Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dân chúng bình thường muốn đi kinh thành được thêm kiến thức cũng là nhân chi thường tình, Hàn Mục Vi cũng không cảm thấy hiếm lạ. Chỉ là nhìn đại nương mặt ủ mày ê, hoàn toàn không thấy vui mừng lanh lẹ như phía trước, nhưng thật ra làm nàng không khỏi nhiều miệng: "Ngài đi kinh thành có việc sao?"

"Ta.." Đại nương mới vừa mở miệng lại giống như bị cái gì ngăn chặn cổ họng mà nửa giương miệng, ánh mắt lướt qua Hàn Mục Vi nhìn về phía phía tây của đường phố. Hàn Mục Vi cúi đầu ăn mì, thấy nàng không có trả lời liền giương mắt nhìn nàng, sau theo ánh mắt quay đầu nhìn lại.

Hiện giờ đang tháng tám, tuy đã vào thu nhưng trời còn nắng nóng. Hiện giờ là giờ Mùi, trời vẫn cao vời vời, bất quá người trên đường thật ra đã có xu thế lui tán. Trước mắt có hai người mặc đồ nha dịch mang bội đao sai người có vẻ đặc biệt bắt mắt, bọn họ đang thu phí của từng cái sạp.

Mắt nhìn thấy hai vị nha dịch liền phải đến quán này, đại nương ngây người lau miệng, đứng dậy chạy ra phía sau của xe đẩy lấy ra mấy cái tiền đồng, không đợi nha dịch đi đến liền tươi cười, cong eo cúi đầu dâng lên: "Hai vị vất vả, nếu không chê liền đến nhà.."

Từ lúc vào thế tục giới tới nay, Hàn Mục Vi sớm đã nhìn quen màn này, mọi người có cách sống của họ, nàng can thiệp không được, huống chi nàng cho người khác chưa chắc là thứ tốt. Mì này nấu khá ngon, Hàn Mục Vi ăn rất nhiệt tình.

Đại nương tiễn đi nha dịch, thói quen mà ngửa đầu nhìn nhìn trời, sau thở dài, buồn bã ỉu xìu mà đi vào bên cạnh Hàn Mục Vi ngồi xuống, khuỷu tay chống mặt bàn, tay nâng quai hàm, thấy mì trong chén của Hàn Mục Vi ít đi hơn phân nửa, trong lòng mới dễ chịu được một chút: "Đại muội tử, muội muốn đi kinh thành như thế nào?"

"Xem tình huống" Đi bộ suốt một năm cũng đủ rồi, Hàn Mục Vi tính toán mua chiếc xe lừa, lảo đảo lắc lư, một đường du sơn ngoạn thủy mà đi kinh thành: "Đại tỷ có biết Sung Châu này ở đâu có bán xe lừa không?" Xe ngựa thì đừng nghĩ, thời buổi này ngựa đều chịu quản chế, không phải sĩ giả không dùng được.

Đại nương vừa nghe lời này liền lộ vẻ do dự, chần chờ một hồi lâu mới mở miệng: "Đại muội tử, muội muốn mua xe lừa hay muốn mướn xe lừa?"



Hàn Mục Vi ăn xong, lại cầm tô lên uống hai khẩu nước lèo mới thỏa mãn: "Lời này của đại tỷ là có ý gì?" Mua hay mướn với nàng cũng không có gì khác biệt, chỉ là lần này đi kinh thành, đường xá xa xôi, chỉ sợ mướn có chút không quá phương tiện.

"Nếu muội muốn mua xe lừa thì tỷ sẽ nhờ nam nhân nhà tỷ hỏi giùm một chút" Đại nương cười khổ: "Nếu là mướn xe lừa đi kinh thành, nhà ta liền có một chiếc" Lời này mới vừa nói xong, nàng liền có chút ngượng ngùng, liếm liếm môi, khẩn trương đến hai tay dùng sức nhéo khăn "Lừa nhà tỷ nuôi đến chắc nịch, lực lại lớn, nam nhân nhà tỷ ngày thường cũng sẽ đưa khách nên đánh xe rất giỏi."

Nói đến này, Hàn Mục Vi xem như nghe ra ý tứ: "Các vị muốn đi kinh thành?"

"Ân, đúng vậy" Kinh thành, hai vợ chồng già bọn họ đã sớm muốn đi, chỉ là.. chỉ là bị chi phí dọc đường đi trói chặt chân, huống chi kia lại là nơi của vua chúa, nói câu không dễ nghe thì phỏng chừng ở kinh thành uống miếng nước đều phải tốn tiền, bọn họ đến đó còn muốn tìm Bảo Nha.

Cho nên mấy năm nay chỉ cần là khách ở quầy hàng nhà bọn họ ngồi xuống thì nàng đều sẽ đi lên nói vài câu, chính là vì thử thời vận, tìm xem có ai thuận đường không?

Hàn Mục Vi rút ra khăn trong tay áo, xoa xoa miệng: "Ta có thể hỏi vì sao các vị muốn đi kinh thành sao?"

Dư quang nhìn lướt qua hán tử đứng ở phía sau xe đẩy, duỗi cổ dài nhìn qua rất thành thật, nhìn ra được hai vợ chồng này đều là người cần mẫn, tuy người mặc vải thô áo tang nhưng lại sạch sẽ; đôi tay thô ráp, rõ ràng là làm việc nặng, móng tay tu bổ đến ngắn ngủn, bên trong móng tay lại không thấy bùn hôi, quầy hàng tuy không lớn nhưng cũng được thu thập thật sự sạch sẽ.

Đại nương nghe vậy nhìn phải nhìn trái vài lần, để sát vào Hàn Mục Vi nói nhỏ: "Chúng ta muốn đi tìm khuê nữ của minh."

"Khuê nữ?" Hàn Mục Vi có chút mạc danh, lập tức cũng không thể hiện ra: "Con gái tỷ gả đến kinh thành sao?" Nhìn quần áo của hai vị này thì khả năng này rất nhỏ.

"Không phải" Đại nương lắc đầu, tay phải cầm khăn che miệng, hai mắt chứa nước mắt chớp động: "Nàng.. nàng.. bị bị.. chọn lựa mang đi." Đế giày bị rớt xuống bùn, ném trong sông còn có thể nghe thấy tiếng vang, nhưng Bảo Nha nhà nàng vừa đi kinh thành năm năm thì một chút tin tức đều không có, là sống không thấy người chết không thấy xác.

"Có lẽ là bị tuyển thành cung nữ" Hàn Mục Vi an ủi nói: "Nơi phú quý quy củ nhiều.."

Đại nương xua tay: "Không có khả năng" Nàng lại đến gần hơn, miệng liền kém dán ở trên lỗ tai Hàn Mục Vi "Sung Châu này bị mang đi tổng cộng hai mươi mốt vị cô nương, không ai trở về, liền tính là tuyển cung nữ, thì đến hai mươi mốt người cũng không có khả năng tất cả đều bị tuyển hết."



Lúc trước khi nàng sinh Bảo Nha nên đã bị thương thân mình, lão nhân trọng tình nghĩa, liền cùng hai mẹ con bọn họ sinh hoạt, nhưng từ Bảo Nha bị mang đi, hai vợ chồng già bọn họ không qua được một ngày thư thái.

"Phải không?" Thần sắc trên mặt Hàn Mục Vi chợt tắt.

"Chẳng những Sung Châu, mà mấy cái châu huyện bên cạnh có người bị mang đi thì một người cũng không có thể trở về" Đây mới là điều nàng lo lắng nhất: "Đại muội tử, một đường đi kinh thành này thì nam nhân nhà tỷ đánh xe, tỷ hầu hạ ngươi, tỷ bán quán nên khẳng định sẽ hầu hạ muội đến dễ bảo, tỷ.."

Hàn Mục Vi giơ tay: "Không cần phải nói, xe lừa nhà tỷ ta sẽ mướn. Phí đi kinh thành ta tới, tới nơi lại cho các vị một trăm lượng bạc, đến nỗi sự tình khác chờ đến lúc đó xem tình huống lại nói."

"Không không không" Đại nương bị kinh sợ, vội vàng xua tay: "Bạc liền không cần, phí trên đường muốn phiền toái muội" Hai vợ chồng bọn họ bày quán mấy năm nay cũng tích cóp được chút tiền bạc, chính là chuẩn bị cho việc tìm Bảo Nha.

Hàn Mục Vi nhoẻn miệng cười: "Rồi nói sau, bất quá tỷ nên sắp xếp mau chóng, ta không tính toán ở Sung Châu lâu" Hai vợ chồng già thương con làm nàng động dung, xem ra kinh thành thực sự có chuyện, nhiều thiếu nữ như vậy có đi mà không có về, không thể không làm người khả nghi.

"Được, bọn tỷ liền về nhà thu thập đồ vật" Đại nương kích động, đứng dậy động tác quá lớn làm băng ghế gần đó đều đổ: "Ha hả.. nhìn thô tay thô chân này của ta" Mới vừa đi hai bước lại lui về "Đại muội tử, hôm nay cũng đã trễ, nếu không chê thì muội đến nhà ta ở một đêm đi, ngày mai sáng sớm liền xuất phát, nhất định không chậm trễ chuyện của muội."

"Vậy phiền toái đại tỷ" Hàn Mục Vi móc ra một khối bạc vụn to bằng móng tay cái để trên bàn: "Đây là tiền mì cùng tiền thuê nhà đêm nay."

"Muội làm gì vậy?" Đại nương làm nàng đem bạc thu hồi: "Chén mì này cũng chỉ có mấy văn tiền, trong nhà thì phòng ở đều có sẵn.."

Hàn Mục Vi mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Cầm, tới kinh thành các vị còn phải tìm khuê nữ" Nàng đã dùng hết tiền đồng, hôm nay cũng lười đi đổi, liền một khối bạc vụn nhỏ như vậy vẫn là nàng mới từ nén bạc trong tay áo moi xuống.

Coi tiền tài như cặn bã, Hàn Mục Vi hiện tại chính là như thế, bất quá này cũng chỉ là tạm thời. Lúc trước nàng mới vừa vào thế tục thì đã dùng một khối hạ phẩm linh thạch đổi mười vạn lượng bạc trắng, liền loại tình huống này thử hỏi nàng hẳn là nên có cảm tình như thế nào đối với vật chất ở thế tục giới?

Nhìn nàng mặt lạnh, đại nương thật là có chút sợ, không tự giác mà theo lời đem bạc thu lên: "Kia kia kia ngài trước tiên ở nơi này ngồi một lát, tỷ cùng nam nhân nhà tỷ hiện tại liền liền thu quán."



"Đi thôi" Hàn Mục Vi thấy nàng không nói nhiều nữa, mặt cũng nhu hòa chút.


Hai người tay chân nhưng thật ra mau, không đến một chén trà nhỏ thời gian liền thu thập xong, hán tử thành thật chạy tới trong viện một nhà đem lừa dắt ra, tròng lên cổ bộ. Đại nương chạy tới cõng lên tay nải của Hàn Mục Vi, hô: "Đại muội tử, đi thôi."


"Thạch lão hán hôm nay ngươi về sớm vậy" Chủ quán bên cạnh cảm thấy có chút kỳ quái, hai vợ chồng Thạch lão này ngày thường chính là quán mở cuối cùng trên đường, hôm nay mặt trời lặn ở hướng đông đi?


Thạch lão hán làm người thành thật, hiện tại trong lòng đang có chuyện, đối với người hỏi ý người cười cười, cũng không trả lời. Hàn Mục Vi cùng Thạch đại nương vai sát vai mà đi ở phía sau xe lừa, cũng không lên tiếng.


"U, Thạch đại gia có thân thích tới?"


Thạch đại nương xem xét nhìn Hàn Mục Vi một cái, liền ngẩng đầu cười đánh trống lãng: "Trần tỷ, hôm nay sinh ý không tồi?"


"Cũng được, so ra kém nhà các ngươi.."


Ra khỏi con phố này lại đi không đến nửa canh giờ, Hàn Mục Vi liền vào một khu bình dân, nơi này phòng ốc đều thấp bé nhưng đều mang theo một cái sân không lớn. Xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, Thạch lão hán đi ở phía trước rốt cuộc ngừng lại, nhanh nhẹn mà mở ra cửa viện, cung eo mời Hàn Mục Vi đi vào trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK