Lạc Bạch: " Cậu chuẩn bị như thế nào?"
Lệ Diễm đang cầm cuốn sách vật lí lên nhìn, nghe xong liền ngẩng đầu lên: " Vẫn được."
Từ khi Lạc Bạch sống cùng Lệ Diễm, dường như rất ít khi nhìn thấy Lệ Diễm học, căn bản chỉ là quay lưng chép kinh Phật, liếc mắt nhìn quyển sách giáo khoa trên tay đã gần như sạch sẽ không một chút dấu vết.
Nhưng trong bài kiểm tra hàng tháng, điểm của Lệ Diễm đều không sao, ở giữa lớp, nằm trong top 50, rất ổn định.
Lạc Bạch từ trong cặp sách lấy ra hai tờ giấy, hào phóng đưa cho Lệ Diễm: "Tôi tự đoán đề, khoanh tròn những câu có thể kiểm tra, lấy hông?"
Lệ Diễm muốn từ chối, nhưng vừa nghe lời này liền cầm lấy trong tay, vừa thấy là khá ổn.
Y cười nói: "Nếu cậu nói tự mình đoán đề, ước chừng sẽ có rất nhiều người đến mua."
Lạc Bạch: "Thật là ăn gian."
Mua đề này tương đương với bất hack, mà bật hack kiểu này không giống như gian lận.
Học sinh nên trung thực dựa vào các kỹ năng thực sự của mình để có được điểm số thực sự, sử dụng các yếu yố này sẽ thể show ra thực lực học tập của họ
Lệ Diễm: " Cậu cho tôi, là giúp tôi gian lận?"
Lạc Bạch: “Không giống nhau.” cậu khoát tay: “Điểm số sẽ không ảnh hưởng xấu đến cậu”
Giàu có tùy hứng, còn cần điểm để làm gì?
Hơn nữa, kết quả thi cuối học kỳ 1 cấp 3 không ảnh hưởng đến quyền lợi của ai, dù không có vụ đoán đề của cậu, Lệ Diễm vẫn có thể đạt điểm cao.
Lạc Bạch đi phía trước, đi vào tiểu khu, đến lầu dưới của tòa nhà Lão Đan Nguyên, nhìn Lệ Diễm đang đi chậm lại, không khỏi cầm lấy va li trong tay Lệ Diễm, sau đó. khiêng nó lên lầu.
Lệ Diễm hơi giật mình, sau đó đi theo Lạc Bạch nở nụ cười, nhìn cậu di chuyển lên lầu có chút khó khăn do xách vali.
Lạc Bạch tuy khá cao, nhưng thật ra không mạnh mẽ như vậy, chính là một thư sinh yếu đuối.
Nhưng cậu ấy vẫn cho rằng mình thông minh, có thể lười biếng liền lười biếng, kiên quyết không muốn vận động nhiều hơn.
Hành lý của hai người rất nặng, Lạc Bạch hít sâu một hơi, tiến lên hai tầng.
Lạc Bạch ngồi ở trên vali thở hổn hển: "Hugh, nghỉ ngơi một lát..."
Lệ Diễm đứng bên cạnh trầm mặc: "Chỉ có hai tầng thôi, chịu không nổi?"
Tuổi còn trẻ mà chỉ có chút sức lực như vậy, về sau phải làm sao đây?
Lạc Bạch: "Nặng lắm nha, cậu có bản lĩnh thì tự mình vác đi."
Còn đối với đôi tay gầy guộc và đôi chân lèo khèo của Lệ Diễm, nếu khiêng lên được mới là chuyện lạ.
Vừa nghĩ tới đây, Lạc Bạch cánh tay đã bị kéo đi, một cỗ sực mạnh kéo cậu ra khỏi vali dưới mông, sau đó nhìn ngu người nhìn Lệ Diễm xách va li vô cùng thoải mái, mặt không đỏ hơi thở không gấp, leo lên.
Lạc Bạch há hốc mồm, chợt nhớ tới tuy rằng Lệ Diễm sức khỏe kém, nhưng hắn rất khỏe.
Nhưng Lệ Diễm còn chưa phát triển, hắn dáng vẻ thật sự nhỏ bé, Lạc Bạch liền cảm thấy yếu đối, không khỏi muốn chăm sóc hắn.
Lệ Diễm nhìn Lạc Bạch còn đang đứng ở trên lầu, cười nửa miệng, "Tôi mời cậu mỗi ngày đều chạy bộ rèn luyện, cậu lựa chọn nằm ở trên giường, lười biếng, hiện tại so với tôi cũng không bằng một nửa."
Lạc Bạch đẩy kính lên, mặt không chút thay đổi: "Tôi là người làm việc trí óc, không cần dùng sức."
Lệ Diễm: "Tương lai ai sẽ xách vali cho cậu?"
Lạc Bạch: "Bạn trai."
Bàn tay cầm chìa khóa của Lệ Diễm khẽ run lên, nụ cười thu liễm chút, nhìn về phía Lạc Bạch: "Cái gì?"
Lạc Bạch nhún vai: "Bạn trai. Không tiếp nhận được sao?"
Lệ Diễm nhìn thẳng Lạc Bạch, ánh mắt thâm trầm, chợt nở nụ cười: " Tiếp nhận được.""
Lạc Bạch đột nhiên cảm giác được toàn thân không được tự nhiên dưới cái nhìn trực tiếp của Lệ Diễm, nhưng khi cậu muốn hỏi, Lệ Diễm đã quay lưng về phía cậu, mở cửa.
Khi trở lại sau một thời gian dài vắng bóng, trong phòng có không ít bụi bặm.
Khi rời đi, họ dùng vải trắng phủ lên một số đồ đạc, bây giờ sau khi tháo vải trắng ra, đồ đạc vẫn khá sạch sẽ.
Nhưng Lệ Diễm quyết định dọn dẹp, mà việc dọn dẹp sẽ không mời thuê nhân viên bán thời gian, bởi vì y không thích người khác đặt chân vào lĩnh địa của mình.
Lạc Bạch giật giật khóe miệng, lập tức đập lưng minh: "Tôi mệt quá buồn ngủ, muốn ngủ trước."
Lệ Diễm đeo găng tay lau chùi, không hề nhìn lại: "Trước khi đi ngủ thì dọn dẹp sạch sẽ."
Lạc Bạch: "Tôi đã nói, phòng rất sạch sẽ, cậu không cần lau. Cho dù có tro bụi, ở thêm mấy ngày, chẳng phải không có rồi?"
Lệ Diễm đeo găng tay trắng vào, tại vách tường và đồ đạc quẹt quẹt vài cái, găng tay bỗng đen lại.
"Cái này gọi là sạch sẽ sao?"
Lạc Bạch bĩu môi: " Ngộ rất mệt, không muốn động."
Cậu ở chung với Lệ Diễm, thuận lợi là Lệ Diễm sẽ chủ động làm việc nhà, nhất là những chỗ dễ bẩn, căn bản sạch sẽ.
Nhược điểm là Lệ Diễm luôn cố gắng kéo cậu đi cùng để dọn dẹp.
Là một nhà khoa học khiêm trạch nam, trong mắt Lạc Bạch, chỉ cần không nhìn thấy một đống hỗn độn, thì đã rất sạch sẽ rồi.
Lệ Diễm bất lực nhìn Lạc Bạch xụi lơ trên sô pha, bọc sô pha mấy ngày nay chưa giặt, thật bẩn làm sao.
Y đẩy Lạc Bạch một cái rồi đuổi cậu đi - " Cậu vào nhà tắm rửa sạch sẽ."
Một chuyền đi về liền mệt mỏi ra như vậy, thể lực thật sự rất kém.
Tuy nói về sau không cần đến em ấy xuất lực, nhưng nếu phối hợp không được, khả năng liền sẽ sinh ra mâu thuẫn.
Sau khi Lệ Diễm đuổi Lạc Bạch vào phòng tắm, y đi đến phòng bếp vặn vòi nước, nghe tiếng nước chảy ào ào, y cảm thấy mình còn phải chú ý công việc rèn luyện của Lạc Bạch nhiều hơn.
Lạc Bạch từ trong buồng tắm đi ra, liền thấy phòng khách đã được lau sạch sẽ, ngay cả bàn ghế cũng đã được lau sạch sẽ.
Vì căn phòng không lớn lắm nên việc dọn dẹp cũng tương đối dễ dàng.
Sau đó nên dọn dẹp phòng ngủ.
Nghĩ vậy, Lạc Bạch theo tiếng nước đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lệ Diễm đang lau bồn rữa chén.
" Đói chưa? Tôi kêu thức ăn ngoài."
" Ừm, cậu kêu đi."
Lạc Bạch cầm điện thoại lên gọi thức ăn ngoài, sau đó liền đến giúp Lệ Diễm.
Lệ Diễm liếc mắt người vừa tắm rửa xong, toàn thân là hơi nước Lạc Bạch, cự tuyệt trợ giúp của cậu.
"Không cần, cậu làm không sạch sẽ."
Lạc Bạch: "Được."
Lệ Diễm xách xô nước, thay khăn tắm đi vào phòng Lạc Bạch dọn dẹp, còn Lạc Bạch thì bắt đầu chuẩn bị thuốc và canh.
Khi nhìn chằm chằm ánh lửa, Lạc Bạch có chút xuất thần, Lệ Diễm đứa nhỏ đó rất mạnh nha.
Nếu sau này y lớn lên, chiều cao hút hồn, khuôn mặt nở nang, hẳn là một kẻ sát nhân lớn.
Mấu chốt là tính tình tốt, yêu thích sạch sẽ, chủ động làm việc nhà, thích tập thể dục, không có bất kỳ thói quen xấu nào.
Cậu cũng cảm thấy tuyệt vời.
Lạc Bạch một tay che mắt, ngăn cản ý nghĩ lung tung dần dần lan tràn trong lòng.
Tỉnh đi, vị thành niên đó!
Hơn ba năm, ít hơn năm năm!
Lạc Bạch hít sâu một hơi, sau đó thở ra, đè nén suy nghĩ không ngừng mà tập trung vào ngọn lửa trước mặt.
Về quảng cáo của Lạc Kim, cô và Tiểu Bát cũng quay một quảng cáo khác là hoa quả Bình Nghiêu
Sáng tạo dưới dạng mv bài hát, bổ sung mv qc chủ đề trái cây Bình Nghiêu, một khi phát sóng, ngay cả âm nhạc cũng gây ra hiệu ứng giật gân.
Có người cố tình chọn giờ phát sóng qc để đổi kênh, chính vì qc mv này mà rating của một số đài truyền hình cũng tăng lên rất nhiều.
Ít nhất thì rating trong khoảng thời gian này cũng gần đạt đến đỉnh tiểu cao.
Tương tự như vậy, Lạc Kim và Tiểu Bát, người xuất hiện trong mv và gương mặt của họ được nhiều người nhớ mặt vì những lời qc gây hot một thời gian trước đó.
Trước khi bắt đầu kỳ nghỉ đông Trần Tinh bắt đầu đưa Tiểu Bát đi quảng bá phim, Lạc Kim sau khi thi xong cũng bay đi khắp nơi.
Giữa tháng Giêng, ngày công chiếu của bộ phim.
Lạc Bạch, Lệ Diễm và những người khác đã có mặt để xem và duy trì.
Sau khi xem phim, cuối cùng Lạc Bạch cũng tin rằng Lạc Kim có tài diễn xuất đáng kinh ngạc, dù không hiểu rõ phim cũng có thể thấy được diễn xuất của Lạc Kim từ bộ phim này.
Lạc Kim trên màn ảnh đẹp đến khó tin, tràn đầy Linh khí, trong mắt lại giảo hoạt tinh nghịch khiến người ta vui vẻ..., không cách nào chán ghét.
Khi nàng buồn và khóc sẽ khiến mọi người lo lắng theo sau.
Cô ấy có sức lan tỏa mạnh mẽ và có thể đưa khán giả vào thế giới cảm xúc của mình.
Chính vì vậy mà Trần Tình cho rằng cô sinh ra là để dành cho màn ảnh.
Bộ phim đầu tiên của đạo diễn Trần Tinh, Lạc Kim và Tiểu Bát đã lan truyền một cách đáng ngạc nhiên nhưng cũng có thể đoán trước được.
Bộ phim mở ra cốt truyện với vụ án gian lận quy mô lớn của tỉnh Nam Việt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, và sự tự phụ của một cô gái thiên tài.
Khác với những đề tài u ám trong các bộ phim đại lục trước đây, đây là bộ phim kết hợp thực tế nhưng lại lồng ghép yếu tố giả tưởng, và có xu hướng là phim thương mại.
Thời điểm này, phim nội địa rất ít, phim Hương Cảng nhập từ nước ngoài về cũng rất ít, đa số là đĩa lậu.
Ngoài ra, Trần Tĩnh còn có bài báo Cctv về vụ gian lận của tỉnh Nam Việt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, có thể nói về mặt công khai thì ngay cả những đạo diễn nổi tiếng cũng không thể so sánh được.
Cho nên hot cũng nằm trong dự liệu.