• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa biết đi Thượng Quan Diệp rất thích ở trong sân đi tới đi lui, còn thường xuyên đi đến cánh cửa thông với nhà Mễ Lam Nhi.

Sáng hôm nay, Thượng Quan Sở vừa đến sân liền chạy về phía biệt thự Mễ Lam Nhi, chỉ có má Trương theo sau. Lãnh Thần thức dậy sớm, đi dạo trong sân, trên đường đi thấy thân ảnh nhỏ thoáng vụt qua, lặng yên không tiếng động từ phía sau ôm lấy Thượng Quan Diệp đang đi rất vui vẻ.

Thân thể nho nhỏ bị ôm lấy, Thượng Quan Diệp nhếch miệng muốn khóc. Đúng lúc này, Lãnh Thần lên tiếng, “Tiểu Diệp Tử, định chạy đi đâu!”

Nghe được giọng nói quen thuộc, đầu nhỏ của Thượng Quan Diệp xoay qua, mở đôi mắt to tròn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thần, cười ha ha kêu: “Cha nuôi.”

Lãnh Thần nghe được giọng nói nũng nịu của Thượng Quan Diệp, không khỏi vẻ mặt tươi cười, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt vừa trắng lại mềm, dịu dàng nói: “Tiểu Diệp tử muốn đi tìm dì Lam sao?”

Nghe được 2 chữ dì Lam, tuy không quá hiểu lời nói của Lãnh Thần, Thượng Quan Diệp lại cười tủm tỉm nói: “Dì Lam.”

Lãnh Thần gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý định của thằng nhóc này, ôm hắn đi về phía biệt thự Mễ Lam Nhi ở. Má Trương thấy Lãnh Thần ôm đứa nhỏ về nhà Mễ Lam Nhi, cũng dừng lại, không đi theo nữa. Mấy ngày nay, Lãnh Thần, Nhạc Nhạc, Chu Ngao, 3 người thường xuyên ôm Thượng Quan Diệp đi chơi, mỗi lần nhìn thấy bọn họ Thượng Quan Diệp đều rất vui vẻ, má Trương cũng ở sau trộm lười chút.

Lãnh Thần ôm Thượng Quan Diệp không đến 2 phút đã đến phòng khách biệt thự nhà họ Tiền. Vừa vào cửa, chỉ thấy mẹ Tiền Nguyên, Lãnh Thần nhìn thấy má Tiền sửng sốt 2 giây, lập tức cười nói: “Bác là mẹ Tiền Nguyên à!”

“Ừ!” Má Tiền cũng cũng bị Lãnh Thần cùng Thượng Quan Diệp đột nhiên xuất hiện dọa sợ, người nhà họ Diệp không biết bà đến, lại nói sau chuyện phát sinh lúc Tiên Nguyên cùng Mễ Lam Nhi kết hôn, bà cũng không muốn gặp lại người nhà họ Diệp. Nghĩ đến Tâm Di mất tích đến bây giờ còn chưa tìm được, bà lại sợ hãi nhìn thấy người có liên quan đến Thượng Quan Sở. (AN: chắc giờ em thành tàn hoa bại liễu rồi J))


Lúc này Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên xuống lầu, nhìn thấy Thượng Quan Diệp, Mễ Lam Nhi vẻ mặt tươi cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhỏ của Thượng Quan Diệp cười nói: “Tiểu Diệp Tử đến tìm dì Lam chơi sao? Đến, dì Lam ôm.” Mễ Lam Nhi nói xong liền đưa tay nhận Thượng Quan Diệp trong lòng Lãnh Thần.

Thượng Quan Diệp tươi cười mặt mày nhíu lại, nhào vào lòng Mễ Lam Nhi, dùng giọng nói trẻ con của mình nói: “Chơi.”

Mễ Lam Nhi búng nhẹ vào mũi thằng nhỏ, cười nói: “Tiểu Diệp Tử lại đến nhà dì Lam kiếm tiền đây. Được rồi, chúng ta đi lấy ‘món đồ chơi’ Tiểu Diệp Tử chúng ta thích nhất.”

Nào có món đồ chơi nào, Tiểu Diệp Tử căn bản thích tiền nhất, cho nên thường xuyên chạy đến nhà Mễ Lam Nhi, vì lấy món đồ chơi là đồng 100 giá trị lớn, sau mỗi lần chơi, luôn thuận tiện lấy mấy tờ về nhà bỏ vào hòm đồ chơi của nhóc.

Má Tiền thấy Mễ Lam Nhi ôm Thượng Quan Diệp lên lầu, lạnh mặt nói: “Đã thích trẻ em như vậy, sao còn chưa tự sinh một đứa.”

Mễ Lam Nhi dừng chân lại, nhìn mặt má Tiền, sau đó nhìn về phía Tiền Nguyên, bình thản nói: “Chuyện này, bà phải hỏi con trai bà.”

Má Tiền bị một câu của Mễ Lam Nhi làm cho nói ra ra lời, nhìn về phía Tiền Nguyên nói: “Con trai, chẳng lẽ là vấn đề của con?” Vẻ mặt không thể tin nhìn Tiền Nguyên.

Tiền Nguyên bị hỏi giật mình, nhìn bóng dáng Mễ Lam Nhi ôm Thượng Quan Diệp rời đi, khẽ thở dài, bất đắc dĩ cười, nói: “Mẹ, đừng nghĩ nhiều, không phải như mẹ nghĩ. Chuyện có con mẹ cũng đừng gấp.”

Má Tiền lạnh mặt, nói: “Mẹ mặc kệ, các con còn chưa biết kho nào mới sinh con, các con cũng không nhỏ, cũng đến lúc sinh đứa. Lại nói, con xem con Thượng Quan Sở người ta đều đã biết đi biết nói.”

Lãnh Thần không nói lời nào, nhìn Tiền Nguyên cùng má Tiền cười cười, theo Mễ Lam Nhi lên lâu chơi với Thượng Quan Diệp.

Má Tiền thấy Lãnh Thần lên lầu, lạnh mặt kêu lên: “Này! Anh là ai!”

“Tôi?” Lãnh Thần quay đầu nhìn má Tiền, sau đó chỉ vào Thượng Quan Diệp trong lòng Mễ Lam Nhi cười nói: “Tôi là cha nuôi của cái thằng phá phách này.”

Má Tiền nhìn Lãnh Thần cùng Mễ Lam Nhi rời đi, nói với Tiền Nguyên: “Cậu trai kia thật sự là cha nuôi của đứa bé đó? Vậy vì sao nó muốn đi theo con dâu con lên lầu, bọn họ sẽ không…”

Tiền Nguyên luôn luôn lạnh lùng, cho dù ở trước mặt mẹ mình cũng không có cười, nghe được mẹ mình nghi ngờ vợ mình, vẻ mặt càng lạnh lẽo, nói: “Mẹ, mẹ đừng có nghi thần nghi quỷ được không? Con tin tưởng cô ấy, cũng tin tưởng Lãnh Thần.”

Má Tiền với sắc mặt của con trai đã quen không trách, cao giọng nói: “Con dựa vào cái gì tin tưởng, cậu trai kia cũng không kém hơn con.”

Tiền Nguyên thật sự sắp điên rồi, anh cùng Mễ Lam Nhi kết hôn đến nay, mẹ đã đến vài lần, mỗi lần đều cãi nhau cho xong chuyện. Tiền Nguyên lạnh mặt trừng mẹ, một lúc lâu, mới nói: “Trong lòng anh ta chỉ có tiểu thư Diệp.”

“Tiểu thư Diệp?” Má Tiền sợ hãi than một tiếng, sau đó cười nói: “Con nói, nó là người tình của tiểu thư Diệp? Vậy Thượng Quan Sở đội nón xanh?” Má Tiền nói xong, cười ha hả.

Tiền Nguyên bất đắc dĩ nhìn má Tiền cười khao trương, không biết nói cái gì cho phải. Giọng của Má Tiền thật lớn, đến Lãnh Thần cùng Mễ Lam Nhi ở phòng trẻ em lầu hai chơi với Thượng Quan Diệp cũng nghe rành mạch.

