• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại thành phố A, Chu Ngao đã rất có trách nhiệm giúp Mễ Lam Nhi giải quyết tình huống. Bởi vì miệng vết thương của Mễ Lam Nhi chưa hoàn toàn khép lại nên Thượng Quan Sở nhiệt tình sắp xếp cho Chu Ngao ở lại núi Minh Nguyệt, hình như nhưng Chu Ngao không đồng ý.

“ Diệp tiểu thư, tôi có thể ở lại nhà họ Diệp sao?” Chu Ngao đối với sự sắp xếp của Thượng Quan Sở cũng không vừa lòng.

Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn Chu Ngao một cái, cười nói: “ Vì lí do gì?” Cô muốn đưa Chu Ngao tới là để trị bệnh cho Mễ Lam Nhi chứ không phải làm khách, lại nói căn biệt thự của Diệp gia so với núi Minh Nguyệt tốt hơn trăm ngàn lần.

“Nghe nói nhà họ Diệp náo nhiệt, còn có Khương Thừa ở đó” Chu Ngạo tìm lí do cho mình.

Thượng Quan Sở nghe vậy muốn cự tuyệt nhưng Diệp Thanh Linh đối diện nhìn anh lắc đầu nên anh chưa kịp nói gì. Diệp Thanh Linh cười nói: “ Được rồi, chỉ cần Chu tiên sinh vui vẻ ở lại là tốt rồi”. Vì Mễ Lam Nhi, Diệp Thanh Linh chỉ đành đáp ứng.

Bởi vậy Chu Ngao thuận lợi ở lại nhà họ Diệp, vốn dĩ nhà họ Diệp chỉ còn một phòng dành cho Tiền Nguyên. Nhưng vì Mễ Lam Nhi, Tô Phi chủ động mời Chu Ngao ở lại phòng của hắn. (Chính mình lại vào ở nhà kho trước đây Tiền Nguyên ở. Mà Tiền Nguyên tự động dọn đến phòng Mễ Lam Nhi ở.)

Mỗi ngày Tiền Nguyên vẫn ở cạnh Mễ Lam Nhi, Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở cũng đến thăm Mễ Lam Nhi rất đều đặn. Thấy sắc mặt Mễ Lam Nhi ngày càng khởi sắc, tâm trạng mọi người cũng trở nên tốt hơn.

Chuyện thứ nhất Chu Ngao muốn Diệp Thanh Linh làm là dạy hắn cách đem hoa làm thành trà lài. Rất đơn giản, Diệp Thanh Linh liền trực tiếp giới thiệu Má Trương cho Chu Ngao.

Chu Ngao nhìn Má Trương, mặt hơi cuối xuống, cười nói: “ Tiểu thư Diệp, trà lài kia không phải cô làm sao?”

“Không phải” Từ trước tới nay đều do Má Trương làm, cô nhớ rất rõ lần đầu tiên uống trà lài do Má Trương tự làm, nên từ đó cô rất thích uống loại trà này.(Chẳng qua cô cũng đi theo Má Trương học qua, lúc trước trà lài mai vàng cô biếu cho Chu Ngao ở núi Lăng Không chính là mùa đông năm trước cô tự mình làm.)


“ Thật sự không phải?” Chu Ngao rõ ràng là không tin tưởng.

“ Ừ” Diệp Thanh Linh cười tủm tỉm nhìn Chu Ngao.

“ Đã như vậy, để ta xem trước bệnh tình của tiểu thư, các ngươi vẫn nên tìm cao minh khác”. Chu Ngao thật tình nói nhưng trên mặt vẫn còn nét cười thoạt nhìn lạ lạ.

Thượng Quan Sở không nghĩ tới chuyện Chu Ngao có thể nói không giữ lời, nhíu mày nói: "Chu tiên sinh không nên vì vậy mà nuốt lời!”

Chu Ngao liền biểu tình, nói “ Là các ngươi nuốt lời trước!”

“ Thanh Linh nào có nuốt lời, trà này vốn dĩ do Má Trương làm. Ngươi muốn học, Thanh Linh đương nhiên mời Má Trương đến chỉ cho ngươi”. Thấy điệu bộ Chu Ngao khó chịu như vậy, Nhạc Nhạc cũng không vui.

“Vậy tôi mặc kệ” Rõ ràng là không phân biệt phải trái mà Chu Ngao lại dám nói đến hợp lí như vậy.

Thượng Quan Sở nhìn Chu Ngao, lạnh lùng nói: “ Chu tiên sinh thật muốn rời đi?”

Đừng tưởng rằng hắn có thể cứu Mễ Lam Nhi, thì có thể ở trước mặt anh uy hiếp anh. Anh đối với Thanh Linh cũng không phân rõ phải trái, đương nhiên vì quyền lợi, bất luận là ai cũng không thể.

“ Đương nhiên” Chu Ngao là người không ai bì nổi, không có người có thể cứu chữa cho hắn, lại dám nói chuyện với hắn lạnh lùng như vậy.

Thượng Quan Sở cười ngày càng nham hiểm, càng lộ ra mặt, nhìn vào không tránh khỏi rùng mình.

Thượng Quan Sở miễn cưỡng ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, mắt vẫn chăm chú xem truyền hình, đầu không nâng lên nhìn Diệp Thanh Linh một chút, nói: “Tô Phi”

"Thiếu gia Sởu, có việc sao?" Tô Phi cực kỳ phối hợp hỏi.

"Cậu nói Chu tiên sinh hắn phải về núi Lăng Không, không trị liệu cho Mễ Lam Nhi nữa, làm sao bây giờ?" Thượng Quan Sở vẫn giữ điệu bộ lười biếng, giọng nói cực kì giống như nói chuyện phiếm.

Tô Phi nghe xong, nở nụ cười, nụ cười kia nhìn đặc biệt quỷ dị, nói: "Thiếu gia Sở, chuyện này dễ làm."

"Sao..." Thượng Quan Sở híp mắt khinh Chu Ngao.

Tô Phi tiếp tục nói: "Tôi đây liền phái người đốt trụi núi Lăng Không,bác sĩ Chu không phải không thể quay về núi Lăng Không." Tô Phi kia bộ dáng nghiêm trang, thấy Chu Ngao ở trong lòng kêu gào ác ma. Nhưng là hắn không biết, chân chính ác ma là cái vẻ mặt lười biếng kia, một bộ mọi chuyện đều thương lượng được Thượng Quan Sở.

“ Thượng Quan Sở, anh đừng có quá đáng” Chu Ngao nghe xong, đứng lên giận dữ rống.

Thượng Quan Sở tự động xem nhẹ thái độ giận dữ của Chu Ngao, đến gần Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng nói: "Vợ à, em nói chồng em vì Mễ Lam Nhi làm như vậy là quá đáng sao?"

"Không quá đáng." Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu, giận dữ quét mắt rất nhanh nhìn Chu Ngao.

"Tiểu thư Diệp, cô..." Chu Ngao tức giận vô cùng, tay chỉ vào Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở phát run, hoàn toàn tức giận đến không giữ được bình tĩnh.

Nhạc Nhạc thấy Chu Ngạo tức giận đến không giữ được bình tĩnh, cũng cảm thấy hết giận, còn tỏ ra đồng tính với hắn. Liền có lòng tốt nhắc nhở, nói: “ Chu tiên sinh, vào đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài, hai người kia chính là ác ma, tuyệt đối nói được làm được, nhớ đến lúc trước nhà sách của tôi không phải cũng bị người nào đó đốt cháy sạch không còn manh giáp.”

Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, có lòng tốt nhắc nhở đúng là không sai. Chẳng qua câu nói này không những có lòng tốt mà còn có vài phần hù dọa nhắc nhở Chu tiên sinh ý tứ một chút.

Chu Ngao xem như hiểu rõ, đã biết là gặp ác ma không nói lý , mặc hắn nói cái gì, sợ nếu hắn không chữa trị tốt cho Mễ Lam Nhi, hắn là đừng nghĩ rời đi tầm mắt Thượng Quan Sở anh. Xem ra lần này hắn gặp rắc rối lớn. Cực bất đắc dĩ nhẹ thở dài một hơi nói: "Tiểu thư Diệp là nói chuyện giữ lời chứ!"

"Đương nhiên." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời. Cô cho tới bây giờ đã nói giữ lời, nhưng lúc cô đáp ứng điều kiện của hắn không phải phải đã nói gây khó khăn cho chuyện của cô thì cô sẽ không làm.

“ Như vậy thì ba cái điều kiện cũng chắc chắn đi” Chu Ngao nói.

“Chắc chắn, nhưng phải xem Thanh Linh có đồng ý làm hay không, nếu như là chuyện cô ấy không muốn, thì anh lại chọn chuyện khác, đừng gây khó dễ cho vợ tôi.” Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười, nhìn Chu Ngao da đầu không khỏi run lên.

“Ách…” Chu Ngao xem như hiểu được những điều kiện của hắn đều uổng phí, người thiếu gia Sở kia sẽ không để ý đếngiao ước, hết thảy các điều kiện của hắn ở chỗ anh ta đều không có chắc chắn, lần này xem như gặp phải người không phân rõ phải trái.

Nhìn vẻ mặt Chu Ngao tỏ ra bình thản, Tô Phi Ngô Vân có chút đồng tình.

Ngô Vân có lòng tốt nói: "Chu tiên sinh đừng nỗi giận, thiếu gia Sở vẫn rất có tình nghĩa, chỉ cần không quá đáng, điều kiện gì cũng có thể chấp thuận."

Chu Ngao dở khóc dở cười nhìn Ngô Vân, anh ta có xin Thượng Quan Sở đáp ứng hắn cái gì sao?

Nhạc Nhạc cũng nói: “ Kỳ thật người này yêu ghét rõ ràng, tính cách cũng có chút ác ôn, nhưng cũng không tính là người hoàn toàn xấu. Nói như vậy thật oan uổng cho người tốt!”

Chu Ngao nhịn không được liếc Nhạc Nhạc một cái, không phải hắn đã bị Thượng Quan Sở hãm hại đến choáng váng rồi sao?

Thượng Quan Sở cũng trắng mắt liếc Nhạc Nhạc một cái, anh ta là đang khen anh hả? Hay là đang tổn hại anh đây? Như thế nào có người khen người khác chỉ dùng những từ yêu nghiệt, chán ghét, ác liệt này hả?

Ngô Vân liền hỏi: “Chu tiên sinh, còn có vấn đề gì không?”

“Không có” Chu Ngao vẻ mặt thất bại, hắn còn có thể nói gì nữa sao? Phải biết rằng Thượng Quan Sở cũng không phải là người phân rõ phải trái, anh có chút tính ác ôn, nên không thể trêu vào, sợ trốn cũng không xong.

Diệp Thanh Linh nghe vậy cũng không nói lời nào, không nói là ai đúng, ai sai mà lặng lẽ giữ ở trong lòng.

Khương Thừa từ nhà họ Dịch trở về, nhìn thấy Chu Ngao liền vẻ mặt cười, hỏi: "Giáo sư có khỏe không?" Khương Thừa vẫn kêu Chu Ngao là giáo sư, bởi vì Chu Ngao dạy anh ta châm cứu, xuất phát từ lễ phép, anh ta cũng nên xưng hô với Chu Ngao như vậy.

"Tốt, tốt vô cùng." Chu Ngao khẩu khí là lạ, không phải khuôn mặt tươi cười mà là vẻ mặt quái dị muốn cười nhưng không được tự nhiên, nhìn Khương Thừa với vẻ mặt nghi hoặc.

"Giáo sư ở đây không quen sao?" Khương Thừa lại hỏi.

"Không có, có mọi người nhiệt tình vô cùng, tôi ở đây rất thoải mái." Chu Ngao hung tợn trừng mắt nhìn 2 vợ chồng ác ma kia.

Khương Thừa nhìn Chu Ngao cũng đoán được hắn đang tức giận, liền cười nói: "Giáo sư đừng nóng giận, thiếu gia Sở này là như vậy, nói giỡn với thầy mà thôi, đừng để ở trong lòng."

Chu Ngao thật vất vả kéo ra một nụ cười, nói: "Hy vọng như thế đi!" Muốn hắn tin tưởng Thượng Quan Sở nói giỡn, còn không bằng kêu hắn tin tưởng heo mẹ leo lên cây cao còn dễ dàng hơn.

Chu Ngao còn hơi tức giận, A Phú lại nói ngoài cửa có người muốn gặp Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh mời người tới vào nhà, người tới cũng là Đông Minh Hiên, mọi người cũng chưa nghĩ đến là hắn sẽ đến.

Đông Minh Hiên tiến vào, nhìn Diệp Thanh Linh đã nói: "Linh Linh, van cầu em buông tha cha tôi được không? Nghe nói ông cũng bị phán tử hình."

"Mẹ tôi là do cha anh hại?" Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi.

Đông Minh Hiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, cười khổ nói: "Linh Linh, mặc kệ cha tôi có cái gì sai, đó cũng là chuyện quá khứ , ông ấy nói thế nào cũng là người thân của em, em cũng đâu nhẫn tâm nhìn ông ấy chết? Hơn nữa ông ấy điên rồi, trừng phạt như vậy còn chưa đủ sao?"

Nghe được Đông Vinh điên rồi, Diệp Thanh Linh nở nụ cười, nói: "Anh xác định ông ta thật sự điên rồi?"

"Này..." Đông Minh Hiên do dự một chút, anh ta cũng không phải thực hiểu rõ cha anh ta là người như thế nào, nhưng làm con trai, anh ta không muốn cha mình chết. Suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nói: "Điều tôi nói là thật,điên thật rồi, cha tôi là người giữ sỉ diện, làm sao có khả năng giả bộ điên." Âm thanh của anh ta càng ngày càng nhỏ, anh ta cũng đang cố gắng thuyết phục chính mình.

Diệp Thanh Linh có chút đăm chiêu nhìn Minh Hiên, thật lâu sau mới thản nhiên nói: "Anh muốn cha anh sống là vì lí do gì?"

Đông Minh Hiên thật không ngờ cô lại hỏi lí do, sửng sốt hai giây nói: "Làm con trai, không muốn cha mình chết cũng là chuyện thường tình.”

Nghe xong câu nói của Đông Minh Hiên, Diệp Thanh Linh cúi đầu cười khổ, cô cũng không muốn nhìn cha mẹ chết, nhưng có những người đối xử cha mẹ cô thủ hạ lưu tình quá?Ánh mắt cô trống rỗng, nhìn nhìn Thượng Quan Sở, sau đó nhìn về phía Nhạc Nhạc, cuối cùng dừng lại trên người Chu Ngao , thản nhiên nói: "Có biện pháp nào, khiến ông ta sống không bằng chết?"

"Có." Chu Ngao không nghĩ tới Diệp Thanh Linh sẽ cho Đông Minh Hiên lựa chọn như vậy, muốn cha anh ta sống, nhưng là sống không bằng chết.


Đông Minh Hiên không nghĩ đến đây là kết quả, không dám tin tưởng, sửng sốt thật lâu, mới nói: "Linh Linh, thiếu gia Sở, tôi cầu xin các người. Cho dù là giam cầm ông ta cả đời cũng được’’. Anh nói như vậy cũng là do niệm tình tình cảm cha con lúc trước, dù biết cả đời này cha anh lầm lỗi rất nhiều, nhiều đến mức không thể tha thứ được nhưng dù sao cha vẫn là cha. Anh nhớ rất rõ lúc cha chăm sóc anh, đưa hắn đến trường, giúp đỡ anh mọi thứ…nhìn vẻ mặt cha hiền lành cười, tuy cha anh có làm sai đi nữa, nhưng anh vẫn rất thương người cha này.


"Như anh mong muốn, anh đi đi! Thanh Linh không muốn nhìn thấy người trong nhà họ Đông nữa. Chỉ cần vừa thấy người trong nhà họ Đông, Thanh Linh sẽ nghĩ đến mẹ, nghĩ đến mẹ bị chính người thân hại chết, Thượng Quan Sở không muốn Diệp Thanh Linh nghĩ ngợi đến chút chuyện quá khứ này mà không vui.


"Cám ơn." Đông Minh Hiên sau khi nói xong liền lập tức rời đi, sợ Thượng Quan Sở lại đổi ý.


Nhìn bóng dáng Đông Minh Hiên từ từ rời đi, Diệp Thanh Linh nở nụ cười. Kỳ thật Đông Vinh có tội gì đi nữa, nhiều nhất chỉ là cả đời giam cầm mà thôi, chứ không như Đông Minh Hiên nói là sẽ bị tử hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK