Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhiên ở bên cạnh bị dọa đến ngơ ngác: “Thiên Sinh, như, như vậy không sao chứ?”

Lâm Thiên Sinh nở nụ cười tà ác, trầm giọng nói: “Không sao đâu, chỉ là trải qua nhiều năm như vậy, tên nhóc này quả nhiên không còn nhớ anh nữa”

Nghe thấy câu này, Tô Nhiên lại giật mình kinh ngạc.

Nhớ anh?

Chẳng lẽ trước đây anh từng gặp được thanh kiếm này?

Cùng lúc đó, cô cũng thầm cảm thấy kinh ngạc, vũ khí có thể giết tiên quả nhiên khác biệt, lại còn có trí nhớ, có thể nhận biết được người khác.

Lâm Thiên Sinh đột nhiên quát lớn: “Còn không nhanh hiện hình cho tôi!”

Vừa dứt lời, kiếm Lục Tiên lập tức bật ra khỏi tay Lâm Thiên Sinh, bay lên giữa không trung.

Sau đó bắt đầu điên cuồng xoay tròn dưới cái nhìn sửng sốt của Tô Nhiên.

Lại có một luồng ánh sáng trắng bùng lên, khiến Tô Nhiên không thể mở nổi mắt.

Ngay sau đó, ánh sáng kia dần tan biến, kiếm Lục Tiên kia vậy mà lại hóa thành một cô bé khoảng mười mấy tuổi được bao phủ trong tiên khí.

Cô bé mặc một chiếc váy màu trăng, đi chân trần, giữa hai đầu lông mày có một vết tiên ấn, da thịt trắng hồng, xinh đẹp như tiên nữ.

Giờ phút này, cô bé đang vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Lâm Thiên Sinh.

Hai người giống như có thù oán sâu nặng gì đó.

Nhìn thấy cô bé kia xuất hiện, Tô Nhiên đã kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không tin rằng cô bé này lại là do kiếm Lục Tiên kia biến thành.

Thấy cô bé xuất hiện, Lâm Thiên Sinh nở nụ cười khinh thường.

Nụ cười này khiến vẻ mặt của Lục Tiểu Tiên càng thêm tức giận.

“Phệ Thiên!!!”

“Nộp mạng đi!”

Nhớ lại những chuyện xảy ra năm đó, trong lòng Lục Tiểu Tiên tràn ngập phẫn nộ, cô bé giơ tay lên lao về phía Lâm Thiên Sinh với áp lực như muốn xé toạt trời đất.

“Thiên Sinh! Cô, cô bé đánh tới rồi!”

Cảnh tượng này khiến Tô Nhiên sợ đến mức sắc mặt thay đổi, không nhịn được ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Nếu không phải Lâm Thiên Sinh đã sớm mở rộng phạm vị, chỉ sợ là mọi thứ trong phạm vi trăm dặm quanh đây đều đã bị uy áp của Lục Tiểu Tiên tung ra vào lúc này nghiền nát thành bột.

Thời điểm Lục Tiểu Tiên chỉ còn cách Lâm Thiên Sinh một vài mét.

Chỉ thấy Lâm Thiên Sinh thản nhiên vung tay lên, trở tay tát một cái.

Sau một tiếng “âm” vang dội vang lên, Lục Tiểu Tiên kia bị đẩy ngã xuống đất ngay tại chỗ.

Khí thế muốn xé toạt không gian vừa rồi biến mất không còn dấu vết ngây lập tức, mọi thứ trở lại bình thường.

“Hả?” Động tác này một lần nữa khiến Tô Nhiên choáng váng.

“Phệ Thiên đáng ghét!”

“Bổn tiên nhất định phải gi ết chết mày, báo thù cho chủ nhân và các chị!”

Lục Tiểu Tiên vừa bị đánh bò dậy từ dưới đất, hoàn toàn không để ý đến nửa khuôn mặt sưng tấy của mình, lại vung nắm đấm nhỏ lao về phía anh.

BốplI!

Không có gì bất ngờ, cô bé còn chưa kịp đến gần đã bị Lâm Thiên Sinh vung tay tát thêm một cái.

Cái tát này khiến cô bé choáng váng, đầu cũng lệch sang một bên.

“Không phục đúng không?”

Lâm Thiên Sinh nói xong lại tát Lục Tiểu Tiên thêm vài cái nữa.

Hơn nữa lần này còn vang dội hơn lần trước, hoàn toàn dùng hết sức lực.

Nhìn thấy Lục Tiểu Tiêu bị đánh đến mức mặt sưng vù, Tô Nhiên có chút không đành lòng.

Dù sao thì cô bé này thoạt nhìn cũng chỉ là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi.

Nhìn thấy Lâm Thiên Sinh không có ý định dừng lại, Tô Nhiên vội vàng bước đến kéo anh lại, cầu xin: “Thiên Sinh, bỏ đi”

“Hu hưu…”

Lục Tiểu Tiên bị đánh đến mức không tức giận nổi nữa, ngồi bệt xuống đất gào khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK