Edit: Nại Nại
____
Tuy Hạ Nam Phương nằm viện nhưng không hề yên phận, trên tủ đầu giường chất đống tài liệu, mỗi ngày đều có người ra ra vào vào báo cáo công việc.
Hạ Nam Phương là trụ cột của Hạ gia, chỉ cần Hạ Nam Phương không ngã, cho dù anh chỉ còn một hơi thở thì anh vẫn sẽ vì Hạ gia chèo chống.
Từ nhỏ anh đã có được rất nhiều thứ, có lẽ có bao nhiêu thì phải chịu đựng bấy nhiêu, có lẽ đây là số mệnh.
Lý Nhiễm đối với điều đó vô cùng đồng tình thấu hiểu, nhưng lực bất đồng tâm, chỉ có thể bớt chút thời gian đến thăm anh.
Khiến cho mỗi ngày làm xong việc rồi, Hạ Nam Phương liền mỏi mắt trông mong ở bệnh viện chờ cô.
Chiều hôm nay, khi Lý Nhiễm đến Hạ Nam Phương mới lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.
Lý Nhiễm đặt canh đã hầm cho anh trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn tủ đầu giường, trên đó đã không còn xấp văn kiện nào nữa.
“Hôm nay không làm việc sao?”
Tâm trạng Hạ Nam Phương hình như không tệ, duỗi tay về phía cô: “Em lại đây ngồi đi.”
Lý Nhiễm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mép giường, hai người cách nhau một khoảng.
Hạ Nam Phương chống một tay ở sau đầu, ngả người ra sau, hơi có chút lười biếng nhìn cô.
Trong thời gian này Hạ Nam Phương gầy đi rất nhiều, khi anh ngửa đầu xương quai cằm lộ ra vô cùng rõ ràng nổi bật.
Anh nhìn Lý Nhiễm đầy ẩn ý: “Chiều nay anh nghỉ.” Nói xong còn cố ý nghiêng nghiêng đầu, híp mắt: “Buổi tối cũng nghỉ luôn.”
Bản thân là ông chủ, còn rất vui vẻ quang minh chính đại cho mình nghỉ như vậy làm Lý Nhiễm nhịn không được bật cười.
Ánh mắt Hạ Nam Phương sáng quắc nhìn cô, cũng cười theo cô: “Nhiễm Nhiễm, em đang cười gì thế?”
Làm cấp dưới của anh nên không thể không nể mặt chế nhạo anh không biết xấu hổ được, nhưng vẫn cố nén giọng nói: “Anh tự cho anh nghỉ mà như tự mình lợi dụng chính mình thế?”
Hạ Nam Phương đầy lý lẽ chính đáng nói: “Đương nhiên là phải lợi dụng rồi. Vì có em ở đây, anh mới cho bản thân mình một ngày nghỉ.”
Lý Nhiễm cười cười, cũng không để ở trong lòng nhiều: “Em đi lấy canh cho anh.”
Cô vừa đứng dậy đi thì Hạ Nam Phương cũng đứng dậy đi theo sau.
Cô vừa quay đầu lại đã bị Hạ Nam Phương vây kín như bức tường.
Những người trong phòng bệnh thấy thế lần lượt đi ra ngoài.
Tay Lý Nhiễm đang bưng canh run lên, được Hạ Nam Phương vững vàng đỡ lấy.
“Anh có thể xuống giường rồi sao?”
“Ừ.”
“Vẫn nên lên giường nằm đi.” Cô nhớ lời dặn dò của bác sĩ, duỗi tay đẩy đẩy anh nhưng không dám mạnh tay.
Hạ Nam Phương sấn đến, cúi đầu hỏi: “Sao hôm nay không ngồi gần anh?”
“Hả?”
“Ngồi ở trên ghế đó cách xa anh như vậy.”
Lý Nhiễm lui về sau, lui dần về bức tường phía sau cho đến khi không lui được nữa.
Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng cảm thấy mỹ mãn, ôm chặt lấy cô vào lòng, cằm đặt lên vai cô, hơi có chút lười biếng hỏi: “Anh muốn ở gần em nhất có thể.”
Môi anh đặt ngay lỗ tai cô, bị hơi thở nóng hổi của anh thở ra làm cho ngưa ngứa, nghiêng người muốn trốn đi.
Nghĩ thầm tên đàn ông già này bây giờ càng ngày càng lẳng lơ.
“Gần quá rồi, nóng lắm.” Cô bị hành động của anh khiến mặt đỏ tim đập nhanh.
“Không nóng, có điều hòa mà.”
Lý Nhiễm bị anh chọc cười, duỗi tay sờ sờ đầu anh: “Hỏng đầu rồi hả? Bên ngoài còn chưa đến mười độ mà anh còn bật điều hòa?”
Hạ Nam Phương nắm lấy bàn tay cô đang xoa đầu anh, hôn một cái: “Chỉ cần em nói nóng là anh bật ngay.”
Lý Nhiễm rút bàn tay về, nghiêng đầu muốn đi: “Anh đừng giở trò với em.”
Hạ Nam Phương chống trán mình vào trán cô cười nói: “Anh đâu có.”
Lý Nhiễm bưng canh lên cho anh, cố ý xụ mặt hỏi: “Vậy anh có muốn uống canh nữa không? Em cất công hầm cả buổi sáng đấy.”
Một tay Hạ Nam Phương bưng lấy bát canh một tay nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống sofa bên cạnh.
“Được được, canh em hầm cho anh đương nhiên anh phải uống, đừng tức giận.”
Lý Nhiễm không có tức giận, chẳng qua đôi khi Hạ Nam Phương không nói đạo lý, cô không thể không cố ý xụ mặt.
Để hù dọa anh.
Không thể không nói, bây giờ người đàn ông này theo phong cách đó.
Chỉ cần Lý Nhiễm lộ ra một biểu hiện không vui là anh lập tức cẩn thận quan sát cô, sau đó chậm rãi thử thăm dò.
Uống canh xong, Lý Nhiễm nói muốn xuống dưới đi dạo một chút.
Hạ Nam Phương lại nói không cần, ôm cô vào lòng, ăn vạ trên sofa không muốn nhúc nhích.
Gần đầy anh gầy đi nhiều rồi, khung xương không còn chắc khỏe như thường thấy nữa, đồ bệnh nhân rộng rãi mặc trên người càng khiến anh thêm gầy gò.
Luôn có cảm giác khổ tận cam lai.
Cho nên, chỉ cần Hạ Nam Phương không đề cập đến yêu cầu gì quá đáng, Lý Nhiễm đều sẽ đồng ý với anh.
Anh cứ ôm cô như thế, ngẫu nhiên chọc chọc Lý Nhiễm nói nói mấy câu.
Phòng bệnh nho nhỏ chỉ có hai người bọn họ, thế giới bên ngoài như không có liên quan gì tới bọn họ.
Lý Nhiễm bị hơi thở của anh bao phủ, vừa mới không cẩn thận đã ngủ thiếp đi.
Hạ Nam Phương nhẹ nhàng buông cô ra, đi ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó một lần nữa trở lại phòng bệnh.
Anh không quá tình nguyện ôm Lý Nhiễm lên giường, giường bệnh trắng bệch như muốn nhiễm bệnh, anh nằm đó đủ lâu rồi nên không muốn đặt Lý Nhiễm lên đó.
Hạ Nam Phương một lần nữa nằm xuống sofa, ôm Lý Nhiễm vào trong ngực.
Hai người rất gần nhau, đại khái khoảng cách chỉ rộng bằng một ngón tay.
Ánh mắt Hạ Nam Phương không rời khỏi khuôn mặt của Lý Nhiễm, từng li từng tí phác họa đường nét gương mặt xinh đẹp của cô trong không trung, trong mắt anh mang theo sự dịu dàng trân trọng, nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng, sau đó cứ nhìn chằm chằm cô không nỡ chớp mắt.
____
Khi Lý Nhiễm tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Hạ Nam Phương.
Hình như anh không có ngủ, khóe miệng chậm rãi cong lên thành ý cười: “Dậy rồi hả?”
Cô gật gật đầu, ánh mắt có chút mơ màng: “Mấy giờ rồi?”
Hạ Nam Phương lấy điện thoại bên cạnh lên nhìn nhìn: “Năm giờ rồi.”
Lý Nhiễm hoàn toàn tỉnh ngủ: “Em ngủ lâu vậy sao?”
Hạ Nam Phương gật gật đầu: “Ngủ còn rất ngon nữa.”
Lý Nhiễm nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn tối rồi, nhiệt độ không khí cũng thấp: “Vậy còn đi dạo không?”
Cằm Hạ Nam Phương cọ cọ trên đỉnh đầu cô: “Em muốn đi dạo sao?”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Cũng không muốn lắm.”
Hạ Nam Phương chẳng biết xấu hổ nói: “Vậy chúng ta có thể tiếp tục ngủ đến tối luôn.”
Lý Nhiễm: “…”
Lý Nhiễm đẩy anh ra, cho dù có ngủ thì cơm chiều cũng không thể không ăn, bây giờ cô vô cùng đói bụng.
Cô vừa mới đứng lên, đã bị Hạ Nam Phương giữ chặt lại, anh chỉ dùng một tay to lớn kéo cô lại.
Hạ Nam Phương cao lớn, chân dài tay dài, khoảng cách có chút xa mà anh kéo cô một cách nhẹ nhàng mà chặt chẽ.
Lý Nhiễm vừa cảm thấy bất đắc dĩ, vừa gỡ tay anh ra: “Hạ Nam Phương, anh đừng quậy nữa.”
Cô giả vờ tức giận.
Đáng tiếc lần này Hạ Nam Phương căn bản không sợ cô, cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn cô.
Lý Nhiễm ngồi trở lại sofa, nhéo khuôn mặt vốn không có thịt thừa gì của anh: “Anh bỏ tay ra ngay cho em.”
“Không bỏ.”
Lý Nhiễm không phải tức giận, chỉ là bị hành động trẻ con của anh làm cho bất lực ngứa răng, vì thế trợn mắt xông đến muốn cắn anh một cái.
Hạ Nam Phương tay mắt lanh lẹ nâng cằm cô lên, từ cắn biến thành nụ hôn.
Ngay sau đó, không thể thu lại nữa.
Hạ Nam Phương cắn cắn cánh môi cô, vừa trêu đùa vừa nghiền áp.
Anh công thành đoạt đất, dịu dàng mà lại vội vàng tấn công vào trong đôi môi mềm mại cuốn lấy đầu lưỡi ngọt ngào kia.
Ánh mắt cô mê ly ngập nước, rồi gắt gao nhắm chặt lại.
Một tay Hạ Nam Phương giữ ót cô, một tay khác mân mê xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp như ẩn như hiện kia.
Bất chợt bên ngoài truyền đến tiếng vặn then cửa.
Giây tiếp theo một nam một nữ tiến vào trong phòng.
“Ai nha, phi lễ chớ nhìn!” Hạ Ôn Sa vừa nói vừa lấy tay che khuất đôi mắt.
Âm thanh kinh động đến hai người bên trong, Lý Nhiễm giật mình phản xạ có điều kiện đẩy Hạ Nam Phương ra, Hạ Nam Phương không kịp phòng bị nên bị đẩy từ sofa xuống đất, Lý Nhiễm vừa phản ứng lại đưa định tay ra kéo anh.
Mà Hạ Nam Phương đã lăn xuống đất rồi.
Tư thế nửa ngồi nửa đứng vươn tay kéo Hạ Nam Phương của Lý Nhiễm cứ như thế dừng ở trong mắt hai người ngoài cửa.
“Nha nha, ban ngày ban mặt ở phòng bệnh chơi cái này? Hạ tổng quả thật phóng khoáng quá nha!”
Lý Nhiễm mặt đỏ tai hồng, vội vàng xuống đất đi đỡ Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương đứng lên, trên mặt không có chút quẫn bách xấu hổ nào mà ngược lại cau mày nhìn hai người ngoài cửa: “Hai người đến làm gì?”
Trịnh Huyền Lang cười như không cười: “Không đến thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng Hạ tổng bị bà xã đạp từ sofa lăn xuống đất chứ.”
Hắn nói lời này vô cùng thiếu đánh, bị Hạ Ôn Sa trừng một chút.
Hạ Ôn Sa hỏi: “Bọn em đến thăm anh thôi, thế nào rồi?”
“Nếu hai người không đến tôi càng vui khỏe hơn.”
Trịnh Huyền Lang cười cười: “Hạ tổng đừng tức giận như vậy nha, chờ bọn tôi đi rồi thì hai người có thể tiếp tục mà, cứ tiếp tục nha!”
Mặt Lý Nhiễm đỏ từ từ lỗ tai đến cổ, trừng mắt liếc nhìn Hạ Nam Phương một cái.
Hạ Ôn Sa cũng thức thời biết mình đến không đúng thời điểm, lôi kéo Trịnh Huyền Lang chuẩn bị rời đi: “Anh, tiến triển của dự án cũng dần ổn định rồi, em định cuối tuần sau trở về á.”
Hạ Ôn Sa nhận lời mời của Hạ Nam Phương từ một dự án khác điều đến, bây giờ Lý Nhiễm bên này đã đi vào quỹ đạo rồi cho nên mới cố tình đến đây chào tạm biệt.
Lý Nhiễm nghe từ “anh” kia cứ cảm thấy có chút quen tai, nhìn như nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Hạ Nam Phương gật gật đầu: “Khi nào anh về rồi anh gửi thù lao cho.”
Hạ Ôn Sa vui vẻ: “Cám ơn anh nha!”
Hạ Nam Phương nhìn hai người ngoài cửa: “Còn có chuyện?”
Được rồi, đây là ra lệnh đuổi khách.
Trịnh Huyền Lang và Hạ Ôn Sa đi rồi, Lý Nhiễm vẫn còn đang đắm chìm trong từ “anh” của Hạ Ôn Sa kia.
Cuối cùng cô nhịn không được hỏi: “Trước kia có phải em gặp Sara rồi không?”
Hạ Nam Phương lộ ra vẻ mặt cuối cùng em cũng nhớ ra rồi: “Ừ.”
Lý Nhiễm lại cố gắng lục lọi lại ký ức một lần, nhưng không thể nhớ được mình từng gặp ở đâu bao giờ khi nào.
“Anh gợi ý cho em một chút đi?”
Hạ Nam Phương nghiêm túc lắc đầu: “Không thể.” Nói xong anh xoay người đi vào bên trong nhà vệ sinh.
Mãi cho đến khi Hạ Nam Phương thay đồ xong, hai người lên xe cùng nhau ra ngoài rồi. Lý Nhiễm cũng chưa nhớ ra rốt cuộc gặp Hạ Ôn Sa ở đâu.
Mãi cho đến lúc ăn cơm, cô vẫn còn đau khổ suy nghĩ.
Hạ Nam Phương duỗi tay sờ sờ vành tai cô: “Ăn cơm đi.”
“Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc em từng gặp cô ấy ở đâu, em tò mò muốn chết rồi đây nè.”
Hạ Nam Phương đưa đồ ăn đến trước mặt cô: “Ăn cơm xong rồi anh nói cho em biết.”
Lý Nhiễm lấy tốc độ nhanh nhất ăn cơm, sau đó mặt đầy chờ mong nhìn anh, Hạ Nam Phương thấy cô như vậy nhịn không được bật cười.
Duỗi tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mí mắt cô một cái, rồi vuốt xuống chóp mũi rồi xuống đôi môi.
Nhưng lại không mở miệng nói chuyện, Lý Nhiễm bị anh làm cho phiền, nắm lấy ngón tay anh, mở miệng uy hiếp nói: “Mau nói đi!”
Hạ Nam Phương cười khẽ mở miệng: “Tám bát cơm.”
“Nhớ ra rồi chưa?”
Lý Nhiễm lại chìm vào trong hồi ức một lần nữa, chờ đến khi nhớ ra rồi, cô ngạc nhiên không thôi: “Sara là con bé Hạ Tám Bát kia!?”
Nói về lý do vì sao Lý Nhiễm gọi Hạ Ôn Sa là 'Hạ Tám Bát', đó thật sự là lịch sử đen tối nhất cuộc đời Hạ Ôn Sa.
Lần đầu tiên khi Lý Nhiễm gặp Hạ Ôn Sa là lúc Hạ Ôn Sa 16 tuổi, vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa dậy thì xong.
Cao gần 160cm, nặng gần 80kg, sức ăn vô cùng lớn và đặc biệt thèm ăn.
Tuy rằng Hạ Ôn Sa sống ở nước ngoài từ nhỏ, nhưng là đứa nhỏ có dạ dày làm bằng sắt của Trung Quốc, lần đầu tiên Hạ Ôn Sa về nước ăn món Trung là ở Hạ gia.
Một lần Hạ Ôn Sa ăn tám bát cơm một lượt trực tiếp doạ Lý Nhiễm sợ ngây người.
Tuy ngoài mặt Hạ Nam Phương không nói gì nhưng sau lưng ngấm ngầm đặt biệt danh cho Hạ Ôn Sa là Hạ Tám Bát.
Lý Nhiễm nhớ Hạ Ôn Sa trước kia rồi đối chiếu với Hạ Ôn Sa bây giờ, căn bản không phải là cùng một người nha!
“Sao em ấy gầy đi nhiều vậy?” Lý Nhiễm mở to đôi mắt tròn xoe đủ để biểu đạt cô ngạc nhiên như thế nào.
Nói nói còn duỗi tay miêu tả: “Em ấy gầy nhiều như vậy nè?”
“Ừ, đúng là gầy không ít, em không nhận ra cũng là điều bình thường.”
Sau khi nói rõ ràng chuyện này, Lý Nhiễm bắt đầu hỏi lại Hạ Nam Phương: “Vì sao anh không nói cho em biết sớm hơn?”
Hạ Nam Phương không phải không muốn giải thích mà Lý Nhiễm vẫn luôn không cho anh cơ hội.
Nhưng bây giờ hai người ở bên nhau rồi, tranh cãi bàn luận điều đó cũng không có tác dụng gì.
Vì thế anh sảng khoái xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh nên nói cho em biết sớm hơn mới đúng.”
Lý Nhiễm có chút hậm hực, cô nhớ lại quãng thời gian trước mình một mực tránh mặt Hạ Nam Phương như thế nào, căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện.
“Em cũng thật xin lỗi.”
Hạ Nam Phương cười cười: “Không phải em sai, có lẽ là do niềm tin anh cho em còn chưa đủ.”
___
Hạ Nam Phương vẫn chưa thực hiện một số cuộc kiểm tra phục hồi chức năng xong, cho nên ngày mai anh mới có thể xuất viện.
Tài xế đưa Lý Nhiễm về nhà trước, Hạ Nam Phương ở trên xe nắm lấy tay cô không chịu buông, vốn dĩ Lý Nhiễm vừa mới chuẩn bị xuống xe nhưng anh cứ nắm tay cô mãi, cô quay đầu lại nhìn anh.
“Làm sao vậy?”
Thân thể cao lớn của Hạ Nam Phương ẩn nắp bên trong xe, dưới ánh đèn mờ nhạt anh lôi kéo Lý Nhiễm hoài vẫn không nhúc nhích.
Lý Nhiễm cho rằng anh bị làm sao nên quay trở lại xe.
Giây tiếp theo, Hạ Nam Phương lập tức mò qua, anh đỡ bả vai cô, kéo cô vào trong lòng mình, rồi cúi đầu hôn cô.
Bên trong xe tỏa ra một loại hương thơm không biết tên, lúc trước Lý Nhiễm không có chú ý, nhưng khi Hạ Nam Phương hôn cô mới cảm nhận được.
Hương thơm nhàn nhạt, giống như một đoá hoa được giấu dưới tầng mây xanh, man mát tinh khiết.
Hạ Nam Phương hôn cô còn dịu dàng lưu luyến hơn lúc nãy.
Toát ra ý vị không nỡ, cảm giác nhĩ tấn tư ma* cùng chờ mong.
“Nhiễm Nhiễm, anh không muốn đến bệnh viện.”
Phàm là Lý Nhiễm bị anh dùng sắc đẹp dụ dỗ công hãm một lát là cô nhất định sẽ đồng ý mọi yêu cầu của Hạ Nam Phương, để cho anh ở nhà.
Nhưng lần này lí trí cô chiếm thế thượng phong.
Cô thở hồng hộc, đôi môi đỏ mọng cọ cọ râu xanh trên cằm anh: “Đừng dùng mỹ nhân kế với em.”
“Bệnh nhân phải ra dáng của bệnh nhân.”
____
* Nhĩ tấn tư ma (耳鬓厮磨): tai và tóc mai kề sát nhau, chỉ tình cảnh ở chung thân mật hoặc cảnh ân ái của người yêu nhau.