn Uông Chính Thành.

"Mày rõ rằng biết kẻ đứng sau là ai, vì sao lại còn bày ra trò này, giết tao đi, giống như mày đã giết bọn họ...giống như cách mày đã xẻ thịt bọn họ!! Giết tao đi!!!"

"Hắn điên rồi...." Tên thuộc hạ đứng bên cạnh Uông Chính Thành khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Phải rồi, tên này đã bị dọa cho điên mất rồi. Chứng kiến cảnh giết người man rợ như vậy, còn có thể không bị điên hay sao.

Nhưng Uông Chính Thành hắn thì lại cười.

"Định lực cũng thật là kém cỏi, không phải chỉ là một cánh tay thôi hay sao, cảnh tượng man rợ hơn còn chưa chứng kiến cơ mà."

"Mày....mày không phải là người!!!" Hắn ta sợ hãi lùi về phía sau.

Uông Chính Thành đứng dậy, tiện tay vứt cánh tay đó lên người tên đó.

"Phanh thây chia xác, đây không phải là việc mà các người thường làm hay sao, hôm nay Uông Chính Thành này chỉ tiện tay tái hiện lại một chút thôi mà, sao? Buồn nôn? Ha...Thú vị lắm."

Uông Thư Vỹ nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh hãi, Uông Chính Thành mà cô biết không phải như thế này, hắn tàn độc quá, hán tàn bạo đến nỗi giết người không chớp mắt, giống như những gì mà cô đã nhìn thấy trước mắt.

Cô run rẩy muốn chạy đi, thế nhưng hai bàn chân lại như nhũn ra chẳng còn một chút sức lực nào. Bên trong, Uông Chính Thành vẫn tiếp tục trò chơi của mình.

Hắn cho người trói tên kia lại, đem thi thể của hai người kia trực tiếp hơ lên lửa, mùi thịt cháy ngậy nồng bay khắp nơi, cô như muốn nôn mửa, tên thuộc hạ đem đến cưỡng chế nhét vào miệng tên kia, hắn la hét thất thanh, máu và nước mắt cứ thế tuôn ra, thịt bị nhét vào miệng, hắn không nuốt nổi mà còn bị nôn hết cả **** ***. Uông Chính Thành ngồi ở đó, ánh mắt của hắn vô cùng thỏa mãn vui vẻ, thậm chí còn là thích thú. Uông Thư Vỹ cảm thấy thật đáng sợ. Hắn thật là biến thái, trò ăn thịt người này hắn còn có thể nghĩ ra được, vậy thì hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện độc ác rồi.

"Uông Chính Thành...mày....mày sẽ không sống yên ổn đâu, tao không giết nổi mày, nhưng sẽ có người giết chết mày thay tao, mày nghĩ chỉ có tao là muốn giết mày ư, ha ha ha ha, người muốn mày chết còn rất nhiều, dù cho tao có chết thì mày cũng sẽ không sống được lâu đâu!!!"

Nhưng Uông Chính Thành không hề tức giận trước lời khiêu khích này, hắn thậm chí còn cười. Phải, chính là cười.

"Ai nói là mày sẽ chết?"

Một lời nói ra, tên kia đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn lấy Uông Chính Thành.

"Rốt cuộc mày...mày muốn gì!!!"

"Đương nhiên là khiến cho mày nếm mùi...sống không bằng chết rồi...."

Hắn cười, nụ cười tràn đầy tàn ác và nguy hiểm.

Sau khi ép tên đó ăn thịt người xong, hắn cho người lột sạch quần áo của hắn ta ra, từ từ dùng dao khoét từng miếng thịt trên người hắn ta ra. Lưỡi dao sắc bén từ từ cứa vào da thịt, máu tuôn ra như suối, từng miếng thịt bị xẻ ra là từng hồi la hét thảm thiết của hắn ta. Lúc này Uông Thư Vỹ đã không dám nhìn nữa, cô khóc nấc nhắm nghiềm mắt lại, nhưng cô vẫn nghe thấy những tiếng hét ấy.

Không những thế, Uông Chính Thành còn cho người banh mắt của tên đó ra, dùng đèn cao áp chiếu thẳng vào, không đến năm phút, con ngươi của tên đó đã bị nướng chín, hắn không còn tỉnh nữa, tiếng rên ư ử trong cổ họng đã khàn đặc từ lâu. Uông Thư Vỹ vừa mở mắt ra liền chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng, vì sức nóng của điện cao áp, đôi mắt của tên đó đã phát nổ. Máu bắn ra khắp nơi, hai hốc mắt hắn bê bết là máu.

"A!!!" Uông Thư Vỹ kinh hoàng hét lên một tiếng rồi ngất đi.

"Ai!!!!"

Lúc này người bên trong mới phát hiện có người núp ở bên ngoài, đám người lập tức chạy ra. Uông Chính Thành dường như là không biết có người núp sau cánh của, đôi mắt hắn khẽ nheo lại. Nếu như lại là một kẻ muốn tìm chết, vậy thì hắn cũng sẽ không ngại thành toàn cho kẻ đó, ban cho hắn một cái chết không thể thoải mái hơn.

Thế nhưng cho đến khi thuộc hạ lôi cô vào trong, hắn mới ngạc nhiên mà nhận ra cô.

"Uông Thư Vỹ?"

Ánh mắt hắn hơi nheo lại, cô sao lại xuất hiện ở đây. Nếu như đã đến đây, vậy thì có lẽ đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, nếu mà như vậy, sốc đến ngất đi cũng là điều dễ hiểu. Chết tiệt, đáng lẽ ra hắn phải cẩn thận hơn mới đúng, phòng bị tất cả, thế mà lại quên mất còn có cô.

"Cậu chủ, có cần phải giết cô ta hay không?"

Uông Chính Thành ngồi xuống, vuốt khuôn mặt lạnh ngắt của cô. Ánh mắt dường như có chút dao động.

"Không cần..."

"Vậy thì nhốt cô ta lại, thuộc hạ sẽ dùng cực hình, chắc chắn sẽ bắt cô ta khai ra bằng được người đứng sau."

Uông Chính Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt như lưỡi dao sắc mà chém qua người tên thuộc hạ.

"Muốn tra tấn?"

Tên thuộc hạ không hiểu lời hắn nói có ý gì. Lắp bắp nói.

"Vâ...vâng."

"Đến cả em gái của tôi cậu cũng muốn tra tấn?"

"Em....Em gái?" tên thuộc hạ trợn tròn mắt nhìn Uông Thư Vỹ đang được Uông Chính Thành bế lên, hắn từng nghe Uông gia có một cô con gái, thế nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được đứa con gái ấy lại chính là Uông Thư Vỹ ngay trước mắt hắn. Hắn lúc này đã sợ hãi đến nỗi bàn tay chảy đầy mồ hôi. Nhưng thật may là Uông Chính Thành cũng không truy xét gì thêm, khoảnh khắc hắn đem Uông Thư Vỹ ra khỏi căn phòng, chỉ quay lưng lại mà nói một câu.

"Thả tên đó ra, cho người đưa đến cho lão ta, nói với lão. Người có thể giết chết Uông Chính Thành này còn chưa ra đời đâu. Liệu mà yên phận, đừng để lúc xuống đến âm phủ rồi mà vẫn không hiểu tại sao lại chết."

Tên thuộc hạ run rẩy "Vâng" một câu, sau đó đứng yên một chỗ mà nhìn hắn đem Uông Thư Vỹ đi.

Băng qua hành lang, lên trên lầu hai, hắn dừng lại trước căn phòng của cô, lần duy nhất hắn vào là đêm ngày hôm đó, đây chính là lần thứ hai, đặt cô lên trên giường, hắn chợt để ý tới khuôn mặt cô có dính máu. Hắn đưa làn tay lau đi, nhưng nó khô rồi, có lau thế nào vẫn không thể sạch được, hắn biết đây vốn không phải là máu của cô. Nhưng để máu của kẻ khác vương trên người cô, hắn thế nào vẫn cảm thấy khó chịu.

Bàn tay hắn chà xát gương mặt cô đến nỗi nó đã hồng lên, hắn có chút giật mình trước hành động của bản thân. Nhưng như thế thì đã sao, hắn cho rằng hành động của mình rất đương nhiên.

Cô năm nay đã mười sáu tuổi, hắn hai mươi sáu tuổi, cô nhỏ nhắn và xinh đẹp, non nớt như một búp hoa nhỏ. Hắn thừa nhận Hạ Thụy Lan xinh đẹp, nhưng là vì cô ta có đôi mắt rất giống cô, và có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết được rằng hắn chính là vì điểm này mà yêu thích Hạ Thụy Lan.

Ngược lại, hắn còn tự lừa bản thân mình rằng hắn rung động, chỉ vì là cô giống Hạ Thụy Lan mà thôi, thế nên hắn mới không dám hành hạ cô. Hắn ghét cô, rất ghét, nhưng những hành động của hắn từ trước đến giờ đều là trốn tránh. Bởi vì hắn sợ nếu như hắn mềm lòng, hắn sẽ có lỗi với người em gái đã bị mất tích của mình. Còn nếu như hắn mạnh tay, hắn lại sợ làm tổn thương cô.


Nhưng có phải như vậy hay không, hắn mà sợ làm tổn thương cô sao. Vậy thì bộ dạng của cô, cuộc sống của cô 16 năm nay là tác phẩm của ai chứ, không phải là của một kẻ tàn bạo tên là Uông Chính Thành hay sao.


Nhưng thật nực cười là hắn lại không cho rằng như vậy.


Người Uông Thư Vỹ đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, gương mặt cô vốn đã xanh xao càng bị nước mưa lạnh lẽo làm cho trắng dã.


Uông Chính Thành không hiểu tại sao lại có chút xót xa, khi bàn tay hắn chạm vào khuôn mặt cô, cơ thể lại trở nên nóng bức, môi cô rất mềm, giống như cánh hoa hồng đỏ thắm, khi hắn chạm vào, cả bàn tay như muốn tan ra.


Cô so với ngày bé đã khác, xinh đẹp hơn, đã có dáng dấp của một thiếu nữ rồi. Ngày đó hắn yêu thương cô vô hạn, từng chút đều nâng niu cô, thật không ngờ cô lại không phải là em gái hắn, hắn không biết cảm xúc của mình là gì. Có một chút thất vọng, và nhiều hơn là chút đau lòng...


Hắn ngắm nhìn cô thật lâu trong vô thức, lúc này, bất kể thứ gì cũng không thể ngăn cản cái nhìn ấy. Hắn giống như là đã bị mê hoặc mất rồi.


Bên ngoài trời mưa thật lớn, gió rít lấy những tán cây ngả nghiêng, căn biệt thự đồ sộ sừng sũng giữa màn đêm, trong một căn phòng nhỏ bé, có một người đàn ông cao lớn, dưới thân là một cô bé xinh đẹp. Bóng tối bao trùm, hắn cúi xuống chạm vào môi cô. Sự lạnh lẽo cùng ấm áp đan xen, cả người hắn dường như muốn nổ tung ra trước nụ hồng nhỏ bé quá đỗi xinh đẹp kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK