• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Clm, tiện nhân” Tử Hàm ngồi ở phòng làm việc không kiềm chế nổi cảm xúc mà chửi tục.

Cô thở dốc vì tức giận, đôi mắt trừng lớn nhìn màn hình máy tính lan truyền tin tức Sở Trạch Hiên và Khúc Ưu Ưu cùng nhau vào khách sạn ngay trong đêm. Bàn tay vô thức nắm chặt lại đến nỗi gân xanh nổi lên trông vô cùng đáng sợ. Cô hận không thể đập nát chiếc máy tính ngay trước mặt. Cô nhìn hình ảnh rõ nét, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chửi.

“Sở Trạch Hiên… anh… anh… anh… tại sao anh lại tra nam như vậy chứ hả. Dính vào ai không dính là đi dính vào con tiện nhân Khúc Ưu Ưu cơ chứ. Đã thế tôi sẽ khiến Thư Di chán ghét anh… cả đời này anh đừng hi vọng có thể cùng cô ấy bên nhau… Aaaa… tức chết mà!”

Mắng chửi xong xuôi, Tử Hàm thở phì phò ngồi xuống, càng nhìn bức ảnh cùng tin tức trên mạng lại càng khó chịu thay Thư Di.

Mà trong khi đó Thư Di lại bình thản ăn xong xuất cơm, đánh răng rửa mặt lên giường đi ngủ. Đến nỗi cái tin tức sốt dẻo của Sở Trạch Hiên lan truyền trên mạng nhanh đến chóng mặt kia cô đều không hề hay biết.

Chỉ khi đến sáng hôm sau, mở máy lên mới đọc được nó. Đúng lúc này, anh gọi điện tới.

“Xem tin tức chưa?” Anh nằm trên giường, nhắm mắt lại hỏi.

“Vừa xem xong rồi… công nhận ảnh chụp đẹp, sắc nét đấy! Nhưng mà hiện tại anh đang như vậy, gọi điện cho em có vẻ không thích hợp lắm đâu nhỉ”

Sở Trạch Hiên cười cười.

“Sao? Không ghen à?”

“Chẳng phải anh từng nói rằng những gì mắt mình nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật còn gì! Nhưng mà nếu như chuyện này là sự thật thì anh cũng đừng mong gặp được em thêm lần nào nữa!”

Anh chậm rãi mở mắt.

“Vậy sao? Vậy là em sẽ tức giận vì anh ở gần người phụ nữ khác hay là vì người đó là Khúc Ưu Ưu?”

“Em không quan tâm những người phụ nữ khác như thế nào chỉ cần người đó không phải là Khúc Ưu Ưu”

“Tại sao?”

Thư Di vốn định nói gì đó, nhưng rồi cô suy nghĩ lại.

“Không có gì… anh chỉ cần biết là không được thôi”

Thư Di vốn thuộc tuýp người yêu ghét rõ ràng, nếu cô thích cô sẽ biểu hiện ra bên ngoài cho người ta biết nhưng nếu không thích tuy rằng có thể che giấu nhưng nhìn qua đều có thể cảm nhận được.

Khi còn nhỏ, Thư Di và Khúc Ưu Ưu quan hệ rất tốt, cô luôn coi cô ta giống như chị em trong nhà, nhưng kể từ khi cô ta và Sở Trạch Hiên ở bên nhau thì khi đó mối quan hệ giữa hai người mới thực sự càng ngày càng tụt dốc không phanh.

Nguyên nhân cũng bởi vì đó là Sở Trạch Hiên!


Sở Trạch Hiên thở dài, ánh mắt cụp xuống nhắc nhở cô.

“Em nhớ ăn sáng đó”

“Được rồi… em biết rồi… hai ngày tới em sẽ không ra khỏi nhà, cũng không xem tin tức, ổn định tinh thần để hoàn thành cuộc phẫu thuật của Lâm lão”

Sở Trạch Hiên chỉ “ừm” một tiếng, sau đó hàn huyên với cô một vài câu, cuối cùng mới cúp máy. Anh nằm ở trên giường, cũng không có động tĩnh gì, chỉ là tâm trí cứ bay lơ lửng đi đâu đó. Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên điện thoại anh vang lên hồi chuông, là Mặc Thiệu Khiêm.

