"Ừ." Diệp Thanh Linh trả lời rồi đi ra ngoài.
Nhà họ Diệp cách chỗ ở của ông Nghiêm cũng không xa, cho nên Diệp Thanh Linh đi bộ, Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở cũng chỉ có thể đi bộ theo. Lần này Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi không có đi cùng, có lẽ là do chuyện tối hôm qua và buổi sáng hôm nay Trương bí thư tới, cho nên Mễ Lam Nhi vẫn chưa có rời giường. Ba người sau khi đi được khoảng hai mươi phút thì đến cổng lớn nhà họ Nghiêm.
Sau đó có một người phụ nữ đi ra mở cửa, nói chuyện cung kính lễ phép.
Ông Nghiêm vẻ mặt tươi cười hiền lành nhìn Diệp Thanh Linh, thấy Thanh Linh đến cười nói:" Thanh Linh tới đây nào?"
" Vâng! Làm sao ông Nghiêm biết hôm nay con sẽ đến." Diệp Thanh Linh ngữ khí bình thản, rõ ràng là hỏi, lại cố tình nói ra ngữ khí chắc chắn.
" Con bé này vì một người đàn ông mà càng ngày càng không giống chính con lúc trước." ông Nghiêm cười nói.
Diệp Thanh Linh đối với lời nói của ông Nghiêm từ chối cho ý kiến, cười nói: "Vì thiếu gia Nghiêm, ông Nghiêm cũng càng ngày càng không bình tĩnh ."
Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc chỉ lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, cười mà không nói.
" Con bé Thanh Linh này, chẳng lẽ muốn giúp đỡ Thượng Quan Sở nên tới đây nói giúp hắn phải không?" Lời nói của ông Nghiêm vừa nói ra đã nói đúng mục đích của bọn Diệp Thanh Linh.
Lúc này có người tới để rót nước trà, Diệp Thanh Linh vẻ mặt bình thản, rất tao nhã cầm tách trà lên uồng một ngụm, cười yếu ớt nói:" Không phải."
Ông Nghiêm, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều cảm thấy tò mò với câu trả lời của Diệp Thanh Linh. Đều lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào, chờ cho cô nói tiếp.
Diệp Thanh Linh vẻ mặt lạnh nhạt, nói:"Tuy nói thiếu gia Nghiêm chết dưới tay Phác Dũng, nhưng lại có người đứng ở phía sau sai hắn làm chuyện đó. Chẳng lẽ ông Nghiêm không muốn tìm ra hung thủ đứng đằng sau Phác Dũng để báo thù cho thiếu gia Nghiêm hay sao?"
Nói đi nói lại, cái này không phải là nói dùm cho Thượng Quan Sở sao? Con bé này đến chết vẫn không chịu thừa nhận. Ông Nghiêm thích thù nhìn Diệp Thanh Linh cười, sau đó nói:" Thanh Linh, con thật sự rất thông minh a."
" Cám ơn." Có người đang khen ngợi cô, tất nhiên cô phải nhận rồi.
Diệp Thanh Linh không thèm khiêm tốn, ông Nghiêm có một chút bất ngờ, cười nói:" Thanh Linh con còn có gì nói nữa không?"
" Không có." Diệp Thanh Linh trả lời.
Lúc này Nhạc Nhạc vội vàng, nói:" Thanh Linh, em không muốn nói một chút gì sao?" Hắn nghe đến nửa ngày cũng không có nghe thấy ông Nghiêm nói sẽ tạm thời buông tha Phác Dũng.
Diệp Thanh Linh lạnh lùng liếc mắt Nhạc Nhạc một cái, nói:" Không phải ông Nghiêm đã đáp ứng rồi hay sao? Em cần phải nói cái gì nữa sao?"
Lời này vừa nói ra, ông Nghiêm cũng ngẩn người, trong lòng nghĩ khi nào mình đáp ứng cái điều con bé nói nha? Chẳng lẽ vừa rồi mình có nói cái gì không nên nói sao?" Thanh Linh, có phải con đang hiểu lầm cái gì không?"
" Không có, vừa rồi ông Nghiêm không phải nói con thông minh sao?" Diệp Thanh Linh rất kiên nhẫn giải thích.
" À đúng rồi, lời này là ta nói." ông Nghiêm thừa nhận, nhưng ông cũng không có nói đáp ứng nha.
