Hừ, hắn mới bế quan dưỡng thương bao lâu, đi ra ngoài lưu đạt một vòng thế nhưng biết được tên tiểu tử Mộc Nghiêu kia đã từ trong quan tài bò ra tới. Đây vốn nên là chuyện vui mừng nhưng khi hắn thâm nhập hiểu biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì tâm tình liền không tốt như vậy. Tên vương bát đản kia ăn Linh Tiên Tham của đồ đệ hắn không nghĩ nhanh chóng đua mạng già trả nợ thì thôi, thế nhưng còn ý đồ hố nàng cả đời, hắn nghĩ hay quá.
Dĩ vãng hắn còn cảm thấy Thiên Nhất sư bá là người cương trực, nào ngờ ngày hôm qua nghe sư đệ kể chuyện thế nhưng cũng là người thiên vị, làm trò trước mặt mọi người công nhiên lừa gạt tiểu oa nhi, mà loại chuyện thiếu đạo đức này hắn làm rất lưu loát.
Thiện Đức chân quân mở to đôi mắt nhìn thoáng qua tiểu thiếu nữ đang đứng ở trước mặt hắn, trong lòng càng là ngũ vị tạp trần, tổng cảm giác chính mình thật vất vả trồng trọt cải trắng, dưỡng đến thủy nộn nộn lại bị một đầu heo Nhũ Linh nhớ thương.
"Sư phụ" - Hàn Mục Vi lật xem hai cái trận bàn, trên mặt tràn đầy rối rắm: "Hai cái này đều là trận bàn thất phẩm, muốn mở ra thì phải dùng trung phẩm linh thạch mới được, ta lại không có trung phẩm linh thạch" - Nàng nếu có nhiều linh thạch thì đã sớm dùng những trận bàn luc trước lão nhân cho nàng để đem động phủ vây thành mười bảy, mười tám tầng rồi, rốt cuộc nơi đó lúc trước là chỗ Mộc Nghiêu ở, cấm chế đối với hắn mà nói liền giống như không có tác dụng.
"Ta cho con mượn trước năm trăm khối trung phẩm linh thạch" - Thiện Đức chân quân khó được dễ nói chuyện: "Bất quá phải trả lại, con không được quỵt nợ" - So với cải trắng nhà mình thì năm trăm khối trung phẩm linh thạch xem như việc nhỏ: "Con phải nhớ kỹ là không đến kết đan cảnh thì không được tìm tiểu nữ tế cho ta biết không?" - Sớm biết như thế thì lúc trước hắn nên thu cái nam oa đương đồ đệ, hiện tại cũng không lo lắng vấn đề này.
"Cái, cái gì tiểu nữ tế?" - Hàn Mục Vi đã sớm cảm thấy được lão nhân hôm nay khác thường, quả nhiên này sẽ lòi: "Ta không có dưỡng tiểu nữ tế" - Ai tang tận lương tâm như vậy, nàng vẫn là cái hoa cúc đại khuê nữ đâu, ai lại đồn bậy bạ vế nàng như thế?
"Ta đang cảnh cáo con" - Thiện Đức chân quân nghĩ đến tiểu tử vương bát đản Mộc Nghiêu, kia một đôi đôi mắt nhỏ tức giận đến không thấy hết: "Có vài người trông rất thể thể diện diện, nhân mô cẩu dạng, kỳ thật nội tâm rất là đen tối".
Sư phụ, lão nhân gia ngài đang mắng ta hay là đang tự khen ngài đâu? Tiểu nhân trong lòng Hàn Mục Vi đã ngồi xổm trên mặt đất vẽ ra mấy vòng tròn, chẳng lẽ đẹp cũng là cái tội?
"Hiện tại có rất nhiều tiểu tể tử chỉ bằng một khuôn mặt mà ở bên ngoài giả danh lừa bịp" - Ngẫm lại khuôn mặt của tiểu vương bát đản kia, lại liên tưởng đến tính tình của tiểu đồ đệ nhà mình, tức khắc trong lòng Thiện Đức chân quân càng cảnh giác, không khỏi nhấn mạnh: "Đến lúc đó lừa tài lừa sắc còn xem như nhẹ, liền sợ mạng nhỏ cũng không còn" - Như thế nào luôn có một loại cảm giác cải trắng sẽ mọc chân chạy là sao?
Hắn liền biết lúc trước tên kia tu sửa động phủ ở Tiêu Dao Phong của hắn nhất định là không có hảo tâm mà, quả nhiên là như thế. Trách hắn, trách hắn nhất thời lòng tham mà phóng heo tiến vườn rau, thật là hối tiếc không kịp, hiện tại mất nhiều hơn được.
Bị dạy dỗ gần nửa cái canh giờ Hàn Mục Vi mới vựng vựng hồ hồ mà ra phá trúc ốc của Thiện Đức chân quân, đầy mình nghi hoặc: "Bồ Bồ, lão nhân đây là làm sao vậy, chẳng lẽ là bị người khác lừa gạt cảm tình?" - Bằng không tại sao sẽ oán giận, mang bộ dáng nhìn thấu hồng trần như vậy? Bất quá nói đi cũng nói lại ai lại có phẩm vị kỳ lạ như vậy, sẽ chọn sư phụ nàng - cái lão moi lừa này?
Tiểu Thiên Bồ cũng là ngốc ngốc: "Ta cảm thấy Thiện Đức chân quân có thể là ghen ghét diện mạo của Mộc Nghiêu đi" - Nó vẫn luôn cho rằng người giống hắn sớm đã xem nhẹ túi da, không nghĩ tới hắn lại xem trọng nó.
"Mặc kệ" - Dù sao nàng có tin tưởng đối với lão nhân, vô luận là gặp chuyện gì, sư phụ đều sẽ hảo hảo sống sót, rốt cuộc hắn tạm thời còn không nghĩ tiện nghi nàng cái nghiệt đồ này.
Đứng ở đỉnh núi Tiêu Dao Phong, Hàn Mục Vi khó được có tâm tình nghỉ chân bối tay đón gió, ngẩng đầu nhìn ra phương xa, lọt vào trong tầm mắt chính là núi non trùng điệp, hạo thiên võng cực, tức khắc cảm giác lòng dạ đều trống trải. Nhắm mắt hít sâu, cảm thụ gió mát hôn nhẹ lên mặt thoải mái, đạm cười, mở to đôi mắt, cúi đầu nhìn xuống.
Liền thấy sườn núi của Tiêu Dao Phong rõ ràng có hai cực phân hóa, bên phải lác đác, lưa thưa cỏ dại, so với bên trái tễ tễ, ai ai mạn nhân thân bụi cỏ muốn lùn hơn phân nửa, cái này là thành quả của nàng khi còn bé lao động tạo ra.
Trong đầu Hàn Mục Vi đột nhiên hiện lên hình ảnh của gia gia kiếp trước của nàng, đầu đội mũ rơm, chân trần ở ruộng nước cấy mạ, trong lòng ý niệm đột nhiên sinh ra: "Bồ Bồ, ngày mai sau khi từ trong trận ra tới, ta chuẩn bị phong ấn lại linh lực để làm cho xong những việc trước kia chưa hoàn thành" - Có lẽ phải mất rất nhiều thời gian nhưng nàng có thể từ từ tới làm xong, làm như vậy chỉ là sợ chính mình quên đã từng thân là phàm nhân cảm giác.
"Chờ ngày mai ngươi ra khỏi trận rồi nói sau" - Tiểu Thiên Bồ cũng không phải cố ý ngăn trở, đối với quyết định của Vi Vi Nhi nó ít khi phản bác, chỉ là lần này Thiện Đức chân quân đều đã hành động, tự nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, nó sợ đại cô nương nào đó ngày mai sẽ chịu tội.
"Cũng vậy thôi" - Hàn Mục Vi nhấc chân đi đến sườn núi. Trở lại động phủ, chuyện thứ nhất nàng làm là lấy ra lão nhân cho hai cái trận bàn thất phẩm bày ở bên ngoài động phủ, sau phóng linh thạch lên, lập tức trận pháp thành.
Nàng vỗ vỗ đôi tay, sau chống nạnh hơi ngửa đầu vui cười, rất là đắc ý: "Hì hì.. không nên trách bổn cô nương tàn nhẫn độc ác, ta đây đều là bị buộc, rốt cuộc hiện tại động phủ này họ Hàn, Hàn Mục Vi" - Rốt cuộc có thể không cần lo chuyện này, ngày sau nàng còn tưởng lại biến thành Hồng Thất Công một lần: "Ta đắc ý mà cười.. Lại đắc ý cười" - Tới nha, nàng tùy thời xin đợi.
Trải qua một đêm điều tức, Hàn Mục Vi thần thái sáng láng mà đúng giờ tới đỉnh núi của Tiêu Dao Phong. Lúc này Thiện Đức chân quân đã ngồi xếp bằng ở trước trận, liếc tiểu đồ đệ một cái, thấy nàng thần thanh khí sảng linh lực dư thừa, trong lòng còn tính vừa lòng.
Không đợi nàng vô nghĩa, hắn liền phất tay áo đem Tứ Quý Trận ra, thứ này là hắn luyện chế riêng cho nàng: "Căng không được mười lăm phút thì con cũng không cần lại kêu bổn quân là sư phụ" - Đêm qua hắn đã nghĩ tới nghĩ lui, vì để ngừa vạn nhất nhóc ranh này coi trọng tên vương bát đản Mộc Nghiêu kia, hắn quyết định vẫn ra tay tàn nhẫn, ngày sau hai người nếu một lời không mà hợp đánh thì nhãi ranh cũng sẽ không quá có hại.
Bên tai quanh quẩn lạnh giọng quen thuộc, Hàn Mục Vi cân bằng thân thể, sau đó lộn mèo hai vòng, mũi chân nhẹ nhàng chấm đất, gót chân cũng rớt xuống, lấy ra côn sắt nằm ngang ở trước ngực, một đôi mắt to thủy linh linh chớp đều không nháy mắt, tròng mắt đen như mực chuyển động qua lại nhìn quét bốn phía, hai lỗ tai trắng như tuyết lúc này cũng dựng đến cao cao.
Bốn phía một mảnh đen nhánh, phi thường yên tĩnh, Hàn Mục Vi hết sức chăm chú, nhấc chân nhẹ nhàng mà dịch một bước về phía trước, tức khắc hắc ám trước mắt liền chậm rãi tản ra. Sau khi hắc ám biến mất, Hàn Mục Vi nhìn trước mắt tình trạng, trong lòng càng cẩn thận, không nghĩ tới lão nhân còn tình cảm như vậy, thế nhưng cho nàng một mảnh rừng đào.
Lúc này đúng là thời điểm hoa đào nở rộ, phấn hồng phấn hồng, đóa hoa càng là kiều nộn như nước, thực mỹ thực mộng ảo, bất quá những thứ càng mỹ lệ thường thường càng nguy hiểm, Hàn Mục Vi tiếp tục thật cẩn thận mà tiến về phía trước.
Khi nàng bước ra bước năm bước thì bỗng nhiên cuồng phong gào thét, hoa đào trên cây nháy mắt đã bị cuốn rời đi chạc cây. Một lọn tóc của Hàn Mục Vi rơi xuống cũng bị thổi đến bay lên, dừng bước, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Không ngoài sở liệu chỉ tam tức công phu, những cánh hoa phấn bạch liền dường như mọc ra đôi mắt, bay vút hướng tới Hàn Mục Vi, mỗi cánh đều sắc bén như lưỡi dao.
"Đến đây đi" - Hàn Mục Vi sớm đã chuẩn bị tâm lý, khi những cánh hoa tấn công lại đây thì nàng ngược lại càng ngày càng bình tĩnh, tay phải dùng sức vân vê, côn sắt ở trước ngực tựa như quạt mà chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Thanh âm bùm bùm không dứt vang ở bên tai, Hàn Mục Vi nhìn chăm chú vào những cánh hoa không ngừng lục tục tấn công lại đây, nàng đang tìm sơ hở, đáng tiếc không đợi nàng tìm được thì tốc độ chuyển động của côn sắt đã dần dần chậm lại. Thấy thế nàng dứt khoát duỗi tay bắt lấy côn sắt, bắt đầu động tác, tiếp đánh trực diện vào những cánh hoa.
Đánh lên, đạp xuống, lao tới, quét ngang, không đến mười tức, trên người Hàn Mục Vi liền có nhiều miệng vết thương rất nhỏ, máu chậm rãi chảy dọc theo từ những vết thương đó xuống. Bất quá lúc này cũng là thời điểm mấu chốt, nàng không chút nào dám thả lỏng, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, trong đầu hiện tại đều trống rỗng, trong mắt chỉ có những cánh hoa đào kia.
Ngoài trận Thiện Đức chân quân nhíu mày nhìn tình hình trong trận, thân thủ vẫn quá chậm, lực lượng cũng theo không kịp, linh lực tuy rằng tinh thuần nhưng sức chứa vẫn kém một chút. Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có côn pháp còn có thể làm hắn vừa lòng một chút, không có trói buộc cũng không có hoa lệ, tuy đều là những động tác căn bản nhưng những động tác này mới là thực dụng nhất.
Vừa mới được mười lăm phút thì Hàn Mục Vi đã kiệt lực nằm sấp xuống bị trận pháp vứt ra. Thiện Đức chân quân cũng không có tiến lên tiếp, tùy ý để nàng ngã trên mặt đất làm cho bụi đất bay lên mù mịt, chỉ lưu lại một câu "ngày mai tiếp tục" sau liền phất tay áo rời đi.
Qua một hồi lâu, Hàn Mục Vi mới hơi hoãn lại, một đôi tay máu chảy đầm đìa giật giật, ý đồ chống mặt đất ngồi dậy. Chính là mỗi khi thân thể vừa mới cách mặt đất thì lại lập tức ngã xuống, phần cơ thể không được pháp y che đậy cơ hồ là che kín những vết đao nhỏ như tơ, nghĩ đến thiên đao vạn quả cũng không đến nỗi như vậy.
Nàng thở hổn hển, hơi hơi khẽ động khóe miệng, tự giễu mà cười nhẹ: "Bồ Bồ, hôm nay tổng cộng có.. bao nhiêu cánh hoa chạm vào ta?" - Mười lăm phút, vẫn là dùng hết toàn lực mới căng được, hiện tại nàng chẳng những kiệt lực, ngay cả linh lực trong cơ thể đều khô kiệt.
"Tổng cộng hai ngàn ba trăm mười một cánh" - Tiểu Thiên Bồ liền biết kết quả sẽ như thế này, chỉ là không nghĩ tới Thiện Đức chân quân sẽ tàn nhẫn như vậy: "Tứ Quý Trận này là đại sát trận đã nổi danh từ thời kỳ thượng cổ rồi, trong trận cảnh đẹp như vẽ, nhưng lại có thể giết người vô hình, mà cảnh đẹp trong Tứ Quý Trận chính là nơi đẹp nhất để táng thân cho người trong trận. Tuy rằng trận này đã được Thiện Đức chân quân sửa đổi, nhưng dư uy vẫn còn" - Hôm nay nếu Vi Vi Nhi không mặc pháp y đi vào thì chỉ sợ không đến mười tức cũng đã ngã vào trong trận.
"A.. ách" - Hàn Mục Vi lại một lần nữa chống đôi tay xuống đất, lúc này đây rốt cuộc cũng có thể ngồi dậy, đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng hô hấp mà không dám dùng sức: "Tứ Quý Trận sao? Ta đây liền an tâm rồi, ngày mai.. ngày mai lại đến, nhất định phải ít hơn vài cánh so hôm nay".