Lăng Phong lúc này không còn là Lăng Phong nữa. Giọng nói của anh ta trở nên trầm khàn chói tai, người thường nghe thấy âm thanh này đều không nhịn được mà bịt tai lại.
Tô Nhiên có cương khí bảo vệ cơ thể nên không bị ảnh hưởng gì.
“Ba ngàn năm?”
“Tu, tu vi của tà tu này…"
“Đúng là Kim Đan kỳ!!!"
Đối mặt với tu sĩ đại năng Kim Đan kỳ, hai tay của Nam Sơn Đạo Nhân lập tức đặt lên thanh kiếm ở trước mặt, cơ thể bất giác run lên.
Ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.
Giờ phút này, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
“Hừ, không ngờ tới đúng không Lăng Phong?”
“Chuyện năm đó cũng có liên quan đến nhà họ Lăng của cậu.
Vô Ảnh thành công chiếm giữ cơ thể của Lăng Phong, lẩm bẩm tự nói.
Người đàn ông đầu trọc ở bên cạnh không rõ tình hình, giọng nói run rẩy: “Cậu chủ, rốt cậu bị làm sao vậy?”
“Cậu chủ?” Vô Ảnh chuyển ánh mắt về phía người đàn ông đầu trọc.
Sau đó bật cười: “Bổn tọa không còn là cậu chủ nhà cậu nưa.
“Nhưng mà bổn tọa cũng phải cảm ơn cậu ta, nếu không có cậu ta, chỉ sợ bổn tọa mãi mãi không thể sống lại được.”
“Vì ngày hôm nay, bổn tọa vẫn chưa từng dám để cậu ta biết thân hồn của bổn tọa sắp tiêu tan.”
“Lăng Phong à Lăng Phong, dưới sự cám dỗ của lợi ích, cho dù là người có thông minh đến đâu thì cũng sẽ trở thành kẻ ngốc, cậu cũng không ngoại lệ.”
Vô Ảnh nói xong, sau đó lại giơ kiếm lên trước mắt mình, nở nụ cười nham hiểm: “Kiếm Thanh Phong, bạn cũ của tôi, đã
ba ngàn năm rồi, chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu cùng nhau, ha ha hai”
“Đây là những lời cuối cùng của ông sao?”
Vào lúc Vô Ảnh đang đắm chìm trong hồi ức, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Hửm?”
Nghe xong lời này, sắc mặt Vô Ảnh bỗng nhiên tức giận, quay mặt nhìn lại.
Chỉ thấy Lâm Thiên Sinh đang đút hai tay trong túi quần, lạnh lùng nhìn hắn ta.
So với những người khác, biểu cảm của Lâm Thiên Sinh quá mức bình tĩnh.
Vô Ảnh kinh ngạc hỏi: “Cậu chính là Lâm Thiên Sinh mà Lăng Phong đã nhắc đến?”
Khóe miệng Lâm Thiên Sinh nhếch lên: “Là tôi.”
Tô Nhiên có cương khí bảo vệ cơ thể nên không bị ảnh hưởng gì.
“Ba ngàn năm?”
“Tu, tu vi của tà tu này…"
“Đúng là Kim Đan kỳ!!!"
Đối mặt với tu sĩ đại năng Kim Đan kỳ, hai tay của Nam Sơn Đạo Nhân lập tức đặt lên thanh kiếm ở trước mặt, cơ thể bất giác run lên.
Ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.
Giờ phút này, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
“Hừ, không ngờ tới đúng không Lăng Phong?”
“Chuyện năm đó cũng có liên quan đến nhà họ Lăng của cậu.
Vô Ảnh thành công chiếm giữ cơ thể của Lăng Phong, lẩm bẩm tự nói.
Người đàn ông đầu trọc ở bên cạnh không rõ tình hình, giọng nói run rẩy: “Cậu chủ, rốt cậu bị làm sao vậy?”
“Cậu chủ?” Vô Ảnh chuyển ánh mắt về phía người đàn ông đầu trọc.
Sau đó bật cười: “Bổn tọa không còn là cậu chủ nhà cậu nưa.
“Nhưng mà bổn tọa cũng phải cảm ơn cậu ta, nếu không có cậu ta, chỉ sợ bổn tọa mãi mãi không thể sống lại được.”
“Vì ngày hôm nay, bổn tọa vẫn chưa từng dám để cậu ta biết thân hồn của bổn tọa sắp tiêu tan.”
“Lăng Phong à Lăng Phong, dưới sự cám dỗ của lợi ích, cho dù là người có thông minh đến đâu thì cũng sẽ trở thành kẻ ngốc, cậu cũng không ngoại lệ.”
Vô Ảnh nói xong, sau đó lại giơ kiếm lên trước mắt mình, nở nụ cười nham hiểm: “Kiếm Thanh Phong, bạn cũ của tôi, đã
ba ngàn năm rồi, chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu cùng nhau, ha ha hai”
“Đây là những lời cuối cùng của ông sao?”
Vào lúc Vô Ảnh đang đắm chìm trong hồi ức, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Hửm?”
Nghe xong lời này, sắc mặt Vô Ảnh bỗng nhiên tức giận, quay mặt nhìn lại.
Chỉ thấy Lâm Thiên Sinh đang đút hai tay trong túi quần, lạnh lùng nhìn hắn ta.
So với những người khác, biểu cảm của Lâm Thiên Sinh quá mức bình tĩnh.
Vô Ảnh kinh ngạc hỏi: “Cậu chính là Lâm Thiên Sinh mà Lăng Phong đã nhắc đến?”
Khóe miệng Lâm Thiên Sinh nhếch lên: “Là tôi.”