Thượng Quan Sở hiểu được suy nghĩ của Diệp Thanh Linh, cũng biết cô không thích nói nhiều, nhân tiện nói:" Thanh Linh nói xong chuyện của Phác Dũng, ông Nghiêm cũng không có phản đối, còn khen cô ấy thông minh. Sau đó Thanh Linh còn nói lời cám ơn. Cho nên Thanh Linh nghĩ là ông Nghiêm đã đáp ứng chuyện này."
" Cái này.................." Vẻ mặt của Nhạc Nhạc và ông Nghiêm lộ ra biểu tình không hiểu, phải một lúc sau mới cùng nhau cười.
" Được, Thanh Linh đã nghĩ vậy thì bác đáp ứng cũng được, bác có thể tuân thủ thỏa thuận ban đầu cho Thượng Quan Sở thời gian một năm để tìm ra hung thủ. Nhưng bác cũng có một điều kiện." ông Nghiêm bày ra bộ dạng thích thú, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng kia, Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở đều bất đắc dĩ nhìn thoáng qua nhau.
Diệp Thanh Linh cũng thoải mái, cười nói:" Điều kiện gì thì chúng con sẽ đều đáp ứng."
" Thanh Linh, em làm sao mà cứ như vậy mà đáp ứng." Thượng Quan Sở nhỏ giọng trách cứ nói.
Nhạc Nhạc cũng nói:" Thanh Linh, cậu không sợ lão già này nói điều kiện bậy bạ sao? Nếu nói muốn người của Dịêp Thị hoặc trăm triệu tiền mặt vân vân, chúng ta chẳng phải là rất mệt sao."
" Ông Nghiêm không phải là loại người này, nếu bác yêu cầu thì nhất định chúng ta có thể làm được." Diệp Thanh Linh cười cười nhìn ông Nghiêm.
" Cái con bé này nha!" ông Nghiêm nở nụ cười, nói:" Các cậu yên tâm, điều kiện của ta các cậu có thể làm được, tuyệt đối không gây khó dễ cho các cậu."
" Như vậy là tốt rồi." Nhạc Nhạc nhìn ông Nghiêm một cái giống như đã hiểu rõ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
ông Nghiêm dường như đã sớm chuẩn bị, lấy một tấm ảnh đã cũ đưa cho Thượng Quan Sở nói:" Các người chỉ cần giúp tôi tìm người này."
Trong ảnh chụp là một đứa bé khoảng một tuổi, bộ dáng trắng nõn đáng yêu. Nhìn thấy ảnh chụp, tất cả mọi người đều tò mò, Diệp Thanh Linh lại cười nói:" Thì ra ông Nghiêm muốn chúng ta tìm đứa con đã mất tích nhiều năm nha!"
Đối với sự suy đoán của Diệp Thanh Linh, ông Nghiêm cười nói:" Đây là ảnh con của bác lúc một tuổi đã chụp, bác đã tìm nó hơn hai mươi năm mà không được, chỉ hy vọng lúc còn sống gặp được nó một lần.”
" ông Nghiêm, trong ảnh này chụp đứa bé lúc một tuổi làm sao chúng tôi tìm được nha? với lại thời gian hai mươi năm là rất dài, cái gì cũng thay đổi, huống chi là một người?" Nhạc Nhạc cau mày, cảm thấy chuyện này rất khó khăn.
" Trên đùi con ta có một cái bớt dài màu đỏ." Đây là manh mối duy nhất ông Nghiêm có thể nói.
" Trên đùi sao? manh mối này nói ra cũng vô ích. Không có chuyện gì thì ai cởi ra cho xem nha?" Nhạc Nhạc lại một lần nữa bực tức.
" Nếu tìm được, ông Nghiêm sẽ không tìm chúng ta hỗ trợ." Thượng Quan Sở nghe xong nửa ngày mới cho ra một cái kết luận.
" Chuyện này........." ông Nghiêm cũng biết chuyện này rất là khó khăn, cũng không biết nói gì cho phải.
Diệp Thanh Linh cười nói:" Chúng con sẽ làm hết sức." Cô chỉ có thể nói như vậy, nếu chỉ dựa vào một tấm hình, một cái bớt làm manh mối, bọn họ chỉ có thể nói làm hết sức mà thôi, không thể đảm bảo chắc chắn cái gì cả.
Đối với lời nói của Diệp Thanh Linh, ông Nghiêm cũng đồng ý, không có làm bọn họ khó xử. Chỉ nói chờ tin tức của bọn họ, một là thủ phạm thực sự giết thiếu gia Nghiêm là ai, hai là tìm được đứa con đã mất tích nhiều năm của hắn.
Thượng Quan Sở cười nói, sau đó mọi người rời khỏi nhà họ Nghiêm. Vẻ mặt Nhạc Nhạc hờn giận nói:" Thanh Linh việc này căn bản là mò kim đáy biển, làm sao mà tìm đây? Nói gì thì nói, chúng ta cũng không biết đứa con của ông Nghiêm làm sao mà mất tích."
" Em biết." Diệp Thanh Linh nói cho Nhạc Nhạc hai chữ.
Nhạc Nhạc vẻ mặt hưng phấn nói:" Chẳng lẽ Thanh Linh đã sớm biết con của ông Nghiêm là ai sao?"
" Đương nhiên, chính là anh nha!" Thượng Quan Sở cười nói.
" Nói bậy, cha mẹ tôi đang sống ở Canada nha." Nhạc Nhạc nhìn Thượng Quan Sở một cái.
" Thanh Linh làm sao biết đứa con của ông Nghiêm mất tích như thế nào, không lẽ cậu đang nghĩ đến ai hả." Thượng Quan Sở quay qua nhìn Nhạc Nhạc một cái.
“Ừm, cũng không sai biệt nhiều lắm.” Nhạc Nhạc hiểu được nói: "Thanh linh nói đi nghe một chút đi!"
Thật ra đứa con của ông Nghiêm mất tích là sau khi Nghiêm phu nhân mất, ngày tang lễ của Nghiêm phu nhân, ông Nghiêm giao con cho bảo mẫu trông giữ, sau khi hắn về nhà, bảo mẫu liền khóc nói không thấy đứa con của ông Nghiêm đâu nữa. Làm sao mà không thấy thì người bảo mẫu kia cũng không rõ, chỉ nói lúc tiểu thiếu gia Nghiêm ngủ ở trong phòng, cô ấy ở trong phòng bếp, sau đó bảo mẫu quay lại phòng thì không thấy tiểu thiếu gia Nghiêm nữa, sau đó bọn họ tìm như thế nào cũng không thấy. Sau một khoảng thời gian đứa nhỏ mất tích, ông Nghiêm gặp được một đứa nhỏ khoảng năm tuổi lưu lạc ở đầu đường, ông Nghiêm nghĩ tới đứa con của mình lưu lạc ở bên ngoài, nhất thời mềm lòng đem đứa nhỏ mang về nhà nuôi dưỡng. Đứa nhỏ được nuôi dưỡng đó chính là người đã bị giết thiếu gia Nghiêm.
Người bị giết là thiếu gia Nghiêm kia cũng không chịu thua kém, chỉ biết cả ngày ăn uống chơi bời, vài lần còn làm ông Nghiêm tức giận đến mức bệnh tim tái phát. Bởi vậy Diệp Thanh Linh mới nói ông Nghiêm vì thiếu gia Nghiêm kia mà làm to chuyện là không đáng. Con nuôi bị giết, không có người thừa kế, ông Nghiêm lại hy vọng có thể tìm được đứa con ruột của mình, nhưng người này đã tìm hơn hai mươi năm mà vẫn không tìm được, bởi vậy chỉ có thể đem hy vọng đặt lên trên người Thượng Quan Sở, hy vọng giúp ông tìm được đứa con.
Sau khi từ nhà họ Nghiêm trở về, Thượng Quan Sở liền giao bức ảnh cho Tô Phi, để anh ta phái người đi điều tra tìm kiếm đứa con của ông Nghiêm. Mà Diệp Thanh Linh vẫn yên lặng, bình tĩnh, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới cô, không phải uống trà đọc sách, thì lại xem sổ sách của Diệp Thị, nhàn rỗi trải qua một ngày.
Buổi sáng ăn cơm xong, Mễ Lam Nhi không biết vì sao tức giận. Chạy tới phòng Tiền Nguyên, mang toàn bộ đồ đạc của anh ta đến phòng khách, Thanh Linh đang ở trong phòng khách đọc báo tò mò quan sát Mễ Lam Nhi đang nổi giận đùng đùng.
Thấy quần áo của mình,máy tính tất cả đều trên mặt đất, Tiền Nguyên vẻ mặt không hiểu, cũng hơi xấu hổ nhìn mọi người một cái, sắc mặt lạnh lùng dọa người, " Mễ Lam Nhi, em đang phát điên cái gì vậy."Mỗi một chữ Tiền Nguyên nói đều từ kẽ răng rít ra.
" Cút đi, anh cút ra khỏi Diệp gia, đừng có xuất hiện ở trước mặt của tôi." Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Lam Nhin vì tức giận nên càng đỏ.
Vẻ mặt Thượng Quan Sở biểu tình thích thú, mà Ngô Vân và Tô Phi nhìn nhìn vẻ mặt tức giận của Mễ Lam Nhi, hai người không hẹn mà cùng nhau quay về phía Tiền Nguyên.
Con mắt của Tiền Nguyên lộ ra khí lạnh, nhìn Mễ Lam Nhi, thật lâu sau mới nói:" Có phải ba anh lại làm cái gì phải không?"
Mễ Lam Nhi không nói lời nào, chỉ có trừng mắt nhìn Tiền Nguyên, mở miệng liền nói:" Cút đi."
Tô Phi và Ngô Vân, nhìn thật lâu, thấy vẻ mặt tức giận của Mễ Lam Nhi, hai người nhìn nhau cừơi, sau đó đi lên cầm những thứ vất trên mặt đất lên. Hai người cũng không giao đồ đạc cho Tiền Nguyên, mà cầm đồ đạc của anh ta ném ra ngoài cửa, ba ba vài tiếng, ném toàn bộ đồ của Tiền Nguyên ra bên ngoài biệt thự nhà họ Diệp.
Mọi người đều không hiểu hành động của Tô Phi và Ngô Vân, Thượng Quan Sở vẻ mặt tán thưởng nhìn hai người liếc mắt một cái, nói:" Chúng ta nên đoàn kết giúp người a."
Mặt khác thuộc hạ dưới tay của Thượng Quan Sở nghe được lời nói của hắn, đặc biệt là A Phú, cao lớn thô kệch đứng trước Tiền Nguyên, lớn tiếng nói:" Anh muốn tự mình đi ra ngoài, hay là muốn tôi ném anh ra ngoài?"
Từ trước tới này, chưa từng nghĩ tới Thượng Quan Sở lại bỏ đá xuống giếng như vậy, Tiền Nguyên sắc mặt lạnh như băng, con ngươi sâu và đen bắn ra khí lạnh như muốn giết người, cứ như vậy trừng mắt nhìn A Phú.
A Phú dường như bị khí lạnh của Tiền Nguyên dọa, cũng không có động thủ, chỉ là trừng mắt nhìn Tiền Nguyên.
Cứ như vậy giằng co vài phút, Tiền Nguyên bỗng nhiên mở miệng nói với Diệp Thanh Linh:"Tiểu thư Diệp làm phiền cô rồi, về sau Mễ Lam Nhi mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."
" Được." Diệp Thanh Linh hiểu được Tiền Nguyên là người kiêu ngaọ, lãnh khốc tự đại ra sao, có thể vì Mễ Lam Nhi nói với cô 'quấy rầy, chiếu cố nhiều hơn' đã là cực hạn của anh ta.
Sau khi nói xong Tiền Nguyên quay đầu lại thấy Mễ Lam Nhi còn đang tức giận, hết sức nhỏ giọng nói:" Lam Nhi, chờ anh, anh trở về nói với ba anh rõ ràng mọi chuyện, sau đó sẽ trở lại." Xem ra anh không quay về thì vấn đề này cả đời sẽ không có thể giải quyết được, vì muốn cha không phản đối lựa chọn của anh, vì muốn cha không quấy rầy Mễ Lam Nhi nữa, anh phải quay về nhà một chuyến.
Mễ Lam Nhi lạnh lùng nói:" Tôi sẽ không chờ anh, nên anh cũng không cần phải chờ về." Ở cùng một chỗ với anh, anh gây cho cô đau khổ do chính cha mẹ anh phản đối quấy rầy, không định sẽ tiến thêm gì với anh.
Tất nhiên Tiền Nguyên không nghe lời nói của Mễ Lam Nhi, xoay người đi khỏi, vừa đi vừa nói:" Anh sẽ quay trở lại cưới em, em nhất định phải chờ anh." Vừa dứt lời người cũng đã đi ra khỏi nhà họ Diệp.
Thấy Tiền Nguyên rời đi, sắc mặt Mễ Lam Nhi dịu đi rất nhiều, quay qua Tô Phi và Ngô Vân nói:" Anh Phi, anh Vân, cám ơn hai người."
Tô Phi và Ngô Vân cười ha hả nói: " Mễ Lam Nhi không cần khách sáo." Ở trong lòng của bọn họ, vẫn xem Mễ Lam Nhi như là em gái, cho nên bọn họ sẽ không thể để cho bản thân của Mễ Lam Nhi bị uất ức.
Đối với Mễ Lam Nhi, Diệp Thanh Linh cái gì cũng không nói, sau đó trở về phòng đọc sách xem tiếp báo chí.
Tiền Nguyên rời đi, Mễ Lam Nhi dường như khôi phục lại như bình thuờng, Diệp Thanh Linh đi vào phòng đọc sách, cô cũng đi theo. Giúp Diệp Thanh Linh coi sổ sách của Diệp Thị, thương luợng một ít dự án mới.
Sau đó đến buổi tối, Trương Đình Đình gọi điện thoại nói sẽ không về nhà ăn cơm tối, Nhạc Nhạc nghe xong, quay sang Diệp Thanh Linh nói:" Thanh Linh, Đình Đình không phải là hẹn hò với cái người tên Đường Tử kia chứ?"
" Có thể là vậy." Thượng Quan Sở cười nói.
" Không được, tôi phải đi xem, người họ Đường kia là người lạ, Đình Đình sẽ không bị mắc mưu chứ” Nhạc Nhạc nói xong liền ra khỏi nhà, nhưng vừa mới đi tới cửa liền gặp Tô Phi từ bên ngoài trở về. Liền nhiều chuyện chắn Tô Phi lại nói:" Tô Phi không được rồi, Đình Đình khẳng định là hẹn hò với người họ Đường kia, chúng ta cùng nhau đi xem thế nào!"
" Được." Tô Phi không vội không chậm trả lời, sau đó vào nhà báo cáo một việc với Thượng Quan Sở sau đó mới chầm chậm đi ra khỏi nhà.
Nhạc Nhạc thấy Tô Phi như vậy, gấp tới mức không đợi được nữa, kêu lên:" Anh có thể mau lên hay không a!"
" Biết rồi!" Tô Phi trả lời,động tác vẫn như cũ.
Diệp Thanh Linh không biết ở đâu ra, bỗng nhiên xuất hiện phía sau Nhạc Nhạc, đánh một cái vào phía sau lưng anh ta, nói:" Nếu khẩn trương như vậy thì tự mình đi đi."
Nhạc Nhạc quay đầu lại nhìn thấy Diệp Thanh Linh, tức giận nói:"Mình nói bao nhiêu lần nữa đây, mình không có hứng thú gì với Đình Đình hết, sao cậu không tin mình vậy?"
" Vậy anh có hứng thú với ai?" Thượng Quan Sở đi tới trước mặt Nhạc Nhạc vẻ mặt tò mò hỏi.
"Có hứng thú với anh, anh có tin không?" Nhạc Nhạc nhìn Thượng Quan Sở nghiêm túc nói.
" Tôi không có hứng thú với anh." Thượng Quan Sở không nói tin, cũng không nói không tin, vẻ mặt chán ghét nói.
" Các người từ từ nói chuyện." Diệp Thanh Linh quét mắt liếc Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc một cái, sau đó chậm rãi đi về phía nhà ăn.
“Hừ.” Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều trừng mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều xoay người đi theo Diệp Thanh Linh vào nhà ăn.
Thấy động tác và ánh mắt của Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều giống nhau, Mễ Lam Nhi thấy vậy, trêu ghẹo nói:" Sở thiếu gia và Nhạc Nhạc có phải kiếp trước hai người là sinh đôi không?"
Diệp Thanh Linh nghe xong xoay người nhìn hai người, nói giỡn:" Lần trước Đình Đình cũng nói như vậy, hôm nay Mễ Lam Nhi cũng nói như vậy, chắc đời trước hai người đúng là sinh đôi thật."
Hai người lại trừng mắt nhìn nhau, không nói lời nào.