Mễ Lam Nhi có lỗi cười, nói: “Thật xin lỗi nha!” Có một mẹ chông như vậy, cô cũng không muốn, nhưng cô không có cách nào thoát khỏi.

Lãnh Thần vẻ mặt tươi cười, nói: “Nên thật xin lỗi không phải là cô, mà là mẹ chồng cô. Hơn nữa phải nói với Thanh Linh.” Bà gìa này thật đáng ghét, lại ở trong lòng may mắn Thanh Linh không có mẹ chồng như vậy, nếu không sao Thanh Linh chịu được.

Mễ Lam Nhi không nghĩ đến Lãnh Thần dễ nói chuyện như vậy, không khỏi cười nói: “Điều kiện của anh tố lắm, sao cứ không chịu buông tay tiểu thư Diệp chứ?” Người đàn ông tốt như anh ta, nên có được hạnh phúc.

Lãnh Thần nhìn Tiểu Diệp Tử, nhướn mày cười: “Có thể làm cha nuôi Tiểu Diệp Tử, tôi đã rất thỏa mãn.”

Mễ Lam Nhi có thể hiểu được hành động của Lãnh Thần, nhìn vẻ mặt đang chơi đùa của Thượng Quan Diệp, thở dài nói: “Anh nói thằng nhóc này sao lại thích tiền thế chứ?”

Lãnh Thần đột nhiên nở nụ cười, nói: “Chưa chắc các cậu sinh con sẽ càng kỳ lạ.”

Tiền Nguyên vừa lên lầu nghe được lời nói Lãnh Thần, lạnh lùng lườm Lãnh Thần cười nói: “Con anh mới lạ.”

Lãnh Thần nhìn Tiền Nguyên mặt lạnh, không khỏi cười nói: “Mễ Lam Nhi, cô nghĩ lại xem con cô sinh ra có khuôn mặt lạnh lùng giống như anh ta, có bao nhiêu buồn cười, bao nhiêu kỳ lạ.”

Mễ Lam Nhi ngẩng đầu nhìn mặt lạnh Tiền Nguyên, gật gật đầu, rất đồng ý nói: “Sau này anh thử cười đi, em không muốn sinh ra một khối băng nhỏ.”

Tiền Nguyên nghe xong xấu hổ khóe môi co rút, nói: “Có gì buồn cười.”

“Được, chừng nào anh luyện cười tốt, lúc đó chúng ta liền sinh con.” Mễ Lam Nhi nghiêm túc nói.

Liền bởi vì câu nói này của Mễ Lam Nhi, trong cuộc sống sau này của Tiền Nguyên có nhiều tươi cười hơn.

Ước chừng nửa giờ sau, Thượng Quan Diệp liền đong đưa thân thể về nhà. Trong tay không quên lấy mấy đồng tiền.

Lúc đi đến phòng khách, má Tiền thấy, chạy đến, đoạt lấy tiền trong tay nhỏ của Thượng Quan Diệp, nói: “Đứa bé nhỏ như vậy sao có thể lấy tiền chứ? Lại nói tiền này là của nhà họ Tiền chúng tôi, không thể cầm về nhà họ Diệp.”

Mễ Lam Nhi thấy vậy tức giận, Tiền Nguyên lại mở miệng trước, “Mẹ.”

Má Tiền vắt chéo tay sau lưng, nói: “Mẹ không đưa, đây rõ ràng là tiền của nhà chúng ta, vì sao lại để cho nó lấy đi.”

“Oa… ô ô…” Thượng Quan Diệp thấy món đồ chơi không còn trong tay, gấp đến khóc rống lên, nước mắt như hồng thủy, khiến Lãnh Thần và Mễ Lam Nhi hoảng sợ không nhẹ.

Lãnh Thần nôn nóng ôm lấy Thượng Quan Diệp, an ủi nói: “Tiểu Diệp Tử đừng khóc, chúng ta về nhà chơi đi.”

Nhưng Thượng Quan Sở biết chính xác tiền bị má Tiền cướp đi, ngóng nhìn má Tiền, không ngừng oa oa khóc lớn. Cho dù Lãnh Thần lấy tiền trên người cho nó, nó cũng không xem một chút, giống như bị đoạt món đồ yêu quý nào đó.

Mễ Lam Nhi thấy Thượng Quan Diệp khóc, nóng nảy, chạy về phía mẹ Tiền nói: “Mẹ, trả lại tiền cho Tiểu Diệp Tử.”

Má Tiền mới không nghe Mễ Lam Nhi, nói cái gì không còn, Mễ Lam Nhi thấy nói không thông, liền muốn tiến lên đoạt, má Tiền lùi về sau mấy bước. Thấy Mễ Lam Nhi tiến lên, bước lên đẩy Mễ Lam Nhi ra, nói: “Tránh ra.” Sau khi nói xong liền vội vàng chạy lên lầu.

Mễ Lam Nhi đột nhiên bị má Tiền dùng sức đẩy, đứng không vững, cả ngơ]fi ngả về phía sau, chỉ nghe ‘ba’ một tiếng ngã xuống đất, Tiền Nguyên vội vàng chạy tới đỡ, nói: “Lam Nhi, không sao chứ!”

Đột nhiên Mễ Lam Nhi cảm thấy bụng đau, hai tay ôm bụng nói: “Bụng em đau.” Tiền Nguyên vội vàng, ôm lấy Mễ Lam Nhi phóng đến nhà họ Diệp, người còn ở trong sân đã lớn tiếng kêu: “Chu Ngao, bác sĩ Chu.”

Chu Ngao đang ở phòng khách xem thời sự nôn nóng đứng dậy, nhìn thấy Tiền Nguyên ôm Mễ Lam Nhi, Lãnh Thần ôm Tiền Nguyên vọt vào phòng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mau, mau đến xem cho Mễ Lam Nhi, bụng cô ấy đau.” Tiền Nguyên gấp đến mức sắc mặt tái nhợt.

Chu Ngao tùy tay đặt lên cổ tay Mễ Lam Nhi, trong chốc lát nói: “Động thai.”

"Thai?" Tiền Nguyên cùng Lãnh Thần đều hô to?

Chu Ngao nhìn Tiền Nguyên nói: “Mễ Lam Nhi bị đẩy ngã chứ gì! Cậu làm chồng kiểu gì mà để cho vợ mang thai bị đẩy ngã chứ?” Lại nói tiếp: “May không có chuyện gì lớn, tôi kê đơn thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt.”

Lúc này Tiền Nguyên mới yên lòng, nhưng Mễ Lam Nhi cũng không quá tin tưởng nhìn Chu Ngao nói: “Cái gì? Anh nói tôi mang thai?”

“Đúng vậy.” Chu Ngao gật đầu, nhìn về phía Thượng Quan Diệp còn oa oa khóc lớn, hỏi Lãnh Thần, “Tiểu Diệp Tử sao vậy?”

Lãnh Thần nhìn nhìn Tiền Nguyên nói: “đồ chơi của Tiểu Diệp Tử bị mẹ của anh ta lấy đi, cho nên khóc!”

Tiền Nguyên vẻ mặt xấu hổ, nói: "Thật xin lỗi, mẹ tôi..."

Lúc này Diệp Thanh Linh xuất hiện trước mặt mọi người, nói: “May Mễ Lam Nhi không có chuyện gì, trẻ em, càng khóc càng khỏe mạnh.”

Mọi người thấy vẻ mặt gió thoảng mây trôi của Diệp Thanh Linh, không khỏi ở trong lòng nghĩ, có người mẹ như vậy sao? Cái gì càng khóc càng khỏe mạnh, rõ ràng là không biết la con thế nào nên tìm cớ thôi!


Ngay lúc mọi người còn đang nghĩ là Diệp Thanh Linh đang lấy cớ, chỉ thấy cô nhận con trong tay Lãnh Thần, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Diệp Tử đừng khóc.”


Một câu như vậy, Thượng Quan Diệp thật sự ngừng khóc.


Tiếp theo Diệp Thanh Linh lại nói: "Tiểu Diệp Tử cười cái cho mẹ xem!"


Tiểu Diệp Tử vừa ngừng khóc, quả thật nhếch miệng cười, bộ dáng vừa cười vừa khóc đều chọc mọi người nở nụ cười. Trong lòng mọi người lại bội phục Thanh Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK