“Bác sĩ Hạ, tôi phải xuống phố mua một ít đồ, dù sao cô và bác sĩ Sở cũng cùng tầng với nhau, cô giúp tôi đưa chìa khoá phòng cho bác sĩ Sở được không?”
“Được thôi”
“Cảm ơn cô nhiều nhé” Người hướng dẫn đưa chìa khoá xong cũng mất dạng.
Thư Di đưa tay ra cầm lấy chiếc chìa khoá mà lòng cứ bâng khuâng khó tả, tại sao cô lại vô thức mà đồng ý với người ta dễ dàng như vậy chứ, lỡ như Trạch Hiên không muốn gặp cô thì phải làm sao đây? Rồi bỗng dưng trong đầu cô loé lên một ý tưởng khá táo bạo.
Một lúc sau, Sở Trạch Hiên từ phòng nghiên cứu trở về. Đi vào thang máy ấn nút lên kí túc xá tầng 5, anh vừa nhìn điện thoại hiện lên số phòng 502 vừa dao dác tìm suốt dãy hành lang. Khi vừa tìm thấy số phòng, đang đứng trước cửa phòng, anh lại phát hiện ra một tờ giấy note hình trái tim dán trên cửa phòng để lại cho mình với nội dung:
“Trạch Hiên, tôi đang giữ chìa khoá phòng của anh, tôi đặt dưới thảm trước cửa phòng 501, anh tự lấy nhé”
Sở Trạch Hiên nhìn mẩu giấy note mà nhớ về ngày xưa anh cũng đã nhận được rất nhiều, chỗ nào cũng có từ sách vở, cửa sổ, máy tính đến cả trong tủ quần áo cũng có nữa. Và đương nhiên anh biết người viết và cũng là người để lại không ai khác chính là Thư Di. Cô ấy rất thích dán những mẩu giấy ghi chú này ở những nơi mà anh thậm chí còn không ngờ đến. Nhưng có một sự thật là Sở Trạch Hiên anh lại cực kì ghét nó, có những lúc anh không thèm đọc mà trực tiếp vứt nó vào thùng rác. Nhưng rồi Thư Di đột ngôt biến mất khỏi cuộc đời Sở Trạch Hiên. Nhưng thay vì anh sẽ cảm thấy thoải mái rằng không ai còn làm phiền anh nữa, sẽ không ai bám đuôi anh mọi lúc mọi nơi nữa thì anh lại cảm thấy khá hụt hẫng, giống như chính bản thân anh đã đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng vậy.
Sở Trạch Hiên quay đầu, đưa mắt nhìn sang căn phòng 501 bên cạnh, anh suy nghĩ gì đó rồi thuận tay nhét miếng giấy note vào trong túi và quay người rời đi một mạch.
______________
Buổi hội thảo diễn ra ngay chiều hôm ấy với sự chủ trì của Sở Trạch Hiên, các bác sĩ trẻ đến từ nhiều viện khác nhau đều chuyên tâm chăm chú lắng nghe anh thuyết trình trong buổi hội thảo lần này. Và hội thảo kéo dài liên tục 3 tiếng đồng hồ.
Sau khi kết thúc hội thảo, mọi người đều tập trung ở phòng ăn để ăn tối. Thư Di ngồi tần ngần một mình ở bàn, tay cầm chiếc chìa khoá phòng của Sở Trạch Hiên mà không khỏi thắc mắc. Sao Sở Trạch Hiên lại không đến lấy chìa khoá phòng nhỉ? Chẳng lẽ anh không định vào phòng sao?
Dòng suy nghĩ của Thư Dị bị cắt đứt bởi giọng nói mời gọi của Viên Viên bên cạnh.
“Thư Di, thử món trứng hấp yêu thích của cậu đi, ngon lắm đó”
“Được” Thư Di không chần chừ mà đồng ý luôn.
Khi Thư Di đưa một thìa trứng hấp lên miệng nếm thử thì cô bỗng có cảm giác giống như trứng tan trong miệng vậy đó, rất ngon, ngon hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp nhà cô làm hồi trước nữa. Thư Di không kìm nén được niềm vui sướng mà bê nguyên cái bát lên húp sùm sụp đến cả Viên Viên ngồi bên cạnh còn phải giật mình, lên tiếng nhắc nhở cô. . harry potter fanfic
“Này cưng, cậu không cần phải xúc động đến mức đó đâu”
Nhưng nào ngờ lời nói của Viên Viên vừa mới dứt cũng là lúc Thư Di ăn sạch bát trứng hấp thì cô bỗng cảm thấy tức ngực, khó thở, cô cứ ôm ngực mình như vậy mà chao đảo suýt ngã xuống đất, Viên Viên thất kinh lo sốt vó tính đỡ cô. May mà ngay sau đó, cả người của Thư Di bỗng rơi vào một vòng tay ấm áp không ai khác chính là Sở Trạch Hiên. Anh đỡ cô mà trong lòng cũng vô cùng lo lắng không kém.
“Thư Di, cô bị làm sao vậy? Tỉnh lại đi!”