• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nại Nại

___

Chung cư Lý Nhiễm thuê không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, ngoại trừ phòng ngủ chính còn có một thư phòng ngày thường cô hay làm việc.

Phòng khách nối với phòng bếp, cho nên khi cô từ phòng bếp ra ngoài, đã thấy Hạ Nam Phương ngồi trên sofa ngoài phòng khách.

Anh chống trán, trên mặt còn có sự mỏi mệt sau khi say rượu, dưới ánh sáng sáng ngời, anh duỗi tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày.

“Ăn sáng thôi.”

Lý Nhiễm gọi với vào phòng khách, Hạ Nam Phương đứng dậy, sửa sang lại áo sơmi nhăn nhó đi đến.

Ánh sáng sáng ngời của phòng bếp lập tức bị thân hình cao lớn của anh che đi một nửa.

Sau khi anh ngồi xuống, Lý Nhiễm nhìn chằm chằm anh.

“Anh… cứ ngồi như vậy?”

Hiển nhiên Hạ Nam Phương không hiểu ý của cô, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nhiễm, trong ánh mắt còn có ánh sáng dịu dàng còn lưu lại tối hôm qua khi say rượu mới có.

“Ừ?” Phảng phất đang hỏi anh như vậy, có cái gì không đúng?

Lý Nhiễm bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật không đáng yêu như uống say chút nào.”

Lúc uống say, mặc kệ Lý Nhiễm nói cái gì anh cũng sẽ rất nghiêm túc mà đi làm. Mà không phải như quốc vương cao cao tại thượng như bây giờ, không để ai vào trong mắt cả.

“Cơm ở trên bếp, tự mình đi lấy đi.” Lý Nhiễm tức giận.

Đối mặt với Hạ Nam Phương như vậy, thật giống như lại về những ngày tháng bọn họ đã từng đối chọi gay gắt như trước vậy.

Hạ Nam Phương nhíu mày hơi hơi không vui, nhưng vẫn đứng dậy, bước chân dài đi về phòng bếp.

Sau khi đợi hai phút, trong phòng bếp truyền đến giọng nói: “Chén ở đâu?”

“Trong ngăn tủ.”

Một lát sau, truyền ra âm thanh cửa tủ bị kéo ra, nhưng Lý Nhiễm không nghe thấy âm thanh đóng cửa.

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, chấn động đến ngực cô… là âm thanh thanh thúy của chén sứ bị bể trên mặt đất mới đó.

Lý Nhiễm: “…”

Cô lập tức chạy vào phòng bếp, cúi đầu, nhìn thấy những mảnh vỡ đầy đất.

Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Nam Phương, người đàn ông cũng đang cúi đầu nhìn cô.

Còn chưa kịp nói chuyện gì, đã nghe thấy ngữ khí không thèm chút nào để ý của anh: “Tôi bảo người đưa một bộ mới đến cho em.”

Lý Nhiễm hít sâu một hơi, bộ chén này cũng không đáng giá, nhưng những hoa văn phía trên là do cô từng bút từng bút mà vẽ ra, sau đó đi xin thợ nung thiêu. Một bộ mười hai cái, thiếu một cái đều không thể hoàn chỉnh.

Tâm trạng của Lý Nhiễm có chút buồn bực: “Anh cho rằng tôi thiếu một bộ chén này sao?”

Dáng vẻ anh như kiểu “nếu không thì em lại lầm ầm ĩ gì với tôi nữa.”

Lý Nhiễm không nói chuyện nữa, cô cúi đầu dọn dẹp những mảnh vỡ, giọng nói rất nhẹ, như là không rõ: “Có phải anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết khi mình làm sai phải xin lỗi không?”

Chỉ làm bể mấy cái chén đã phải bắt anh xin lỗi, ánh mắt Hạ Nam Phương trầm trầm, không nói chuyện.

Nếu là lúc trước, Lý Nhiễm sẽ không hề chờ mong điều đó với Hạ Nam Phương. Nhưng không thể nói vì sao cô rất chán ghét dáng vẻ hiện tại của anh, giống như thằng nhóc con làm sai chuyện mà còn ngang ngược, Lý Nhiễm chỉ nghĩ muốn hung dữ với anh.

Mà trên thực tế, Lý Nhiễm cũng hung dữ: “Xin lỗi tôi!”

Hạ Nam Phương nhướng mày, anh nhìn sự phẫn nộ trên mặt Lý Nhiễm, nhìn ánh mắt cô đang cháy hừng hực, vô cùng không hiểu sự tức giận của cô từ đâu mà đến.

Xác thật Hạ Nam Phương không hiểu, cho tới nay cuộc sống của anh đều có quy tắc bài bản, mọi chuyện anh làm đều không cần xin lỗi, không ai có thể yêu cầu anh làm này đó, dần dà chính anh tựa như cũng quên mất, phạm sai lầm ngoại trừ đền bù vật chất ở bên ngoài, càng cần nữa chính là lời xin lỗi.

Anh lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Lý Nhiễm ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp từng mảnh vỡ chén sứ, một bóng hình nho nhỏ, ánh mắt anh có một tia dao động, lại nhấp môi, không nói một lời như cũ.

Thái độ này của anh không biết là bị Lý Nhiễm chọc đến lòng tự tôn, hay là đối với những chuyện mình đã làm như vậy có một chút tỉnh lại.

Lý Nhiễm đau lòng quét sạch sẽ những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó không nhìn anh nữa.

“Tôi đi làm, ăn xong rồi anh đi đi.”

Nói xong cô thay giày, cầm lấy túi xách, cũng không quay đầu lại mà đi mất.

Hạ Nam Phương nhìn cửa đã không có bóng người nữa, ánh mắt lạnh nhạt đầu tiên là không thể áp chế mà nhảy lên lửa giận, dần dần trở nên lạnh nhạt theo sự tức giận của Lý Nhiễm rời đi kia, cuối cùng biến thành một mảnh mờ mịt.

Nắm chặt tay dần dần buông ra, anh nhìn thoáng qua mảnh vỡ trong thùng rác, tâm trạng phá lệ phức tạp.

Lý Nhiễm đến công ty, Vu Hiểu Hiểu lập tức vội vội vàng vàng chạy tới.

Lý Nhiễm ngăn Vu Hiểu Hiểu lại: “Chạy gấp như vậy làm gì?”

Vu Hiểu Hiểu vừa vuốt ngực thuận khí, vừa lấy văn kiện trong tay đưa cho cô: “Nhìn đi.” “

Lý Nhiễm cúi đầu, lập tức nhìn thấy trên văn kiện có mấy cái chữ to: “Thư luật sư?”

Vu Hiểu Hiểu hít thở: “Chúng ta là bị cáo.”

Tiểu thuyết [Thượng Tà] mà Lý Nhiễm vẽ bị công ty nào đó chỉ trích sao chép, thư luật sư yêu cần cô lập tức dừng lại quyền xâm phạm, gỡ bỏ tác phẩm, ngay trên trang web chính của mình công khai xin lỗi.

Sau khi Lý Nhiễm nhìn nội dung, cũng không khẩn trương như vậy: “Cậu khẩn trương cái gì? Tớ lại không có sao chép.”

Vu Hiểu Hiểu: “Tuy rằng cậu không sao chép, nhưng có chuyện này tóm lại vẫn phiền phức. Trong lòng chúng ta rất hiểu rõ, nhưng những người đọc đó thì lại không hiểu rõ, một khi dính vào trận phong ba này, thì sợ trắng cũng bị nói thành đen.”

Lý Nhiễm không nói nữa, mở máy tính xem tình huống của [Thượng Tà].

Nào biết vừa mới mở ra, trên diễn đàng đã bị mấy ngàn tin nhắn oanh tạc, khu bình luận dưới truyện tranh cũng bị tấn công, tất cả đều chỉ trích cô sao chép.

[Tôi đã nói rồi tác giả mới sao có thể vẽ đẹp như vậy được, thì ra là sao chép đại thần người ta! Thật mất mặt!]

[Lá gan của tác giả cũng lớn quá rồi, dám sao chép nguyên bản luôn!]

[Chó sao chép cầu cho bị nổ mạnh tại chỗ, chết cả nhà!]

Lý Nhiễm nhìn những bình luận chửi rủa đó, cuối cùng không bình tĩnh được nữa.

Nhìn bình luận, tìm thấy cuốn truyện nói cô sao chép kia [Không suy nghĩ], sao khi click chuột mở ra cô hoàn toàn khiếp sợ.

Phong cách của nam chính của [Không suy nghĩ] cùng với [Thượng Tà] giống nhau như đúc, bởi vì ban đầu Tần Mạch mặc đồ trắng, nhưng sau đó Lý Nhiễm cảm thấy không hợp nên mới đổi thành đồ đỏ, trong đó lại thêm rất nhiều chi tiết nhỏ ví dụ như thích uống rượu đào hoa say linh tinh.

Nhưng hiện tại những chi tiết đó đều có thể đâm lại Lý Nhiễm. Lý Nhiễm nhíu nhíu mày, đây đã không phải đơn giản là chuyện sao chép nữa.

Quả thật là đạo văn nguyên bản.

Trong trí nhớ của cô, ngày đó tự mình đưa bản thảo đến xưởng Ngỗng cho ban biên tập xét duyệt, nhưng không được thông qua cô đã lấy về. Sau đó không lâu mấy ngày sau cô nhận được bản hủy hợp đồng của xưởng Ngỗng.

“Nhiễm Nhiễm, mau nghĩ cách xem phải làm sao bây giờ!”

Vì sao rõ ràng là Lý Nhiễm không hề sao chép, đối phương còn dám trắng trợn táo bạo mà tố cáo cô sao chép như thế? Lý Nhiễm đưa máy tính cho Vu Hiểu Hiểm xem.

“Cậu nhìn ngày đăng của [Không suy nghĩ] và [Thượng Tà] đi.”

Ngày đăng của hai tác phẩm là cùng một ngày, [Không suy nghĩ] đăng lúc 8 giờ sáng, [Thượng Tà] đăng lúc 8 giờ tối, đây cũng là nguyên nhân người ta dám tố cáo cô trực tiếp.

Vu Hiểu Hiểu vỗ lên bàn một cái: “Mẹ nó, tại sao bọn họ đăng còn sớm hơn chúng ta chứ?”

Lý Nhiễm: “Ngày đó tớ đến ban biên tập của xưởng Ngỗng, bọn họ đã từng lấy bản thảo lên phòng họp trên lầu tìm tổ trưởng, rời đi khoảng một thời gian ngắn, tuy chưa đến mười phút, nhưng nếu lúc đó sao chép hoặc rà quét lại thì…”

“Cậu nói là lúc ấy bản thảo đã bị người ta… sao chép lại?”

Lý Nhiễm khép máy tính lại, lấy thư luật sư bỏ vào trong túi: “Tớ muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Vu Hiểu Hiểu nói với theo ở phía sau: “Cậu muốn đi đâu thế?”

“Tìm người.”

Lý Nhiễm lái xe đến ban biên tập tìm người, bị cho biết toàn bộ những người trong tổ biên tập lúc trước cô gặp đều đi ra ngoài tìm kiếm cảm hứng rồi.

Ban biên tập của xưởng Ngỗng đều có các nhóm nhỏ, công việc cũng khác nhau, lúc trước manga anime [Nữ tướng quốc] còn chưa cải biến lại, tổ biên tập đó đến phụ trách bài viết của Tần Mạch, hiện tại Tần Mạch bị loại bỏ, thì tổ biên tập đó cũng vội vàng đi tìm những đề tài khác.

Nghe nói gần đây đề tài thần tiên yêu quái tương đối hot, toàn bộ tổ biên tập đều chạy đến thành phố J.

Lý Nhiễm hỏi điện thoại và địa chỉ, lập tức về nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị đi tìm những người lúc trước tiếp xúc đến bản thảo của cô kia.

Còn vì sao không nói trong điện thoại, đôi khi chất vấn mặt đối mặt, mới có thể làm lời nói dối và giấu giếm không có chỗ che giấu.

Sau khi về nhà, Hạ Nam Phương đã không còn ở đó, phòng khách trống rỗng sạch sẽ ngăn nắp.

Lý Nhiễm bỏ túi xuống, nhìn thấy trên bàn có một bộ chén được gói tinh xảo xinh đẹp, thậm chí không cần mở ra cũng biết nó sang quý.

Lý Nhiễm ngây người, nhưng không nhìn thêm một cái nào đã bỏ bộ chén vào trong tủ, phong ấn lại.

Trên đường đến sân bay cô nói chuyện điện thoại với Vu Hiểu Hiểu, nói cho Vu Hiểu Hiểu biết mình muốn đi thành phố J.

Vu Hiểu Hiểu bị hành động của cô dọa sợ, ngây người một lúc lâu mới nói: “Được, chú ý an toàn.”

Trên đường đến sân bay, sắc trời càng thêm tối, trong xe đang phát bản tin dự báo thời tiết báo động trước cơn bão to. Lý Nhiễm cúi đầu tra thời tiết.

Thấy thành phố J bị bão to đổ bộ.

Thật là nhà dột còn gặp trời mưa to, không biết đây là vận may gì, người vẫn phải đi tìm, trên mạng nói [Thượng Tà] sao chép [Không suy nghĩ] càng ngày càng nhiều, đối phương là một đại thần, trên cơ sở lượng fans rất đông, hơn nữa công ty phía sau cũng rất có địa vị.

Lý Nhiễm bên này vẫn không lên tiếng, hiện tại cô không có bất cứ bằng chứng gì, biện giải không chỉ không thể làm cô được trong sạch, còn sẽ bị fans của đối phương thay phiên nhau mà thêm oanh tạc chế nhạo cô.

___

Sau khi Hạ Nam Phương về, Phí Huyên cầm điện thoại của anh tự mình chạy đến tranh công: “Tối hôm qua thế nào? Có phải đến cảm ơn tôi thật ra trò đúng không!”

Hạ Nam Phương lấy lại điện thoại trong tay anh ta: “Là cậu đưa tôi đến đó?”

Phí Huyên dựa vào trên sofa, bắt chéo chân: “Cái nồi này ta không đội nha, tối hôm qua cậu say mèm một hai đòi phải đi tìm Lý Nhiễm, tôi chỉ có thể nghe thấy địa chỉ rồi đưa cậu qua đó thôi. Tối hôm qua thế nào?”

Hạ Nam Phương nhớ lại, sáng sớm không khí vẫn còn tốt, đặc biệt là khi cô nói anh… “đáng yêu” trên mặt còn mang theo ý cười, nụ cười đó lâu lắm rồi anh chưa được nhìn thấy.

Phí Huyên thấy tia dịu dàng ấm áp trong mắt anh như muốn tràn ra tới, trêu chọc: “Xem ra là không tồi.”

Không tồi sao?

Hạ Nam Phương nhớ đến chuyện sáng nay hỏi: “Cậu có nói xin lỗi không?”

Phí Huyên: “Hả? Xin lỗi? Đương nhiên là có.”

Hạ Nam Phương trầm mặc ngồi đó, ngữ khí có chút suy sụp: “Chưa từng có ai dạy tôi xin lỗi.”

Kỳ thật cũng không khó hiểu, bởi vì thân thế của Phí Huyên và Hạ Nam Phương cũng không giống nhau.

Hạ Nam Phương là cháu trai đích tôn duy nhất của Hạ gia, vừa sinh ra đã là người thừa kế duy nhất của Hạ gia, tuy từ nhỏ ông nội Hạ nghiêm khắc với anh, nhưng cũng không hề giảm sự cưng chiều anh.

Mà xuất thân của Phí Huyên không có được sự yêu thương tận trời như Hạ Nam Phương như thế, nhìn vào trình tự người kế thừa Phí gia thì vô luận như thế nào đều cũng không đến phiên anh ta đến đảm đương. Nhưng cuối cùng không có khả năng biến thành có khả năng, gian khổ trong đó chỉ sợ không phải như loại người cả đời “huyết thống cao quý” như Hạ Nam Phương có thể hiểu.

Nụ cười tùy ý bên miệng của Phí Huyên trở nên cười châm chọc: “Có lẽ Lý Nhiễm chính là người mà ông trời phái đến trị cậu. Trị cậu không ai bì nổi, trị cậu sinh ra cao quý.”

Hạ Nam Phương nghe nhưng không nói chuyện, đột nhiên cười khẽ một chút: “Thật ra tôi rất tình nguyện… đáng tiếc hiện tại cô ấy trị cũng không muốn trị nữa.”

Câu này nói phá lệ đáng thương, người rất khó nhận ra được sự sai lầm của mình, đặc biệt là loại người Hạ Nam Phương này, anh có thể sửa đúng một sai lầm quyết sách trong thương nghiệp rất nhanh, cũng có thể nghe theo ý kiến của người khác đưa ra.

Nhưng có một số thứ hòa tan vào trong xương cốt của anh, nếu thay đổi, vậy không phải là Hạ Nam Phương nữa.

“Nói đến cùng, cậu vẫn không muốn vì Lý Nhiễm mà thay đổi bản thân.”

Hạ Nam Phương khẽ thở dài một tiếng: “Cho dù tôi có đồng ý, cũng phải có cơ hội đó mới được.”

Phí Huyên đã nhìn quen anh coi khinh kiêu ngạo đối với mọi thứ, ngữ khí này của anh là lần đầu tiên nghe thấy: “Chuyện gì mà có liên quan đến lời xin lỗi?”

Ngực Hạ Nam Phương có chút đau: “Cô ấy bảo tôi phải xin lỗi.”

Phí Huyên nghe thấy sự hiếm lạ: “Vậy cậu xin lỗi?”

Hạ Nam Phương lắc đầu: “Không có.”

Phí Huyên hận sắt không thành thép: “Thật đúng là uổng công tôi dạy cậu những thứ đó. Cậu là người đàn ông, cô ấy là người con gái mà cậu yêu thương, đàn ông xin lỗi cô gái của mình thì có gì gọi là mất mặt hả?”

Trong lòng Hạ Nam Phương có một cảm xúc kỳ lạ chậm rãi bốc lên: “Đó gọi là gì?”

Khóe môi Phí Huyên nhẹ cong, dùng một loại ngữ khí của người từng trải: “Cầu hòa.”

Trong lòng Hạ Nam Phương bị những lời đó vây quanh kín mít, nhớ đến lần trước mình cầu hòa với cô bị cô chế nhạo và cự tuyệt, bởi vì anh không xin lỗi cô, cho nên cô không muốn làm lành?

Lý Nhiễm hiếm khi nhận được điện thoại của Hạ Nam Phương, cô liếc mắt một cái, lấy túi xách, không nhanh không chậm mà bắt máy.

“Alo?”

Hạ Nam Phương ngồi trong văn phòng, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ lời nói lúc sáng của cô.

Đầu óc bị cô chiếm cứ cả ngày, cuối cùng nhịn không được mà gọi điện thoại cho cô: “Tôi tặng một bộ chén mới cho em.”

“Tôi thấy rồi, cảm ơn anh.”

Hạ Nam Phương bắt đầu im lặng, thời gian trong điện thoại từng chút từng chút bị kéo thật sự dài.

“Anh còn có chuyện gì không?”

Trong lòng Hạ Nam Phương bị nghẹn câu nói kia, ở bên miệng quấn quanh vài vòng, Lý Nhiễm không nghe thấy bên kia có âm thanh nào nữa nên chuẩn bị cúp máy.

Đúng lúc này đại sảnh của sân bay truyền đến tiếng an ninh, Hạ Nam Phương nhạy bén mà nghe thấy, ngay sau đó ngón tay không tự giác được mà chặt thêm vài phần.

“Em ở đâu?”

Lý Nhiễm tự nhiên nói: “Sân bay.”

Sân bay? Hạ Nam Phương biết cô muốn đi du học, lập tức cất cao âm lượng: “Em phải đi?”

“Hả?”

Nghe Hạ Nam Phương tự nhiên cất cao âm lượng, Lý Nhiễm nghĩ đến gì đó: “Không phải ra nước ngoài, là đi thành phố J.”

Trái tim của Hạ Nam Phương bỗng dưng ngừng đập, lại nặng nề mà đập bình thường trở lại.

Giọng của anh tuy không có khẩn trương như vừa rồi, nhưng vẫn run như cũ: “Đi thành phố J làm gì?”

Chuyện này nói ra thì rất dài, Lý Nhiễm cũng không định bẩm báo với anh: “Tôi cúp máy trước đây, phải check in rồi.”

Câu nói “thật xin lỗi” quanh quẩn trong miệng vô số lần kia cuối cùng không có nói ra, Hạ Nam Phương trầm mặc nhìn điện thoại, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác khác thường lại không vứt đi được, câu xin lỗi này anh phải nói trước mặt cô.

“Đặt vé máy bay đến thành phố J ngay lập tức, càng nhanh càng tốt.”

Sau khi rời khỏi văn phòng, Vương Ổn nhìn lịch trình buồn bực: “Gần đây Boss không có lịch trình đến thành phố J, hơn nữa đêm nay còn có một buổi tiệc quan trọng cần phải tham gia nữa.”

Khổng Phàn Đông ho nhẹ một tiếng, ngăn lại lời nói phía sau của anh ta: “Lập tức sắp xếp đi.”

Vương Ổn lo lắng sốt ruột: “Nhưng đêm nay thành phố J bị bão to đổ bộ.”

Khổng Phàn Đông nhìn thời tiết: “Cậu mua vé máy bay và chuẩn bị xe đi, nếu hủy chuyến bay thì ngồi xe đi.”

Vương Ổn còn như muốn nói, Khổng Phàn Đông đã nói trước: “Đừng hỏi nhiều như vậy, một chuyến này lão đại nhất định phải đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK