• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Trạch Hiên đọc tin tức, nhíu chặt mày lại. Đương nhìn thấy bức ảnh hiện rõ ra trước mắt mình, tầm mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng của người phụ nữ đi cùng Cận Thiếu Phong. Đối với người khác, có lẽ sẽ không nhận ra bóng lưng kia là của ai nhưng Sở Trạch Hiên chỉ cần liếc mắt một cái liền biết ngay chính là Thư Di.

Sở Trạch Hiên quên đi tựa đề tin tức kia, chỉ chăm chăm nhìn bức ảnh chụp dáng người Thư Di, dần trở nên thất thần.

Cô cùng anh ta… đã có con rồi sao?

Nếu như hai người họ đã tiến triển đến mức này vậy tại sao đêm hôm đó cô không cự tuyệt anh?

Hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu anh, tay cầm di động, bỗng dưng cũng nắm chặt lại. Đột nhiên… lúc sau, Sở Trạch Hiên buông thõng tay, dựa người vào sofa, tầm mắt mông lung không có tiêu cự rõ ràng dừng ở phía trước, lại lần nữa thất thần.

“Sở Trạch Hiên, anh nói xem em thích anh như vậy, tìm đủ mọi cách để tiếp cận và khiến anh rung động nhưng anh thì sao, vì sao một chút cũng không động tâm?”

Năm ấy, Thư Di mới có 18 tuổi.

Thư Di chống hai tay xuống bàn, đầu gục xuống đặt lên hai cánh tay, buông tiếng thở dài, rầu rĩ nói.

“Sở Trạch Hiên, anh thật sự không có một chút rung động nào trước em hay sao? Em không đòi hỏi nhiều đâu… chỉ một chút thôi cũng được… một chút thôi cũng đủ rồi mà…”


Thư Di đem gương mặt bầu bĩnh gác lên mu bàn tay, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, dần dần thất thần… Sở Trạch Hiên nhìn cô, bộ dạng ấy của Thư Di lọt vào trong mắt anh. Sau đó, thanh âm của cô có chút ồm ồm yếu ớt.

“Anh biết không, Ưu Ưu nói cô ấy muốn dùng thời gian này học vượt, cô ấy muốn nhảy lớp…em thì không suy nghĩ nhiều, em chỉ muốn cùng anh học chung một ngành, lúc nào cũng có thể được nhìn thấy anh”

Thư Di ngày ấy cuối cùng cũng đã làm được điều đó, học cùng ngành Y với anh, hơn nữa còn cùng khoa, cô mỗi buổi sáng sẽ chuẩn bị đồ ăn cho anh, mỗi lần anh chơi bóng rổ luôn sẵn sàng đưa anh một chai nước và một chiếc khăn… Thư Di khi ấy lúc nào cũng vui vẻ, nhưng nào ngờ chỉ trong thời gian ngắn, nụ cười rạng rỡ của cô bỗng biến thành bi thương chỉ vì một lời nói của anh…

Ngày ấy, Thư Di khịt mũi, đứng trước mặt anh cất giọng bi thương.

“Ngẫm lại thì nếu như em có thể giỏi giang như Ưu Ưu thì tốt biết bao”

Kết thúc hồi tưởng, Sở Trạch Hiên nhắm chặt mắt, xoa xoa hai bên huyệt thái dương, toàn bộ cảm xúc trên gương mặt đều thể hiện anh đang rất khó chịu, đến mức ngột ngạt.

Từ ngày gặp lại Thư Di, anh phát hiện, tất cả ký ức trước đó của anh đều có hình ảnh của cô, đến hiện tại cũng không thể xoá bỏ được.

Nhưng bây giờ anh nên làm gì? Ở Nam Hải, cùng cô thác loạn một đêm, hiện tại cô và Cận Thiếu Phong đã có con, anh còn có thể làm gì đây? Nghĩ đến đây, Sở Trạch Hiên âm thầm tự giễu chính mình.

Bà quản gia thấy vậy liền nhíu mày nhìn anh, lên tiếng hỏi.

“Thiếu gia, con không thoải mái sao?”

Sở Trạch Hiên chậm rãi mở mắt, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn về phía bà quản gia, qua vài giây, mới dần dần hoàn hồn mà lắc đầu.

“Không có là do con nghỉ ngơi không tốt thôi”

Bà quản gia không kìm được bắt đầu “giáo huấn” anh.

“Thiếu gia lại không ngủ mà làm việc à? Thức ngày cày đêm ư?”

“Thiếu gia hiện tại còn trẻ, đừng nghĩ mình là bác sĩ mà không cần chăm sóc bản thân, nếu như thân thể bị suy nhược trầm trọng, có là bác sĩ cũng vô dụng thôi”

Sở Trạch Hiên nghe lời lải nhải của bà ấy, chỉ biết cười trừ chứ không phản bác. Anh biết, bà ấy là đang quan tâm anh.

Bà quản gia lại tiếp tục.

“Ta có nấu một ít tổ yến, con ăn xong hãy đi”

“Được ạ”

Sau khi bà quản gia xoay người vào trong bếp, Sở Trạch Hiên mới thu hồi tầm mắt, giơ tay lên lại tiếp tục đọc tin tức. Anh nhìn báo đưa tin, người đàn ông tên Cận Thiếu Phong kia lại là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Cận thị ở Canada.

Rõ ràng anh cảm thấy nếu như Thư Di tìm được người đàn ông như vậy, cuộc sống sau này cũng coi như đã yên tâm phần nào. Nhưng dù thế nào anh cũng thấy người đàn ông này sẽ không thể đem đến hạnh phúc cho Thư Di.

____________

Thư Di cùng Tâm Dao trở về chung cư đã là buổi chiều, tiểu nha đầu này cùng tiểu Kiệt chơi không biết chán, còn chưa tới nhà, vừa lên xe đã lăn ra ngủ.

“Hạ tiểu thư, để tôi đưa hai người lên” Người tài xế đề nghị.

“Không cần đâu, tôi tự làm được…” Thư Di cười lắc đầu, liền đưa Tâm Dao ra khỏi xe.

Thư Di đem Tâm Dao vào phòng đặt lên giường, đi lấy khăn ướt lau qua mặt cho cô bé, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về phòng định nghỉ ngơi.

Cô lượn Wechat một lượt thì chợt thấy tin nhắn từ một người lạ. Mở ra thì mới biết đó chính là Khúc Ưu Ưu. Cô không định nhắn lại nhưng đọc qua tin nhắn lại thấy nhắc đến A Phong.

“Nghe nói cô cùng A Phong kết hôn?”

Khúc Ưu Ưu thấy cô không trả lời, tiếp tục nhắn.

“Hôm nay nhìn cô cùng A Phong trên các trang tin tức, không thể ngờ A Phong hiện tại lại là tổng tài của tập đoàn Cận thị, cô lại có thể quay về cuộc sống sung sướng ngày xưa, chúc mừng cô nha”

Thư Di nhíu mi, cái gì mà “cô cùng A Phong?” rồi cái gì mà “có thể quay về cuộc sống sung sướng ngày xưa”?

Cô ta đang nói cái quỷ gì vậy?

Lúc sau, Thư Di lạnh lùng nhắn lại.

“Cô có ý tứ gì?”

“Nhìn thấy tin tức sáng nay, cô có phải cùng A Phong bí mật kết hôn rồi còn có cả con… A Phong hiện tại có năng lực như vậy, cô từ nhỏ sống trong nhung lụa, Hạ gia phá sản, hiện giờ cô lại có Cận Thiếu Phong, được trở về cuộc sống trước kia, không phải sao?”

Thư Di vẫn còn mông lung, lập tức ngồi dậy.

“Khúc Ưu Ưu, cô nói bậy bạ cái gì vậy?”

“Kì thật A Phong cũng không tồi, tuy rằng cô và Trạch Hiên không thể ở bên nhau, vậy thì ở cùng anh ta cũng tốt… Dù sao thì lúc trước, những lúc không ở cùng Trạch Hiên, trong mắt cô cũng chỉ có A Phong”

Thư Di cắn chặt răng.

“Khúc Ưu Ưu, thần kinh của cô có vấn đề à?”

“Tôi và A Phong có quan hệ như thế nào không cần tới cô bận tâm, còn nữa, tôi cảm thấy trước đó gọi cô bằng hai từ ‘bằng hữu’ đúng là khiến tôi bẩn miệng quá đi mất”

Thư Di nhắn xong, lập tức xoá tin nhắn của cô ta. Ngồi trên giường nghĩ đến mấy lời khiêu khích của Khúc Ưu Ưu, đôi mắt của cô chợt đỏ au, đấm mạnh xuống giường hét lớn.

“Sở Trạch Hiên, anh đúng là đồ con rùa rụt cổ, tất cả đều tại anh”

Thư Di nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, cô không suy nghĩ nhiều liền ấn gọi cho Sở Trạch Hiên. Anh lúc này vừa mới đến bệnh viện, điện thoại liền rung lên, thấy người gọi là Thư Di, ánh mắt xẹt qua tia vui sướng, nhanh chóng bắt máy.

Nhưng vừa mới bắt máy, đột nhiên nghe tiếng hét của cô vang vọng bên tai.

“SỞ TRẠCH HIÊN, ANH CHÍNH LÀ CON RÙA RỤT CỔ, ANH QUẢN BẠN GÁI CỦA ANH CHO TỐT ĐI, ĐÚNG LÀ TIỆN NHÂN!”


Thư Di mắng xong, không để cho Sở Trạch Hiên nói được lời nào, trực tiếp ngắt máy. Anh đứng ngây ngốc tại chỗ, tự nhiên bị Thư Di mắng cho một trận. Anh hơi nhíu mày, không khỏi lẩm bẩm.


“Cái gì vậy? Bạn gái gì ở đây?”


Sở Trạch Hiên buông tay đang cầm điện thoại xuống, thầm nghĩ: Rõ ràng anh mới mà người nên tức giận trước tin tức của cô và Cận Thiếu Phong kia mới đúng chứ? Tại sao anh lại bị mắng ngược lại vậy?1


Sở Trạch Hiên vác khuôn mặt đen như đít nồi đi vào trong thang máy, các ý tá đi qua có chào hỏi, anh cũng không thèm để ý tới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK