Edit: Nại Nại
____
Trên xe, Lý Nhiễm nghĩ không ra vì sao Hạ Nam Phương lại lập ra lời ước định này với cha Lý, nhưng hiển nhiên lần hành động này của anh ở trước mặt cha Lý đạt được không ít hảo cảm.
Trở lại thành phố N, ở không mấy ngày đã tới ngày nhập học.
Trước khi đi Ôn Trường Ninh có đến tìm Lý Nhiễm một lần, khi đó Lý Nhiễm đang sắp xếp hành lý, Lý Nhiễm nhìn thấy Ôn Trường Ninh rất hào hứng: “Khi nào cậu quay về trường?”
Ôn Trường Ninh nhìn hành lý của cô, khi cô nhắc đến chuyện quay về trường học, thần sắc Ôn Trường Ninh ảm đạm: “Mình không về.”
Động tác trong tay Lý Nhiễm dừng lại: “Vì sao? Là bọn họ không cho cậu đi?”
“Là do mình tự quyết định, không có liên quan đến người khác.”
Lý Nhiễm vẫn không thể hiểu được: “Cậu thật vất vả thi đậu trường học, vì sao nói không học là không học nữa?”
Ôn Trường Ninh không muốn giải thích cái gì, chỉ lắc đầu.
Dưới sự ép hỏi của Lý Nhiễm, cuối cùng Ôn Trường Ninh mới gian nan mở miệng: “Mẹ của mình… bà ấy bảo mình nhanh chóng mang thai.”
Đồ trong tay Lý Nhiễm rơi xuống đất: “Cậu nói cái gì?”
Ôn Trường Ninh như rất đau khổ, cúi đầu, cổ hơi hơi rụt xuống, hỏi cái gì cũng không chịu mở miệng.
“Đó là ý của Vu gia sao? Cưới cậu chính là vì để cậu sinh con?”
“Vu Hồng Tiêu tên khốn nạn này!”
Ôn Trường Ninh lập tức giữ chặt cô: “Không phải, cậu đừng hiểu lầm Hồng Tiêu… anh ấy không biết chuyện này.”
“Là chủ ý của Ôn gia, qua một kiếp này bọn họ lo lắng Vu gia lại vứt bỏ Ôn gia, cho nên mới nói với mình… bảo mình sớm một chút sinh con.”
Lý Nhiễm không hiểu rốt cuộc người Ôn gia nghĩ như thế nào, Ôn Trường Ninh là một cá thể độc lập sống sờ sờ thế này, bọn họ tự chủ trương khiến Ôn Trường Ninh gả cho Vu Hồng Tiêu thì thôi đi, bây giờ lại còn…
“Cậu nói chuyện này với Vu Hồng Tiêu chưa?”
Ôn Trường Ninh lắc đầu: “Không có, mình nói không nên lời.”
Từ một cô gái lột xác thành phụ nữ chỉ mất mấy ngày, nếu bây giờ đột nhiên nói với Vu Hồng Tiêu là chúng ta sinh một đứa con đi thì bất kể ai nghe xong đều sẽ cảm thấy rất quỷ dị.
Lý Nhiễm trơ mắt nhìn Ôn Trường Ninh lâm vào trong lốc xoáy không có cách nào chịu đựng, nhưng cô lại không làm gì được cho Ôn Trường Ninh.
Cô không có quyền thế như Hạ Nam Phương, cũng không có địa vị như Vu Hồng Tiêu.
Nói đến cùng, cô chỉ may mắn hơn Ôn Trường Ninh một chút, nhưng điểm này đối với hai người bọn họ mà nói, lại là cuộc đời hoàn toàn khác nhau.
Lý Nhiễm sẽ ra nước ngoài tiếp tục việc học, còn Ôn Trường Ninh chỉ có thể ở lại trong nước.
Lý Nhiễm ôm ôm Ôn Trường Ninh: “Cậu đừng nản lòng, có chuyện gì cậu nhất định phải nói với Vu Hồng Tiêu, anh ấy chồng của cậu, sẽ không hại cậu.”
Ôn Trường Ninh gật gật đầu: “Lý Nhiễm, thật sự rất hâm mộ cậu.”
Lý Nhiễm khó hiểu: “Hâm mộ tớ cái gì?”
Ôn Trường Ninh không nói gì, có lẽ là hâm mộ Lý Nhiễm có một người cha yêu thương cô, có lẽ là hâm mộ Lý Nhiễm có một người đàn ông yêu cô sâu đậm, có lẽ là hâm mộ Lý Nhiễm không có gia thế phức tạp như mình.
Tóm lại, cuộc sống của Lý Nhiễm chính là cuộc sống mà Ôn Trường Ninh vẫn luôn muốn.
“Lý Nhiễm, cậu còn sẽ tiếp tục vẽ tranh đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Cậu nhất định phải kiên trì đến cùng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.” Ôn Trường Ninh mang theo nước mắt nói, như nhìn thấy một cuộc sống khác của mình trên người Lý Nhiễm.
____
Trở lại nước Pháp, sinh hoạt của Lý Nhiễm trở nên đơn giản lại sung túc.
Lớp học chỉ có duy nhất cô là học sinh người Trung Quốc, Ôn Trường Ninh vắng mặt nên chỗ bên cạnh Lý Nhiễm vẫn luôn bị bỏ trống.
Hạ Nam Phương như lời hứa hẹn, biến mất hoàn toàn trong thế giới của cô, đôi khi nhìn cây ngô đồng bên ngoài trường học, trong một khoảnh khắc nào đó cô đột nhiên nhớ đến anh.
Trong lúc đi học cũng bất tri bất giác cầm bút vẽ, khi phục hồi tinh thần lại thì không biết đã phác họa ra một hình dáng mơ hồ lúc nào.
Vì không cho bản thân có thời gian dư thừa suy nghĩ miên man, cô lại bắt đầu đi nộp hồ sơ xin việc.
Nước Pháp là thiên đường của nghệ thuật gia, ở đây có nhà thờ Đức Bà Paris, viện bảo tàng Louvre, lâu đài Fontainebleau nổi tiếng thế giới, các nghệ sĩ đường phố như đang ngủ quên dưới thành phố xinh đẹp này.
Bây giờ Lý Nhiễm đang nộp hồ sơ cho Monfils, một công ty sáng tạo khá nổi tiếng ở Pháp.
Công ty Monfils khác với phòng làm việc của giáo viên trước đây, Monfils làm việc theo nhóm.
Ở đây, rất khó để có thể tự mình hoàn thành được công việc gì, có hàng trăm vị hoạ sĩ, hàng nghìn máy móc vận hành.
Tại đây, bạn có thể đem toàn bộ thế giới vẽ thành một màn hình nhỏ.
Lý Nhiễm ôm thái độ thử xem thế nào, sau khi thi viết xong thì ở bên ngoài chờ phỏng vấn, trong lúc chờ đến lượt, cô lấy quyển [Sơn Hải Kinh] trên kệ bênh cạnh thích thú đọc.
Đang đọc chăm chú thì bị một người đàn ông kéo lại bô bô nói chuyện bằng một ngôn ngữ cô nghe không hiểu, hình như là người Nhật Bản.
Anh ta chỉ chỉ quyển sách trong tay Lý Nhiễm, hỏi cô đây là cái gì.
Lý Nhiễm nhìn ba chữ to trên bìa sách, có chút ngốc: “Sơn Hải Kinh?”
Vì thế Lý Nhiễm không hiểu ra sao được tuyển chọn, vừa vào công ty đã bị đưa đến một đội ngũ vẽ game minh họa.
Từ trước giờ Lý Nhiễm chưa từng chơi game, càng đừng nói đến game minh hoạ, cho nên nhiệm vụ đầu tiên khi cô vào đội ngũ là chơi game.
Hiện tại toàn bộ Châu Á đang thịnh hành một game minh hoạ tên là [Sơn Hải Yêu Giám] đến từ đội ngũ này.
Đội ngũ có khoảng hơn 60 người, đa số đều là người trẻ tuổi giống Lý Nhiễm, hơn nữa bọn họ đều là người Châu Á. Rất lâu sau đó cô mới phát hiện ra vốn dĩ đội ngũ này đã tuyển người, nhưng người hiểu [Sơn Hải Kinh] không nhiều lắm, mà [Sơn Hải Kinh] có nguồn gốc từ Trung Quốc, có thể đọc được văn tự cổ của [Sơn Hải Kinh] một cách thích thú thì trong mấy tháng nay chỉ có một mình cô.
Tóm lại, Lý Nhiễm không thể hiểu được mà bị kéo vào đảm đương vị trí thực tập sinh.
Chờ đến khi cô đọc xong toàn bộ [Sơn Hải Kinh] sau đó chơi game đến thuần thục rồi thì cô lại không thể hiểu được mà báo cho: Cô được chính thức tuyển dụng.
Toàn bộ hành trình không có bất cứ đánh giá khảo nghiệm gì. Tuy rằng Lý Nhiễm mơ màng bối rối, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Không khí làm việc nhóm rất thoải mái và hài hước, lúc rảnh rỗi mọi người thường chơi game và đọc truyện tranh.
Nếu không phải tự mình tiến vào từ cửa lớn của công ty Monflis thì cô cảm thấy mình đi nhầm công ty.
Nhưng vào ngày đầu tháng, bầu không khí khác hẳn, khi Lý Nhiễm đi vào văn phòng thì thấy mọi người ủ rũ cụp đuôi, có loại cảm giác mặc cho số phận an bài.
Mãi cho đến 9 giờ sáng, Lý Nhiễm mới biết được là chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra nửa tháng đầu khi Lý Nhiễm vào làm trùng với lúc giao bản thảo [Sơn Hải Yêu Giám], đội ngũ giao xong bản thảo liền lao vào trạng thái lười nhác lại hưng phấn, cho nên mọi người rất thoải mái nhẹ nhàng, lúc ấy Lý Nhiễm mới vừa vào làm, bị trạng thái làm việc đó lừa gạt.
Hôm nay là đầu tháng, là ngày mà mọi người đẩy nhanh tốc độ làm nhiệm vụ được giao.
Vì Lý Nhiễm là người mới đến, vì thế tổ nào không đủ người cô sẽ bị nhét vào tổ đó.
Cô bị nhét vào tổ vẽ minh hoạ [Đại Hoang Chi Trạch], dựa theo yêu cầu thì bọn họ cần phải thiết kế ra 62 loại tinh linh, 10 nhân vật chính mới, cùng với các loại tiên thảo linh dược, kiếm pháp linh tinh khác nhau hơn 100 loại.
Tổ trường là người Hàn Quốc, tuổi còn trẻ lại còn đẹp trai, cười tủm tỉm phân công cho Lý Nhiễm vào tổ thiết kế tinh linh.
Game [Sơn Hải Yêu Giám] được xem là game nâng cấp của sách minh hoạ, [Đại Hoang Chi Trạch] thuộc về cấp bậc người chơi cao hơn nên yêu cầu về phong cách vẽ tranh cũng tinh tế hơn.
Sau Lý Nhiễm đọc xong [Sơn Hải Kinh] thì linh cảm không ngừng hiện lên trong đầu, cô vô cùng thích những thứ kỳ lạ và giàu trí tưởng tượng như thế này. Dựa vào yêu cầu, rất nhanh cô đã vẽ ra được mấy bản thảo đưa cho tổ trưởng.
Cả nhóm đang đứng trong trạng thái vô cùng phấn khởi tăng ca, khi Lý Nhiễm đưa bản thảo đến, tiểu tổ trưởng Hàn Quốc liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Đừng sao chép.”
Lý Nhiễm lấy bản thảo về, không thể hiểu được, cô đâu có sao chép.
Sau đó Lý Nhiễm mới biết được vì sao tổ trưởng bảo cô không được sao chép, cô thiết kế bản thảo nhanh đến nỗi cả đội chỉ có thể thiết kế ba bản thiết kế trong một tuần, trong khi cô chỉ có một mình mà thiết kế ba bản trong hai ngày.
Đối với những thứ kỳ lạ và hỗn loạn này Lý Nhiễm có những linh cảm đến rất tự nhiên, chờ đến khi cô vẽ xong những bản vẽ thì toàn bộ người trong tổ đã rơi vào trạng thái tê liệt.
Mọi người đều có cảm giác linh khí bị hút khô hết, Lý Nhiễm yên lặng nhét bản thảo của mình vào ngăn kéo.
Mọi người đều khó khăn như thế, cô không nên lộ ra mình làm đơn giản như vậy được.
Thứ hai, trong buổi họp của đội ngũ, vài tổ đội đã bị diệt toàn quân, không có một bản thảo nào được thông qua.
Tổ nhỏ của Lý Nhiễm, tiểu tổ trưởng Hàn Quốc cũng bị phê bình không dám ngẩng đầu lên.
Lý Nhiễm ngồi ở phía dưới, lâm vào trạng thái mê mang tột độ, rốt cuộc là bọn họ không đúng hay là mình không ổn?
Tóm lại, ôm dũng khí nghé con mới sinh không sợ cọp, mình là thực tập sinh vừa đến, cho dù bị chê bai hay chế giễu cũng không thành vấn đề, sau đó cô không hỏi han không chen vào nói là được rồi.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm, giơ tay đưa bản thảo lên.
Vì bản thảo của cô quá dày nên những người khác cho rằng cô đã bỏ qua.
Có thể vào công ty Monfils đều là hoạ sĩ ưu tú, mà có thể đi vào trong tổ thiết kế vẽ minh hoạ game [Sơn Hải Yêu Giám] đang bùng nổ Châu Á này là cơ hội mà mỗi hoạ sĩ đều mơ ước.
Trước giờ Lý Nhiễm không cảm thấy mình lợi hại, nhưng giờ khắc cô cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của trưởng nhóm hạng mục.
Không phải khoe khoang nhưng cô thường xuyên nhìn thấy loại ánh mắt kinh ngạc với tài năng của mình như thế này.
Chỉ là trước đây, cô chưa tìm được vị trí của chính mình.
Cô vẽ truyện tranh, người thích rất nhiều. Nhưng cách một màn hình máy tính, không ai biết cô là ai.
Năm trước vẽ mấy chục bức [Phi Thiên] đó, ai cũng đều kinh ngạc cảm thán kỹ thuật hội họa của cô thành thục cao siêu, nhưng cũng chỉ thưởng thức như thế.
Nhưng ngay bây giờ không giống vậy, sự kinh ngạc cảm thán trong mắt bọn họ dành cho nhân vật mà cô thiết kế.
Một tuần sau đó, Lý Nhiễm có được một nhóm nhỏ làm việc riêng của mình.
Cái tên Ran (Lý Nhiễm) này, lần đầu tiên xuất hiện trên đầu trong danh sách các hoạ sĩ thiết kế trong game.
Những tinh linh cô thiết kế trong quyển thứ tư [Đại Hoàng Chi Trạch] của [Sơn Hải Yêu Giám] đều được người chơi sử dụng nhiều nhất.
Phong cách hội họa tinh tế và thiết kế tỉ mỉ từng chi tiết đã biến Lý Nhiễm trở thành họa sĩ minh họa chính của [Sơn Hải Yêu Giám] chỉ trong vòng hai năm.
Trong giới hội hoạ trong nước đều biết đến cái tên này.
____
Hai năm sau, tại sân bay thành phố N.
Lý Nhiễm về nước là tham gia vào đợt thử nghiệm công khai của game tiên hiệp với quy mô lớn đầu tiên trong nước [Phục Ma Truyện], là hoạ sĩ chính của trò chơi này, lúc Lý Nhiễm còn chưa nhậm chức đã nhận được sự chú ý trước nay chưa từng có.
Hai năm trở lại đây, cô đã nổi tiếng trong giới, trong lễ kỷ niệm 5 năm ngày phát hành [Sơn Hải Yêu Giám], trên mạng đã diễn ra hoạt động bình chọn, trong số mười tinh linh đứng đầu, Lý Nhiễm đã tạo ra sáu.
Cô cũng trở thành người hoạ sĩ vẽ minh hoạ đầu tiên người Trung Quốc tham dự chế tác game mobile quốc tế.
Ngay khi cô chưa về nước đã được mời đến ký kết hợp đồng với đội thiết kế của [Phục Ma Truyện].
Lý Nhiễm vừa mới ra khỏi sân bay, liền nhận được điện thoại của Hạ Nam Phương.
Lời ít mà ý nhiều hỏi: “Về nước rồi?”
Lý Nhiễm: “Tới rồi, lát nữa tôi sẽ đến buổi họp báo.”
“Ừ, xong rồi anh đến đón em.”
Lý Nhiễm cười cười: “Không cần, tôi có xe.”
“Được rồi, anh sẽ lái xe cho em.”
Khóe miệng Lý Nhiễm hàm chứa ý cười: “Vậy anh đến đây đi.”
Hai năm nay, Hạ Nam Phương nói không chủ động tới gặp Lý Nhiễm, thì anh thật sự không đến gặp cô nữa. Nhưng những cuộc gọi giống hôm nay lại thường xuyên có, rất ngắn, nói một ít chuyện hằng ngày, sau đó cúp máy.
Ngày hôm sau lại vòng đi vòng lại, cho nên dù không nhìn thấy mặt, Lý Nhiễm muốn quên đi người đàn ông này cũng không thể quên được.
___
Vẽ minh hoạ khác với thiết kế đồ hoạ. Thiết kế đồ họa (Graphic Design) là việc sử dụng tổ hợp về màu sắc, hình ảnh, chữ viết, biểu tượng để truyền tải thông điệp qua những ấn phẩm truyền thông. Còn các sản phẩm vẽ minh họa (Illustration) thường được áp dụng cho các các bài báo, sách, tạp chí, game, phim… như một lời giải thích trực quan cho nội dung được truyền tải. Chi tiết mời tra chị gu gồ
____