Nhìn đến những cái tiểu quán đó, Hàn Mục Vi có vẻ đặc biệt hưng phấn lập tức buông lỏng ra tay của cha nàng, hoạt động hai điều chân ngắn mà trong nháy mắt liền chui vào trong đám người bắt đầu đến từng quầy hàng nhìn lên. Đủ loại pháp khí, phù, đan dược, còn có đủ tài liệu hoa hoè loè loẹt, linh thực vân vân, thật là cái gì cần có đều có, nhiều đến mắt nàng đều hoa.
Liên tiếp nhìn vài cái tiểu quán, Hàn Mục Vi đều không có tìm được đồ vật có thể vào mắt mình, theo trình tự đi vào một cái quầy hàng bán phù, quán chủ còn là một người tuổi không lớn, còn thực ngây ngô, bất quá phù của quán hắn nhìn qua cũng không tệ lắm. Hàn Mục Vi tìm được thứ chính mình muốn liền hỏi: "Vị đạo hữu này, xin hỏi chạy nhanh phù này bán như thế nào?"
Hàn Trung Minh vẫn luôn đi theo phía sau tiểu béo, nghe nàng hỏi chạy nhanh phù, hắn không hề nghĩ ngợi liền lập tức ngăn nàng lại: "Béo Béo, chạy nhanh phù cha cũng có thể vẽ" – Con gái hắn có phải đã quên hắn vẫn là một cái tam phẩm phù sư?
"Úc, đúng đúng đúng" - Nàng đã nhớ ra, với tư thế ngồi xổm trên mặt đất nàng ngửa đầu hỏi: "Vậy cha có chạy nhanh phù không?"
"Ách? Không có" - Hắn đều ở Trúc Cơ nhiều năm như vậy, như thế nào sẽ có linh phù nhất phẩm - chạy nhanh phù như vậy?
Vậy thì nói làm gì, Hàn Mục Vi quay đầu liền không để ý tới cha ngốc nhà nàng: "Cho ta một xấp đi" – Hai ngày nay nàng liền phải dùng chạy nhanh phù này, cũng không thể bởi vì mấy thứ này mà chậm trễ những chuyện quan trọng khác, giả mô giả dạng mà bẻ chính mình bụ bẫm ngón tay bắt đầu tính lên: "Một xấp là hai mươi trương, một khối hạ phẩm linh thạch hai trương, tổng cộng là mười khối hạ phẩm linh thạch" - Tính xong rồi mày nhỏ của nàng liền ninh lên: "Tiểu ca ca ngươi có thể lại đưa ta thêm hai trương hay không?"
Quán chủ tiểu ca cũng là đầu tiên ra tới bày quán, nguyên còn tưởng rằng này đơn này sẽ làm không được, nào ngờ tiểu đạo hữu hào khí như vậy: "Được, ta lại đưa ngươi hai trương chạy nhanh phù, ở đây còn có một trương mây lửa phù bán thừa cũng cho ngươi luôn, ngày sau ngươi cần linh phù gì thì tới nơi này tìm ta. Ta gọi là Dương Hưng, khẳng định cho ngươi tiện nghi" - Tuy rằng sinh ý này khả năng về sau không có nữa, bất quá này cũng không chậm trễ hắn cho nhân gia lưu lại cái ấn tượng tốt, dù sao mấy trương linh phù này đều là chính hắn họa, có đến kiếm là được.
"Cảm ơn Dương Dương ca ca" - Hàn Mục Vi cười híp một đôi mắt to, cũng không muốn nàng cha xuất tiền túi: "Vâng, đây là mười khối hạ phẩm linh thạch, ngươi đếm đi" - Tạm thời trước mua chút để dùng gấp, đến nỗi truyền âm phù, thủy cầu phù, cự lực phù từ từ liền để cha nàng làm đi.
Thu hảo linh phù, Hàn Mục Vi rời hàng quán của Dương Hưng tiểu ca ca để đi tới mấy cái cái quầy hàng tiếp theo, kế tiếp còn phải mua dao cắt cỏ cùng với xẻng để xới đất. Hiện tại nàng đã Luyện Khí một tầng, tuy rằng sư phụ bế quan cũng không biết khi nào có thể ra tới, nhưng sự tình mà hắn công đạo thì vẫn phải làm.
Đi dạo gần một canh giờ, hứng thú của Hàn Mục Vi không chút nào giảm, không chỉ có vào tay một phen lưỡi hái phàm khí, còn mua thêm một phen cái xẻng nát bét bị quán chủ thổi đến ba hoa chích choè, hai thứ này tốn tổng cộng ba khối hạ phẩm linh thạch. Liền ở nàng chuẩn bị đổi cái quầy hàng để tiếp tục xem, nửa ngày không rên một tiếng Tiểu Thiên Bồ đột nhiên ra tiếng: "Vi Vi Nhi, đi phía trước chỗ ngoặt chỗ cái kia có cái tiểu quán, nơi đó có cái thứ tốt".
"Cái chỗ ngoặt nào?" - Hàn Mục Vi lúc này giống như đang diễn phim điệp viên, rất có một loại bộ dáng bất động thanh sắc, hai đôi mắt nhỏ sáng rực, giống như vô tình mà quét quanh thân, dụng tâm thần hỏi: "Là chỗ ngoặt bên tay trái đúng không?"
"Đúng vậy" - Tiểu Thiên Bồ thật đúng là không nghĩ tới ở tiểu thiên thế giới như Thương Uyên Giới như vậy thế nhưng sẽ có bàn long kim mộc, tuy rằng chỉ có một khúc, nhưng đã đủ để làm thành một cái mộc kiếm cho Vi Vi Nhi dùng rồi: "Ở quầy hàng đó có một cây căn đầu gỗ, ngươi đi tới đó mua là được".
"Căn đầu gỗ?" - Hàn Mục Vi đi đi dừng dừng trải qua mấy cái quầy hàng, phi thường không chút để ý mà nghỉ chân ở phía trước cây căn đầu gỗ mà Tiểu Thiên Bồ nói, trước nhìn quán chủ, đó là một lão giả râu bạc trắng ngồi xếp bằng ngồi ở bên cạnh quầy hàng nhắm mắt đả tọa. Hàn Mục Vi nhìn lên liền biết đây là vị chủ nhân không dễ chọc, nàng ngồi xổm xuống dưới, không có lại tiếp tục giả bộ ngây thơ, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi: "Gia gia, căn đầu gỗ này bán thế nào?"
Quán chủ liền mắt cũng chưa mở, bất quá trả lời đến cũng dứt khoát: "Không bán, nhưng nếu ngươi muốn liền lấy một viên thượng phẩm Tẩy Tủy Đan tới đổi".
Đi theo Hàn Mục Vi phía sau Hàn Trung Minh vừa định lên tiếng thì bị bắt đứng yên, cả người giống căn đầu gỗ mà con gái hắn đang xem giống nhau, không thể động đậy, trên lưng không cấm sinh ra mồ hôi lạnh.
Thượng phẩm Tẩy Tủy Đan? Hàn Mục Vi không có, bất quá lại có một viên cực phẩm Tẩy Tủy Đan, là lúc trước khi bái sư thì sư phụ nàng từ Đan Vũ chân quân đòi được: "Bồ Bồ, đổi hay không?" - Cái căn đầu gỗ trước mắt này giống như khúc gỗ đã bị lửa nướng qua đến đen nhánh, nhưng kỳ thật trong đầu nàng đã hiện ra bộ dáng nguyên lai của nó, đây là một cây bàn long kim mộc, hơn nữa vẫn là một cây đã chịu đựng qua lôi kiếp bàn long kim mộc, cắn răng một cái, không chờ Tiểu Thiên Bồ trả lời, nàng định ra chủ ý: "Ta đang có một viên.."
"Tiểu hữu, chậm đã" - Lão giả râu bạc trắng nghe âm, trợn mắt huy tay áo vung lên, liền ở quanh thân quầy hàng bày cấm chế: "Hiện tại ngươi có thể nói".
Tuy rằng không biết bàn long kim mộc rốt cuộc là cái dạng gì, nhưng chỉ cần nghe tên thì nàng cảm thấy rất vĩ đại, trực giác nói cho nàng này không phải là mua bán lỗ vốn. Hàn Mục Vi đã ra quyết định, liền không có chần chờ nửa phần: "Ta đang có một viên cực phẩm Tẩy Tủy Đan" – Vừa nói nàng vừa đem viên Tẩy Tủy Đan lấy ra tới, đưa qua: "Thỉnh ngài xem qua".
"Ngươi không sợ ta cầm ngươi đan dược liền chạy?" - Lão giả vẫn chưa vội vã tiếp nhận Tiểu Ngọc bình mà Hàn Mục Vi đưa qua, căn đầu gỗ này là hắn từ một chỗ bí cảnh bảo điện mang ra tới, hắn đã duyệt qua vô số điển tịch du ký cũng không có thể biết được nó rốt cuộc là cái gì, dùng hết thủ đoạn cũng không năng động đến nó mảy may, không nghĩ tới tới hôm nay ở Hà Phường thị mới một tháng thế nhưng liền có người nguyện ra một viên cực phẩm Tẩy Tủy Đan đổi nó, tuy rằng coi trọng nó chính là tiểu oa oa còn không có thay răng, nhưng cũng đủ để làm tâm hắn không yên.
Hàn Mục Vi giơ giơ lên cổ tay áo nàng có thêu tường vân: "Ta là đệ tử của Thiên Diễn Tông, ngài cảm thấy ngài có thể chạy trốn ra Thiên Hà phường thị sao?" – Cổ tay áo của tông môn phục sức Thiên Diễn Tông đều sẽ thêu có đồ án tường vân, vừa thấy liền biết.
"Tiểu hữu nhanh nhạy" - Lão giả râu bạc trắng tươi sáng cười, tiếp nhận Tẩy Tủy Đan, nghiệm cũng chưa nghiệm liền đem căn đầu gỗ đẩy về phía Hàn Mục Vi: "Ngươi có biết đây là cái gì không?" - Tuy cùng nó vô duyên, nhưng nếu có cơ hội có thể nhận biết nó, cũng coi như là bù lại trong lòng hắn chút tiếc nuối.
Hàn Mục Vi cũng không có xem nhiều, trực tiếp đem căn đầu gỗ kia thu vào nhẫn trữ vật: "Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là muốn nó, mà ngươi muốn đồ vật vừa vặn ta có thì liền thay đổi" - Nàng xác không biết bàn long kim mộc rốt cuộc là cây gì, trong trí nhớ truyền thừa của Tiểu Thiên Bồ đối bàn long kim mộc ghi lại cũng rất mơ hồ, đương nhiên cũng có khả năng là nàng không tiếp thu đến.
"Ta đã biết" - Lão giả râu bạc trắng cũng không tin lời nói của đứa nhóc trước mặt này, chỉ là giao dịch đã thành, hắn cũng nên buông xuống, triệt cấm chế: "Tiểu hữu tùy ý" - Tẩy Tủy Đan tới tay, mục đích hắn lần này tới Thiên Hà phường thị cũng đã đạt được, vậy không tiện ở lâu, thu hồi sạp, nháy mắt biến mất.
Hàn Mục Vi nhìn rỗng tuếch khu trước mắt, hậu tri hậu giác mà nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng mà vỗ vỗ tiểu bộ ngực: "Trời ạ, vẫn là cái Nguyên Anh tu sĩ" - Nàng hiện tại có điểm minh bạch lúc trước Đan Vũ chân quân lấy ra viên Tẩy Tủy Đan kia có bao nhiêu đau lòng.
"Béo Béo, con biết căn đầu gỗ đó là cái gì sao?" - Lão giả vừa rời đi, giam cầm trên người Hàn Trung Minh cũng đi theo không có.
"Biết cũng không biết" - Hàn Mục Vi nắm tay cha mình, hướng tới cổng ra của thị trường tự do đi đến: "Nhưng mà con muốn nó, chúng ta là người tu tiên còn không phải là nên tùy tâm sở dục không lưu tiếc nuối sao?" - Có thể tùy tâm sở dục hay không còn chưa biết, nhưng không lưu tiếc nuối lại là nàng muốn làm được.
Hàn Trung Minh nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau hồi mới gật đầu cười nói: "Đúng vậy" – Ngàn vàng khó mua trong lòng hảo, Tẩy Tủy Đan đích xác trân quý, nhưng gặp được tâm hỉ chi vật, nên xá vẫn là muốn xá, đến nỗi có đáng giá hay không, vậy không phải người ngoài có thể bình luận.
Ra Thiên Hà phường thị, Hàn Trung Minh liền đưa tiểu béo nha nhà hắn trở về Tiêu Dao Phong. Hàn Mục Vi cũng thuận đường dẫn cha nàng tới động phủ của mình uống một chén thanh tuyền thủy: "Con chỉ có cái này" - Sư phụ quá moi, nàng làm đồ đệ nên nhật tử quá đến tương đối đơn giản, nghĩ nghĩ lại từ túi trữ vật lấy ra một con điền linh gà nướng: "Cái này làm trà bánh đi".
Hàn Trung Minh lắc đầu nhẹ, cười cười liền bưng cái ly ra bên ngoài nhà đá đứng, nhìn về phía Vô Phong Nhai ở đối diện, sắc mặt trầm tĩnh: "Béo Béo, con có biết ở Thương Uyên Giới có một cái bảng Bách Niên sao?"
"Con không biết" - Trả lời thật sự quá thẳng, Hàn tiểu mập mạp trong tay cầm một viên mạn quả mọng đang ăn: "Bảng Bách Niên, vậy có bảng Thiên Tuế không cha?"
"Không có bảng Thiên Tuế, chỉ có bảng Bách Niên mà thôi" - Hàn Trung Minh duỗi tay vỗ về đầu của nữ nhi, cúi đầu nói: "26 năm trước, đệ tử tinh anh của ba tông sáu môn một chùa chiền tụ tập đầy đủ ở Thái Ất sơn để tranh đoạt danh gạch vào Hàng Sư bí cảnh, tông môn chúng ta có Mộc Nghiêu lấy Kim Đan sơ kỳ tu vi thủ lôi 18 ngày, ngăn lại các Kim Đan tu sĩ của các đại tông môn khác, nên mọi người đã đặt hắn đứng đầu ở bảng Bách Niên".
Lại là Mộc Nghiêu, xem ra Mộc Nghiêu chẳng những là bạch nguyệt quang của nam chính, ngay cả cha cũng đối hắn là nhớ mãi không quên, tiểu béo nha đang suy xét cần đem việc này nói cho mẹ của nàng hay không?
Hàn Trung Minh hoàn toàn không nhận thấy được biểu tình của con gái hắn, còn đắm chìm ở trong suy nghĩ chính mình, một hồi lâu mới lại lên tiếng: "Béo Béo, động phủ của con đối diện Vô Phong Nhai, đó chính là nơi mà Mộc Nghiêu thường cư trú, con phải lấy hắn làm tấm gương, khắc kỷ thận độc minh thiện thành thân".
Ai da, lão phụ thân của con, ngài cũng thật là coi trọng con gái của ngài mà! Hàn Mục Vi thật sự muốn kêu cha nàng nên tỉnh tỉnh, loại mộng này nếu muốn làm mà làm được, nàng liền không khó xử: "Cha, khắc kỷ thận độc minh thiện thành thân là có ý tứ gì?" - Nàng chỉ muốn nhắc nhở cha một chút, nàng vẫn là một đứa bé, không hiểu đạo lý thâm ảo như vậy.
Hàn Trung Minh nhìn đôi mắt ngây thơ của khuê nữ nhà mình, khóe miệng còn dính có chút nước trái cây, nháy mắt cảm giác hắn thật là suy nghĩ nhiều quá. Lại ngồi một hồi, để lại túi trữ vật mà phụ thân lúc trước cho nha đầu béo, Hàn Trung Minh liền rời đi.