“Thiệu Khiêm?”

Mặc Thiệu Khiêm bình tĩnh cất lời.

“Âu Dương Khải đã dùng quan hệ để tìm hiểu. Đúng như cậu suy đoán, Bạch Tiêu Linh đã làm cả hai loại, cô ta vứt giấy siêu âm và đi thử máu, thực chất là muốn biết giới tính của đứa bé, hiện giờ chúng ta chỉ cần tìm lại kết quả xét nghiệm thử máu của cô ta là sẽ biết”

Sở Trạch Hiên chậm rãi nhíu mày, tầm mắt sâu hun hút, lộ ra một tia lạnh lẽo. Suy đoán là một chuyện, đến lúc chứng thực lại là một chuyện khác.

Mặc Thiệu Khiêm một tay chống lên cửa sổ, tầm mắt dừng ở bên ngoài, chậm rãi hỏi.

“Nếu thực sự đứa con của Bạch Tiêu Linh là con gái, mà chính cô ta tự khiến mình xảy thai để đổ tội cho Thư Di thì cậu định làm thế nào?”

Sở Trạch Hiên không nói gì nhiều, chỉ trầm mặc phun ra vài chữ.

“Phải trả giá”

Mặc Thiệu Khiêm khoé miệng khẽ nhếch, nhàn nhạt cất giọng.

“Có một số người, chúng ta nên dạy dỗ lại họ cẩn thận nhỉ”

“Thôi được rồi, tôi còn có việc, gặp cậu sau”

“Được, tạm biệt”

Sở Trạch Hiên cúp máy, gọi nhân viên khách sạn chuẩn bị cho mình một bộ quần áo mới, sau đó mới quay ra gọi cho Khúc Ưu Ưu. Thanh âm phát ra qua điện thoại có vài phần khàn khàn do uống nhiều rượu.

“Em ở đâu?”

“Em vừa mới đến phòng làm việc. Anh tỉnh rồi?”

“Ừm… tối hôm qua… em”

Khúc Ưu Ưu nhẹ nhàng ngồi vào ghế, than nhẹ.

“Tối hôm qua em vốn định đưa anh về nhà nhưng sợ sẽ gây hoạ cho anh nên mới thuê khách sạn. Ai ngờ cũng chẳng khấm khá hơn là bao…”

Sở Trạch Hiên híp mắt lại hỏi.

“Chẳng phải rất có lợi cho em sao?”

“Cho em? Em có thể coi như đang gián tiếp PR cửa hàng qua hình ảnh của anh đúng không?”

“Ừm… thôi được rồi, không có gì là tốt”

Sở Trạch Hiên cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp ngắt máy. Chỉ là vừa mới ngắt máy, ánh mắt anh trở nên ngày càng âm trầm.



Sở Trạch Hiên lái xe đến phòng làm việc của Âu Dương Khải. Anh ngồi nhàn nhã ở ghế sofa, vắt chéo chân, nhấm nháp ly rượu vang đỏ. Suy đoán của anh chính là Bạch Tiêu Linh có khả năng đã đi thử máu để xác định giới tính của đứa bé trong bụng, nhưng có điều cô ta cũng rất nhanh, thông tin xét nghiệm đều đã thủ tiêu hết rồi.

Âu Dương Khải bước vào phòng, đem theo một tệp tài liệu đưa cho Sở Trạch Hiên.

“Anh nhìn qua mấy cái này đi”

Sở Trạch Hiên đưa tay cầm lấy, mở ra là một ít tư liệu, cẩn thận xem từng cái… Âu Dương Khải bắt đầu suy luận.

“Chúng ta đặt giả thiết một chút… Trịnh Quang hiện giờ đã 36 tuổi, đến giờ vẫn chưa có một mụn con, cho nên có thể cho rằng anh ta rất muốn có con mà nhất định phải là con trai. Nhưng Bạch Tiêu Linh lại biết trước cái thai này là con gái, cô ta lo địa vị của mình trong mắt Trịnh Quang sẽ không còn, cô ta sẽ bị thất sủng nếu Trịnh Quang biết cô ta không sinh được con trai. Cho nên cô ta không muốn giữ đứa con này”

Sở Trạch buông tài liệu, chậm rãi mở miệng.

“Nếu cô ta không thể giữ nổi đứa con này, cô ta ở trong mắt Trịnh Quang sẽ chẳng còn giá trị gì nữa, chính vì như vậy nên cô ta mới phải đổ hết trách nhiệm lên người khác, mà Thư Di lại không chính thức được ngồi khám tại khoa phụ sản, ngay lập tức ‘may mắn’ trở thành người được chọn”

Âu Dương Khải nhướng mày.

“Bingo! Đúng là bác sĩ thiên tài danh bất hư truyền, mấy thể loại tranh cãi như thế này lại rất rõ ràng nha”

Ánh mắt của Sở Trạch Hiên bỗng nổi lên một cơn cuồng nộ đáng sợ. Suy nghĩ hiện tại của anh không phải là đứa con của Bạch Tiêu Linh nữa mà là tại sao cô ta lại muốn người phải chịu trách nhiệm kia là Thư Di? Hai người họ đâu có quen biết gì nhau?

Bệnh viện Thư Nhã và khu biệt thự mà Trịnh Quang và Bạch Tiêu Linh đang ở khá gần nhau, cho nên cô ta có thể chọn Thư Nhã là nơi khám thai đều không có vấn đề gì đáng nghi. Nhưng tại sao lại cố tình đi tận 2 lần mà cả 2 đều vào thời điểm người khám là Thư Di?

Hơn nữa, theo như lời thám tử tư mà anh âm thầm sắp đặt theo dõi đều nói rằng Bạch Tiêu Linh hay lui tới phòng làm việc của Khúc Ưu Ưu, rốt cuộc hai người này có liên quan gì đến nhau hay không?

Sau một hồi suy nghĩ, Sở Trạch Hiên mới chậm rãi mở miệng.

“Nhưng giả thiết này cũng không thể trở thành chứng cứ giúp Thư Di chứng minh mình trong sạch được”

Âu Dương Khải gật đầu đồng tình.

“Cái này vẫn chỉ là giả thiết của chúng ta, không hề có bằng chứng xác thực, cho nên không thể giúp gì được cho Thư Di cả”

Sở Trạch Hiên cũng gật đầu đứng dậy nói.

“Tôi biết rồi. Vấn đề còn lại của Thư Di đều dựa cả vào cậu rồi. Vất vả cho cậu rồi”

Âu Dương Khải cười cười.

“Không có gì. Về nhà tôi cũng rất nhàn rỗi, hơn nữa còn có Thiệu Khiêm bên cạnh…”

Sở Trạch Hiên tạm biệt Âu Dương Khải, xoay người rời đi. Trên đường lái xe đến Quân tổng, anh tiếp tục đem chuyện vừa rồi ra suy nghĩ lần nữa. Anh lại đặt giả thiết… nếu…

Khúc Ưu Ưu thật sự rắp tâm đưa Thư Di cho Bạch Tiêu Linh trút giận, cô ta quả là rất tâm cơ. Nếu thật sự là cô ta bày trò hãm hại cô… xem ra nhiều năm như vậy anh đã quá xem thường cô ta rồi.

Sở Trạch Hiên đến Quân tổng xác định thời gian phẫu thuật một lần nữa, lúc rời khỏi đó đã chạng vạng tối. Anh vừa mới lên xe, tiếng di động liền vang lên, thấy người gọi là Thư Di, khoé miệng không tự chủ được mà cười tươi.

“Hửm?”

“Ờm… buổi tối anh có qua không?”

“Có lẽ là không qua được”

Giọng nói của cô phát ra có chút mất mát.

“Vậy sao…”

Sở Trạch Hiên bên này cười cười.

“Hôm nay ngủ sớm một chút, ngày mai em cùng anh phối hợp, rất có thể sẽ không có sự thay đổi nào nữa đâu”

“Ừm… vậy anh cũng tranh thủ ngủ sớm một chút”

Thư Di ngắt máy, bĩu môi khẽ thở dài, hậm hực đi vào phòng bếp, tự làm cho mình một bát trứng hấp. Lúc cô vừa ăn xong trứng hấp, bát đũa còn chưa kịp thu dọn, chuông cửa đã vang lên. Cô đi đến nhìn qua mắt mèo liền thấy khuôn mặt phóng đại của anh, vừa mở cửa anh đã xông thẳng vào.

“Sở Trạch Hiên… anh muốn doạ… ưm…”

Lời nói của cô còn chưa nói hết, cả người đã bị Sở Trạch Hiên đẩy mạnh vào trong nhà, môi nháy mắt đã bị bao trọn, anh dang chân đá một cái cửa liền đóng lại.

Nụ hôn của anh cuồng nhiệt đến mức khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn. Hai người dây dưa môi lưỡi một hồi, đến khi Thư Di cảm thấy khó thở, Sở Trạch Hiên mới luyến tiếc buông tha cho cô. Chính vì thế mà lời nói của cô có phần ngắt quãng.

“Anh… anh… anh không phải nói là sẽ không qua sao?”

“Anh nói là có lẽ… chứ không nói là chắc chắn…”

Dứt lời, Thư Di đã cảm nhận được bàn tay hư hỏng của anh đang chu du khắp người cô, khuôn mặt anh cũng ghì chặt vào hõm cổ cô mà mút mát… lúc nào cũng để lại ấn kí đỏ chói.

“Ưmm…”

Thân thể của Thư Di vì chịu kích thích mà rên nhẹ, lắp bắp mãi không thành lời.

“Kho… khoan… khoan đã…”

Sở Trạch Hiên đứng thẳng người dậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt phiếm hồng vì ngượng ngùng của cô mà cười nhạt.

“Muốn cùng em đi ngủ sớm nên mới đến đây!”

Lời vừa nói xong, Sở Trạch Hiên lại áp tới, thoắt cái đã bế ngang người cô đi vào trong phòng còn nói.

“Trước hết phải tắm đã… sau đó đi ngủ”

Thư Di đột nhiên trừng mắt nhìn anh.

“Ối… ngày mai là ngày quan trọng vậy mà hôm nay anh lại muốn…”

Sở Trạch Hiên không ngừng bước chân, khoé miệng vẫn nương theo nụ cười, tầm mắt nhìn cô chuyển dần từ tà mị đến ái muội hỏi.

“Còn muốn cái gì?”

Mặt cô nhiễm chút sắc đỏ, cúi đầu nói.

“Anh đừng có giả ngây giả ngô…”

“Anh đâu có giả ngây giả ngô. Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”

Thư Di có chút sửng sốt, cô nhìn khuôn mặt nham nhở của anh liền biết anh đang cố tình không hiểu, bất quá cô hét lên.

“Không có gì cả…!”

Sở Trạch Hiên đem Thư Di vào trong nhà tắm, thả cô đứng xuống sàn nhà, đột nhiên mở vòi khiến cô chưa kịp chuẩn bị…

“Aaa…”

Cô hét thất thanh, đứng dưới vòi hoa sen hậm hực ngước mắt lườm nguýt Sở Trạch Hiên, trừng lớn mắt quát anh.

“Anh cố tình đúng không?”

Sở Trạch Hiên nhướng mày, mắt vẫn nhìn xuống phía không rời, ghé sát vào tai cô thì thầm.

“Quần áo em ướt hết rồi… hay là…”

Thư Di theo bản năng nhìn xuống phía dưới. Bởi vì hiện tại cô đang ở nhà một mình, chỉ mặc mỗi một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, đột nhiên anh tới cô không kịp khoác áo vào nên mới như thế này đây. Bộ váy ngủ đã ướt hết, liền lộ ra từng đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể cô, toàn bộ đều hiển hiện ra trước mắt của anh…

“Sở Trạch Hiên, anh… ưm…”

Thư Di còn chưa xả giận xong, đã bị anh ấn chặt lên tường, miệng cũng bị ngậm chặt không một chút khe hở. Cô cũng thuận thế đưa tay choàng qua cổ anh khiến nụ hôn của cả hai lại càng sâu hơn.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, mờ mờ ảo ảo hai con người đang quấn quýt dây dưa môi lưỡi. Sở Trạch Hiên cởi bỏ bộ đồ đã ướt sũng của mình xuống, thuận tay cởi luôn chiếc váy ngủ trên người cô. Hai thân thể dính sát vào nhau như chưa từng có khoảng cách.

Sở Trạch Hiên luyến tiếc nhả đôi môi hồng nhuận của cô ra, anh di chuyển xuống cần cổ, rồi tiếp theo đó là bầu ngực căng tròn, một tay xoa nắn, vân vê nụ hoa, một bên mút mát đến mức không biết chán là gì.

Thân thể Thư Di lúc này chỉ là rất nóng, dường như cô đang rất khao khát được anh lấp đầy. Hơi thở hỗn loạn, hoà vào không gian mờ ảo nơi phòng tắm khiến nó tràn ngập hương vị ái tình.

Sở Trạch Hiên sau khi đùa nghịch chán chê phía trên, tiến xuống phía dưới, anh nâng một chân của cô lên ép vào vùng bụng trắng trẻo, phẳng lì, không một lời báo trước, trực tiếp đi thẳng vào khiến cô bất ngờ hét lớn.

“A… anh muốn hại chết em hả…?”

Anh nhẹ nhàng hôn phớt vào má cô một cái coi như là một lời an ủi.

“Anh xin lỗi… nhưng anh không kiềm chế được…”

Dứt lời, anh bắt đầu động thân. Vì là ở trong phòng tắm, nước của vòi hoa sen vẫn đang chảy xối xả vào hai người nên rất dễ hành động. Thư Di ban đầu còn hơi nhói nên mới hét lớn như vậy nhưng sau đó xúc cảm của cô liền nhanh chóng thay đổi, cảm giác khoái lạc xâm lấn tâm trí cô.

Đến khi anh nhả hết tinh hoa của mình vào sâu bên trong cô cũng là lúc cuộc kích tình trong phòng tắm kết thúc. Sở Trạch Hiên vẫn còn nhớ ngày mai là ngày phẫu thuật quan trọng của Lâm lão nên hôm nay anh cũng không muốn hành cô nhiều. Chỉ là nhìn thấy cô trong chiếc váy ngủ kia khiến anh không nhịn nổi.

Chỉ làm một lần, anh và cô ra khỏi phòng tắm đã là 9h tối. Sở Trạch Hiên một bên sấy khô đầu giúp cô, sau đó liền cùng cô nằm lên giường lớn. Lúc này, cô mới nhẹ nhàng cất giọng.

“Hay để em sang phòng Tâm Dao ngủ… để anh thoải mái vào giấc hơn”

Sở Trạch Hiên ôm chặt cô vào lòng, nhắm mắt nói.

“Không cần đâu. Anh thích ôm em ngủ, cảm giác rất mềm, còn rất thoải mái nữa”

Ban đầu cô khá bất ngờ, ngay sau đó liền nhếch môi lườm anh.

“Ý anh là đang ám chỉ em béo?”

Sở Trạch Hiên cọ trán vào trán cô cười nói.

“Cơ thể có chút thịt thì mới đầy đặn chứ, còn không phải tốt hơn là gầy trơ xương sao”

Thư Di mân miệng cười, được anh sủng nịnh như vậy, thật sự rất hạnh phúc. Cô vui đến nỗi không dám nhắm mắt ngủ, bởi cô sợ khi thức dậy những lời nói, cử chỉ ân cần đó của anh đều chỉ là một giấc mộng.

Thư Di rướn người hôn phớt lên đôi môi bạc mỏng của anh, rồi nhẹ nhàng nói.

“Sở Trạch Hiên, ngủ ngon!”

“Tiểu Di ngốc, ngủ ngon!”


Thư Di nghe cái tên xưng hô mới mà anh tự nghĩ ra chợt bật cười thành tiếng. Cô nhắm mắt lại, cọ cọ vào lồng ngực của anh tìm tư thế thoải mái…


Hai người vui vẻ ôm nhau, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ sâu…


_____________


P/s: Các bạn bảo tôi ngược ít thôi nhưng từ hôm qua đến giờ đã ngược được miếng nào đâu. Anh chị vẫn tranh thủ mặn nồng còn chán 🤣

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK