Mục lục
Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi! Cứu Tiểu Ngư ra!”

Hồng Cửu giao thủ với Hạn Bạt, Thất gia và Quản Ninh cũng không đợi hắn chỉ huy, quay đầu đi tìm Phương Tiểu Ngư.

Hạn Bạt võ công trác tuyệt, ngồi hai nhìn một trong Yêu Nguyên thất túc, chỉ dưới đại ca Tương Thần. Trải qua nhiều năm hun đúc, võ kỹ của hắn đã đến đại thành chi cảnh.

Dưới cái nhìn của Hồng Cửu, đao của Lam Thiết tuy khó đối phó —— tranh đấu với hắn, quá trình chắc chắn gian khổ, hậu quả chắc chắn thê lương. Nhưng có cơ hội để lợi dụng.

Võ công của Hạn Bạt thì khác. Nam tử trông không quá ba mươi tuổi này, có niên kỷ không phù hợp với dung nhan tuấn vĩ của hắn, đương nhiên còn có lịch duyệt và tu vi tương xứng với niên kỷ. Hắn có sự uyên bác và nhạy bén được mài giũa trong vô số gian nan hiểm trở, thứ này không lừa được người. Giao thủ với người như vậy, một chiêu một thức đều có nguy hiểm trí mạng.

Hạn Bạt phát chiêu như gió, nội kình của hắn khác hẳn người thường. Chỗ bị chạm đến sẽ trở nên khô héo, tựa như bị phơi mười ngày dưới ánh nắng chói chang. Đây không phải kỳ công Dương giới quang minh chính đại như Huyết Dương chân khí của Đường Dịch, mà là một bộ tuyệt học quỷ dị.

Môn > này là tuyệt học trong nội gia bàng môn. Công này đi theo lối tắt, rất khác chân khí bình thường. Người luyện tập đoạn tuyệt hậu thế là đương nhiên. Hơn nữa quá trình tu luyện rất gian khổ, như phơi người dưới liệt nhật, cơ thể tiều tụy, dương phong gây hại, tự tổn thọ nguyên. Bởi vậy nếu không phải cùng đường mạt lộ, không ai lựa chọn phương pháp này.

Bị dương phong tàn phá rất cực khổ, nhưng nếu dùng âm khí điều hòa, lại tương đương với tự phế võ công. Hơn nữa, môn võ công này tu luyện rất dài, có ít người cho dù dốc hết một giáp, cũng chưa chắc có thành tựu.

Năm nay Hạn Bạt đã năm mươi có bảy, năm đó võ công của hắn không coi là đỉnh tiêm trong Yêu Nguyên. Cho dù, sau khi bộ phận Yêu Nguyên thất túc chiến tử, thay nhiều tân tú, hắn cũng không phải đệ nhất nhân dưới huynh trưởng. Trong 20 năm ẩn cư, hắn không có tạp niệm, một mực khổ luyện môn tà công này. Rốt cuộc luyện tới tiêu kình đi khắp toàn thân, chẳng những không dễ bị thương, càng trì hoãn già yếu.

Bây giờ hắn tùy tiện ra một quyền một thoái, cũng có uy lực tuyệt đại, vung vẩy tự nhiên, đã có khí tượng của tông sư một phái.

Hơn nữa, người này không ra tay thì thôi, ra tay thì tiêu kình như sấm, chiêu số tinh diệu. Biết khắp chưởng pháp thiên hạ như nhị đương gia, cũng cảm thấy chiêu số của hắn không dễ chống cự. Hiển nhiên, hắn không chỉ có một môn nội công mạnh hiếm thấy, kiến thức võ công cũng vượt xa đám Hải Dạ Xoa và Cửu Mệnh miêu yêu.

Hồng Cửu không ngờ gặp được một võ học đại sư ẩn thế ở đây, hắn trời sinh hào dũng hơn người, kích thích đấu tâm của hắn. Dùng Đại La không chưởng đẩy tiêu kình của Hạn Bạt đi, vào giai đoạn triền đấu.

Hạn Bạt đánh hơn trăm chiêu, vẫn không phân được thắng bại. Hắn đảo mắt, cười ha ha.

“Võ công ngươi rất cao, nhưng chỉ xấp xỉ ta. Chờ thuộc hạ ta đến, một đám người đánh một mình ngươi, ngươi không thể chống cự.”

Hồng Cửu xì một tiếng khinh thường.

“Thôi đi, còn phét lác với gia gia.”

“A, ngươi biết?” Hạn Bạt không hề thất vọng, trái lại rất vui vẻ.

Hồng Cửu mở miệng rộng: “Ngươi lừa gạt tiểu hài ba tuổi, cũng phải cho viên đường a. Lão tử một mạch hủy tường phá ốc, ác bà nương kia rút kiếm giết một đám người bọn ngươi, các ngươi vẫn vô thanh vô tức không đánh? Nếu ta không đoán sai, nhân thủ của các ngươi ở đây, ngoại trừ bị lão tử đánh chết, tối đa chỉ ba bốn mươi người. Trong đó còn có mười mấy người đuổi theo con mèo kia. Lừa gạt lão tử? Có gan gọi quan binh tới giết ta.”

Vừa dứt lời, bên ngoài có người quát to.

“Vị nhân huynh này nói rất đúng!”

Dưới cảnh đêm, một đám người đột nhiên chia ra vài đường lao vào.

Người tới mặc áo lam, chân đạp ủng chiến, không ngờ là phục sức của quan binh. Mênh mông cuồn cuộn xông vào trang, nhân số khoảng mấy trăm người.

Người dẫn đầu cầm một cây thương, quát lớn: “Đám yêu nhân các ngươi hoành hành phạm pháp ở đây, đụng phải mũi thương của bản quan!”

Hung hãn giết lên, đâm thẳng Hạn Bạt, lực tay của sĩ quan này không tệ, một thương đâm cho Hạn Bạt lui ba bước.

Nhưng sĩ quan kia hoảng sợ nói: “Thật yêu quái, lại không sợ đao thương!”

Thì ra Hạn Bạt lấy ngực đỡ thiết thương của hắn, mạnh mẽ tiếp một nhát. Một thương kia như đâm vào cây cối, vang trầm một tiếng, nhưng chỉ làm hắn lui ba bước mà thôi. Trông không hề đau đớn, thậm chí còn nở nụ cười quỷ dị.

Hồng Cửu hô: “Hảo hán là ai?”

Sĩ quan đáp: “Là một trong Hàng Châu tam thương, Hà Lam!”

Một cây thiết thương múa đến hổ hổ sinh phong, đâm về phía Hạn Bạt.

***************

Thất gia thế như chẻ tre, như vào chỗ không người, ngay cả nàng cũng không ngờ nhẹ nhàng tìm được Phương Tiểu Ngư như thế.

Nàng một kiếm phá ổ khóa, Phương Tiểu Ngư bên trong thấy Thất gia tới, vui mừng nhướn mày: “Tỷ tỷ! Ngươi tới!”

“Tiểu Ngư, mau đi với ta, bên ngoài còn có truy binh!”

“Được! Ngươi chờ ta.” Vội vàng thu lại mấy tờ giấy vừa viết xong trên bàn, dường như còn tác dụng.

Thất gia trông thấy hắn thu đồ, cũng nhớ tới tới một chuyện. Dẫn Tiểu Ngư ra ngoài, nhưng không đi bên Hồng Cửu. Mà đi gian mật thất lúc trước.

Quả nhiên những người này đi vội vàng, chưa kịp hủy thi diệt tích, còn một con dấu.

Nhưng đoạn đường này nàng dùng khinh công chạy nhanh, lưu lại vô số cái đuôi phía sau, đều đuổi theo nàng.

Nhưng kỳ quái là, sau khi đi vào mật thất, nàng tốn không ít thời gian, nhưng không có ai theo. Trong lúc nàng phân biệt thật giả con dấu. Bên ngoài gian phòng vang lên tiếng bước chân.

Lộ ra một khuôn mặt.

Thất gia rút kiếm đâm tới, người kia quát lớn: “Chậm đã! Người mình!”

Thất gia thấy người này không chống cự, nổi lòng nghi ngờ, hơi dừng kiếm, quát: “Ngươi là ai! Người mình nào?”

Người kia hít sâu một hơi, vội vàng cung kính nói: “Báo cáo thượng quan, tại hạ là khách khanh trong Bắc Chiến thiên vương phủ. Đến đây để giúp thượng quan.”

“Ngươi là người Bắc Chiến thiên vương phủ?” Thất gia cau mày nói, “Có bằng chứng gì?”

“Thưa ngài, huynh đệ bên ngoài, có quan binh từ Hàng Châu tới. Cũng có tầm mười người do tại hạ mang đến, có người cũ trong phủ, ngài vừa nhìn là biết. Chúng ta đang kịch đấu với ác tặc nơi đây, tại hạ phụng mệnh tiểu vương gia tìm ngài, nên đi trước một bước.”

Thất gia nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài. Đa số binh khí là đao thương, đúng là động tĩnh chỉ quan binh mới có.

“Thì ra Mục Dã bảo ngươi tới cứu ta.”

“Mời thượng quan ra ngoài trước. Tại hạ còn phụng mệnh phá hủy sào huyệt của Yêu Nguyên, xin hỏi nơi đây còn thứ gì trọng yếu không?”

“Đúng, ngươi xem cái này......”

Đang định lấy ra con dấu kia, lại nghe thấy Phương Tiểu Ngư quát.

“Tỷ tỷ, chậm đã! Người này có vấn đề!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Bonbon9921
19 Tháng mười một, 2024 08:40
rồi bộ này mình main gánh tg à các đh, đại la sơn rồi cao thủ chánh phái có xuất hiện không?
Haruka1230
18 Tháng mười một, 2024 23:38
lại hơn 8k chữ hai chương...*** tác, ông được lắm đấy :V
Poggo
18 Tháng mười một, 2024 22:37
:D với thế lực của Dữ Mặc thì không đến nỗi bị gọt như các tráng sĩ khác nhưng cũng không mấy tốt đẹp .ngang ngang Tương Thần cũng được rồi
Haruka1230
18 Tháng mười một, 2024 11:20
Không nói gì, muốn chửi một câu thôi, mẹ nó Lăng Hàm Chung!
Haruka1230
18 Tháng mười một, 2024 01:05
sr, hôm nay chương ra muộn :V
MewyêuH2o
17 Tháng mười một, 2024 15:24
con tác này thích viết phi giới tính thế nhỉ chắc bị trap nhiều quá ám cmnr
Poggo
17 Tháng mười một, 2024 01:58
tạo lập nhân vật hoàng đế vô dụng như nhược yêu dân hay không chưa biết nhưng tướng tài nhiều khá giống các đời 3 4 của triều đại trong lịch sử như càn long
Haruka1230
16 Tháng mười một, 2024 00:18
2 chương tổng 9k chữ :V Ai dám nói 10k chữ dễ viết!?
Poggo
15 Tháng mười một, 2024 18:37
Y Chân minh đi á·m s·át Minh Phi Chân =))) người không biết còn tưởng bà chủ thanh toán tướng công nữa
Haruka1230
15 Tháng mười một, 2024 18:22
Hôm nay chương sẽ ra hơi muộn chút nhá :V
Người Qua Đường Y
15 Tháng mười một, 2024 10:18
Truyện này thuần kiếm hiệp nha. lâu mới gặp
Người Qua Đường Y
15 Tháng mười một, 2024 04:20
Thần mẹ nó Tây Môn Xuy Đăng :))
Haruka1230
13 Tháng mười một, 2024 23:40
sr mấy ông, ra muộn, bookhub bị đơ, đăng k đc :Vvvvvv
Huyckhl
12 Tháng mười một, 2024 08:48
bộ này cũ nhưng văn phong hay. bây giờ hiếm dã man
Haruka1230
11 Tháng mười một, 2024 22:34
Hôm nay chương sẽ ra muộn, mà giờ này chắc các bác cũng đoán được rồi :V
Poggo
07 Tháng mười một, 2024 21:29
Arc này chuẩn bị giai đoạn cao trào rồi .dự tính hơn 20c
Haruka1230
07 Tháng mười một, 2024 00:28
Mn, còn ngủ chứ? Chương ra khuya, thông cảm nhá, mai sẽ đăng sớm hơn :V Lần sau thề không nhậu nữa, ngày 4 chương thật sự đau cả răng
V2hYE4c2rR
06 Tháng mười một, 2024 22:11
Cố đọc nhưng không thích lắm. Nhận xét cá nhân truyện main thoái ẩn nhưng lại đi làm công không thấy nhàn nhã tiêu dao ở đâu toàn làm cái gì đâu vớ vẩn lằng nhằng, còn bảo vào lục phiến môn vì bạc thì cái này ko cần nói nó xàm, thoái ẩn đi du ngoạn giải quyết các truyện trước kia triệt để cũng trả cần vào lục phiến môn, nhiều bí ẩn thì với thực lực gần như ko thằng nào trên được, thì muốn biết gì, lẻn vào đâu cũng điều tra được chưa tính 1 đống thân phận đỉnh của cái map. Cái thứ 2 gây khó chịu là biết là nữ rồi nhưng cứ miêu tả giả nam hay công công miêu tả thì xinh đẹp phải gọi là tuyệt thế ( cái này là do bản thân ko thích thôi tuỳ người ). Thứ 3 cảnh giới không rõ lắm nhất là thằng đường dịch nhị lưu nhất lưu tông sư gì luôn thằng main cho 1 câu bình chuẩn để dễ hình dung xem lúc mạnh lúc yếu. Cuối cùng dừng đọc là vụ thằng tranh vương bị xử tử hay không bị xử tử thì ko vấn đề, vấn đề ở chỗ là lúc xử nó lên triều như sân khấu kịch lí do biện hộ thì như trẻ con, nào thì ko có ý g·iết cha nào thì ko hạ lệnh g·iết người nào thì ta là mẹ nó lên hiểu nó nhất, ak chỉ hạ lệnh g·iết kì lân tướng thôi xong tổng đốc bảo ko truy cứu chỉ tìm sát lang thập tam đòi nợ trong khi bọn nó là sát thủ nhận tiền g·iết người. ( ý kiến cá nhân hoàng đế nhu nhược, ko xử tử tranh vương thấy cấn cấn rồi bảo là tình phụ tử hổ dữ ko ăn thịt con, nếu mà là gia tộc bình thường thì ko g·iết thì ok nhưng làm hoàng đế con trai thì tạo phản bao nhiêu n·gười c·hết liên luỵ theo, rồi coi như không g·iết đi - cũng phải cho những n·gười c·hết kia công đạo nhưng ko nghe thấy gì cả qua loa hết, hoàng hậu mẹ nó thì bảo ko biết ko có tội, đọc nhiều truyện đế vương con trai tạo phản mẹ vẫn ko bị gì vẫn lên điện phát biểu như đúng rồi đáng ra nhẹ nhất cũng mất ngôi hoàng hậu có thể đày vào lãnh cung luôn. Đọc đến đây đúng không muốn đọc nữa. Ae nào có ý kiến vào đóng góp đọc đến đây thấy thế drop rồi.
Haruka1230
05 Tháng mười một, 2024 20:12
hôm nay sẽ có khả năng không có chương nhé :V Bê vỡi
Haruka1230
05 Tháng mười một, 2024 19:27
hôm nay ra hơi muộn nhá, mặc dù các hôm cũng đã muộn sẵn rồi :V
Poggo
05 Tháng mười một, 2024 17:04
Chẹp hơn 20c đoạn học cung giống khoản nghỉ hơn là điều tra thanh đồng
Đỗ Minh
05 Tháng mười một, 2024 11:29
K biết vì sao nvc chọn lục phiến môn để ẩn cư nữa, nhưng nhìn chung thấy nvc cứ ôm đồm việc vào người ý. Không có cái tinh thần chill chill thong dong nghỉ hưu, kệ đời gì cả.
Đỗ Minh
04 Tháng mười một, 2024 11:56
:) bà tiểu sư di tính cách ghét thật đấy
Võ Trích Tiên
02 Tháng mười một, 2024 19:12
V truyện cổ quá tr :::
Độc giả khó tính
01 Tháng mười một, 2024 00:16
Đọc đến chương 450, main không phải vô địch thiên hạ, tầm top 10 thôi, nhiều đoạn không biết main ng u thật hay ng u giả, đọc rất khó chịu. Làm việc lo trước lo sau không dứt khoát, nhiều đứa ác v l, tìm mọi cách hại main, main không g·iết, toàn để bọn nó nhảy nhót, kết minh lại chơi main. Nhân vật nữ mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều có triệu chứng tâm thần, không đc bình thường. Truyên rất hay, hay hơn nhiều bộ bây giờ, nhưng đọc nhiều đoạn rất khó chịu, đọc tầm chục chương phải dừng lại, mấy hôm mới đọc tiếp được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK