Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm.
Lạc Ngân nghe xong toàn bộ quá trình ở ngoài cửa, khẽ cười khi Vương Tắc Mẫn hỏi, nhưng không trả lời ngay.
Lạc Kim liếc mắt nhìn Vương Tắc Mẫn, nắm lấy bả vai của anh kéo đi: "Vương đồng học, đến, chúng ta tâm sự về việc học đi."
Vương Tắc Mẫn muốn thoát khỏi Lạc Kim nhưng lại kinh hãi phát hiện bạn nữ sinh này lực đạo mạnh kinh khủng đến mức không thể thoát khỏi.
Cậu ta hết sức vặn vẹo cổ, quay về phía Lạc Ngân hét lớn: "Kỳ thật, cậu hợp tác với tớ, chỉ cần cậu là tác giả của tài liệu phụ trợ việc học, hoặc có quyền quyết định lên tiếng l, chúng ta có thể hợp tác - Ngao!"
Lạc Kim ném Vương Tắc Mẫn xuống thảm, "Yên lặng."
Lạc Bạch vội vàng chạy xuống lầu, kêu to: "Lạc Kim, cẩn thận một chút, đừng đem người ta tàn phai luôn a."
Lạc Kim: " Đã hiểu!"
Vương Tắc Mẫn: "!!"
Anh ta đã đi lạc vào hang ổ nào vậy?!
Lạc Bạch quay đầu nhìn Lạc Ngân: "Nhị tỷ, chị đừng nghe lời nói bậy bạ của hắn, đụng đến giáo dục thì một là nổi hay là chìm ngủm, chúng ta không có khả năng đụng vào."
Lạc Ngân cúi đầu cười, ôn nhu điềm tĩnh, nàng nói chuyện nhẹ giọng thì thầm, nhưng không có ai dám xem nhẹ.
Cô luôn là một người quyết đoán, mềm mỏng bên ngoài nhưng cứng rắn bên trong, nếu không theo quỹ đạo ban đầu đã không cương liệt đến mức nhảy xuống từ một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố.
"Thực ra Vương đồng học nói đúng, tài liệu trợ học quả thực là một ngành siêu lợi nhuận. Kiếm tiền rất nhanh, thời gian lâu dài và thu lợi rất lớn. Chất lượng giấy của tài liệu giảng dạy Nhất Trung là loại giấy số tệ nhất, hơi vàng, Mỏng, dễ rách, rẻ tiền, giá thành rẻ Bài giảng môn học và chủ đề của tài liệu giảng dạy không phù hợp với Thị Nhất Trung, vì đề thi của Tỉnh Nam Việt đa phần là đơn giản, trong khi chủ đề của tài liệu giảng dạy gần Diêm thành, Tương Châu hơn, Cũng hơi giống như bắt chước kiểu câu hỏi ở đó, tuy đã đơn giản hóa rất nhiều nhưng vẫn khó. "
Tỉnh Nam Việt Nam thì nền giáo dục lạc hậu, lệch nguồn tài nguyên giáo dục nên các chuyên đề giáo dục và đề thi không quá khó so với các tỉnh thành khác.
Thành phố Trường Kinh Thị Nhất Trung tài liệu dạy học quá khó nhưng nhà trường chưa có biện pháp thay đổi cách giáo dục, thay vì giúp đỡ thì tài liệu trợ giảng lại là lực cản, trở thành gánh nặng khôn lường đối với học sinh..
Lạc Bạch có chút kinh ngạc: "Nhị tỷ, chị làm sao biết chuyện này?"
Biết được điều này, nói một cách thẳng thắn, dường như đã có kế hoạch từ lâu.
Lạc Ngân bẽn lẽn cười: " Chị không sợ em chê cười đâu, Nhị tỷ đã nghĩ khi còn học cấp 2, lúc đó nhà không có nhiều tiền như vậy nên phải chia một xu hai phần tiền ( ý siêu tiết kiệm)."
"Nhưng tiền tài liệu trợ giảng hàng năm cũng không thấp, chị cũng đi chợ tìm, tuy rằng không có nhiều loại, mà chủ yếu dùng giáo liệu do Thị Nhất Trung biên soạn... đó là Văn Giáo Cục. "
Trường Trung học cơ sở Thành phố Trường Kinh, bao gồm cả các trường trung học cơ sở ở các thị trấn trực thuộc thành phố Trường Kinh, cũng bị Văn Giáo Cục cưỡng chế thống nhất tài liệu dạy học, trợ giảng.
Lạc Ngân: "Hôm nay chị cùng mẹ lên thành phố tìm lớp học phụ đạo, môn Anh ngữ phổ biến nhất có giá 40 tệ / lớp, cao khủng khiếp, nhưng vẫn có vô số người đăng ký, đông đến nỗi Không còn chỗ nào. Quản lý thị trường, không có nhiều người, nhưng phải tính phí 25 tệ cho một lớp học. Đại Bảo, em nói nghĩ thị trường phải lớn như thế nào? "
Lạc Bạch: "Quá lớn."
20 năm sau, có người làm một cuộc khảo sát và phát hiện thị trường giáo dục Hoa Quốc đạt 960 tỷ nhân dân tệ, riêng Tân Phương Đông thu nhập đã vượt quá 4 tỷ.
Bây giờ, không có nhiều lớp học phụ đạo ở thành phố Trường Kinh, nhưng đã có hàng trăm lớp học phụ đạo khác nhau ở thủ đô.
Ở các thế hệ sau, giáo dục là ưu tiên hàng đầu và một số bậc cha mẹ coi nó còn quan trọng hơn thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại.
Họ sẽ đăng ký các lớp học phụ đạo cho kỳ thi vào đại học của con mình, và chi 500.000 đến 600.000 nhân dân tệ trong ba tháng, nhờ các chuyên gia và giáo sư kèm cặp riêng.
Lạc Bạch: "Tài liệu giảng dạy liên quan đến quyền lợi của Văn Giáo Cục, ở thành phố Trường Kinh muốn một miếng bánh này, trừ khi ngành giáo dục bị thanh sạch. Về phần lớp dạy thêm, điều kiện tiên quyết là chị tìm được gia sư lớp dạy kèm. "
Lạc Ngân gật đầu: "Chị nghĩ công nhân bị sa thải để bắt đầu kinh doanh, tin tức giáo sư từ chức thường xuyên được phát đi. Luôn có những người không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền, nguyện ý liều một phen. Đó là một cú sút. Miễn là ra giá đủ cao, luôn có thể tuyển dụng nhân tài. "
Lạc Bạch ' tê' một tiếng, thấy Lạc Ngân tuy im lặng nhưng suy nghĩ và quan điểm của chị ấy lại tiến bộ và nhạy cảm lạ thường.
"Nếu như chị muốn tự chủ lập nghiệp, em ủng hộ chị."
Lạc Ngân mím môi cười, lắc đầu: "Còn hai năm nữa mới đến tuổi trưởng thành. Bây giờ thi vào đại học là quan trọng nhất. Như em đã nói mà, ngành giáo dục là một vũng nước đục.
Cô trầm ngâm: "Tuy nhiên, chị luôn cảm thấy tình hình hỗn loạn hiện tại sẽ không kéo dài được lâu".
Tình hình ôn thi gần đây, ngay cả khi nhìn thấy cô cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Lạc Bạch: "Nói như thế nào?"
Lạc Ngân hoàn hồn trở lại: "Hả? Không phải, chỉ đoán, chưa chắc đã chính xác. Lạc Kim và Chu Hạo Hải là do chị dẫn dắt hai tháng, em chuyên tâm học hành."
Vừa nói, cô vừa đẩy Lạc Bạch vào phòng, xuống lầu đối phó với Vương Tắc Mẫn và những người khác.
Lạc Bạch quay vào phòng, ngồi vào bàn học, nghịch cái bút trong tay, như có điều suy nghĩ.
Nắp bút mở ra đóng lại với âm thanh Cạch, cạch' tiếng vang thanh thúy.
Ngành giáo dục, nói chung là vũng nước đục ngầu, đã trải qua nhiều lần cải tạo ở các thế hệ sau, cũng không phải là không có khả năng thao tác.
Vào những năm 1990, đó là thời điểm mà tất cả các loại hình cơ sở giáo dục ra đời.
10 năm là thời điểm thị trường ngành giáo dục mở rộng lớn nhất.
Cậu nghĩ về Lạc Ngân, người đã từng trúng tuyển vào một trường đại học loại giỏi, nếu không nhảy lầu thì liệu có trở thành hình mẫu nữ doanh nhân thành đạt ở Trung Quốc?
Két cộc!
Lạc Bạch ấn lòng bàn tay vào nắp bút, ấn mạnh vào đó một tiếng giòn tan. truyện xuyên nhanh
Cậu cúi đầu vẻ mặt bình tĩnh: "Bảo ca trong tay quang hoàn, khả năng thất bại sao?"
Không có!
App~''~~~~~~~''Wattpad_____________
Đã xảy ra một vụ đổ máu tại bãi săn Phòng Vân Sơn ở ngoại ô Bắc Kinh, hàng chục nhân viên đã tham gia cố gắng thuyết phục cuộc chiến nhưng không may bị thương.
Người bị thương nặng nhất, gãy xương chân, bị một mũi tên sắt găm vào bắp chân, chọc vào xương, găm vào người.
Trưởng phòng săn bắn của Phòng Vân Sơn nghe được tin này, hắn ngã quỵ xuống đất không đứng dậy được hồi lâu, trong đầu chỉ còn lại có một ý nghĩ: Xong! Bãi săn của hắn coi như xong!
Thương tích của nhân viên không phải là vấn đề lớn, tất cả đều là thương tích nhẹ.
Bị thương chân chính là du khách gồm năm vị thiếu gia, tiểu thư kia đều là những người có thân phận không thể nào đắc tội.
Sự việc nhanh chóng đến tai từng gia đình, và tất cả đều đổ xô đến, thậm chí có người còn mang theo cả đội bác sĩ riêng.
Người phụ trách bãi săn lúc này không có tâm trạng thở dài, khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của những tai to mặt lớn không thường thấy kia, trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi.
Phó Chấn Sinh: "Nói cho ta biết hết thảy sự tình!"
Người phụ trách bãi săn không biết chuyện gì đang xảy ra nên đã nghe lời kể lại của nhân viên bảo vệ đang theo dõi và theo dõi toàn bộ quá trình: “Ban đầu, một số người la ó và cố ý dẫn một người trong đó đi xâm nhập vào lãnh thổ của lợn rừng, gây khó chịu cho lợn rừng trưởng thành, kém chút liền mất mạng —— Về điều này, chúng tôi thấy từ giám sát, và ngay lập tức liên hệ với nhân viên gần đó để cứu trợ. "
"Nhưng là, muộn một bước, đầu kia liền khói lửa nổi lên bốn phía. Nhân viên công tác cũng bị bắn bị thương, thực sự không có cách nào lúc này mới liên hệ các vị.".
"Ngoài ra, chúng tôi nhận thấy rằng người bị ép đến lãnh thổ của lợn rừng dường như có vấn đề với khẩu súng săn của cậu ta, như thể nó đã được nạp đầy những túi đạn rỗng."
Màn hình giám sát không liên tục, có nơi không giám sát được và không có âm thanh.
Nhân viên bảo vệ chỉ biết có vài người đột nhiên có ác cảm với một người khác, liền cố ý dẫn hắn đến ranh giới cấm du khách vào, một người trong số đó muốn đi vào cứu người sau khi biết chuyện.
Nhưng anh ta đã bị chặn lại, và vì một lý do nào đó, mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát và mọi người đều bị thương.
Phó Chấn Sinh tức giận: " Nếu như xảy ra chuyện thì không ai trong các ngươi có thể kham nổi!"
Người phụ trách bãi săn đã kinh hãi hồi lâu, vừa nghe lời nói, hai chân yếu ớt đến mức suýt nữa ngất đi.
Trong căn phòng đó, các trưởng lão Thẩm Phong và những người khác cũng có mặt, bọn họ vội vàng đi tới thung lũng Vân Đầu trong khu vực cấm địa săn bắn.
Các bãi săn được hỗ trợ bởi một dãy núi, một phần nhỏ trong số đó đã được phát triển và những phần sâu hơn chưa phát triển.
Bởi vì sự hiện diện của động vật nguy hiểm lớn, chẳng hạn như lợn rừng.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Phó Chấn Sinh vẫn cảm thấy phiền phức khó giải quyết——
Chỉ nhìn thấy hàng chục nhân viên, năm thanh thiếu niên và một cô gái trẻ nằm trên mặt đất trong khu rừng rộng, hai người trong số họ ngất xỉu vì vết thương nặng và mất nhiều máu.
Một người là Thẩm Phong, người còn lại là do hắn ta đưa đến vốn muốn giới thiệu với Phó Bồi Doanh, một cô gái tên Ngụy Mãn Oánh.
Thẩm gia và Ngụy gia đều đến, vừa nhìn thấy liền cố kìm nén được phẫn nộ và bi thương, lệnh bác sĩ chạy tới cứu họ.
Phó Chấn Sinh nhìn thấy Phó Bồi Doanh trong đám người bình an vô sự nhưng, trong lòng có điềm báo không lành.
Hắn bước nhanh lên hai bước, túm lấy cổ áo của Phó Bồi Doanh: "Em họ của cháu đâu?"
Phó Bồi Doanh định thần lại và chỉ tay về phía cây to phía sau với đôi tay run rẩy.
Phó Chấn Sinh quay đầu lại vừa thấy cái gì, ngay cả hắn đã từng ở trên chiến trường cũng không khỏi giật mình.
Lệ Diễm đang dựa vào gốc cây, người bê bết máu, tay trái bị trói với vũ khí săn bắn hiện đại, cung mũi tên đã tất cả đều dùng hết.
Một bên mặt y dính máu, những huyết châu từ khóe mày rơi xuống, như rơi vào mắt
Nhìn người với ánh mắt hoành bạo hung ác, chạm vào thì giết.
Không cần người khác nói ra, chỉ cần nhìn vẻ mặt kinh hãi và khiếp sợ của những người khác đối với Lệ Diễm cũng đủ lý giải tất cả.
Người của Thẩm gia và Ngụy gia muốn giải quyết dứt điểm với Lệ Diễm, nhưng nhìn thấy Phó Chấn Sinh có mặt, đành phải nín lại nói chuyện sau.
Lệ Diễm liếc nhìn những người được khiêng trên cáng, khóe mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Với đôi tay run rẩy, y tháo cung nỏ khỏi tay trái, và khi nhìn thấy Phật Loa Bồ Đề, người bê bết máu, nụ cười của hắn càng trở nên hung ác nham hiểm ngang ngược.
Quả nhiên vô dụng.
Dù có chép bao nhiêu kinh Phật và lần chuỗi hạt trong thời gian dài, vẫn không thể thay đổi trái tim đã tối đen của hắn từ trong ra ngoài.
Bên ngoài dù vô hại đến đâu thì bên trong cũng hư thối hủ bại, dơ bẩn, hôi thối đến không ngửi được.
Ở kiếp trước, tám năm sau hắn gặp lại Thẩm Phong và Ngụy Mãn Oánh, lúc đó hắn đang muốn chuyển trọng tâm đến kinh thành làm động đến quyền lợi của Thẩm Phong không thể tránh né giao phong. Thẩm Phong làm việc không từ thủ đoạn, bị hắn từng bước ép sát về sau, lại cùng Ngụy Mãn Oánh tại trên xe của hắn động tay động chân.
Hai người từ lâu đã cấu kết với nhau, làm rất nhiều việc bẩn thỉu như buôn lậu và bán lại di vật văn hóa, ngay cả súng ống bị thất lạc trên quốc lộ Tỉnh Nam Việt đều có thủ bút của Thẩm Phong và Ngụy Mãn Noãn
Thẩm Phong giới thiệu Ngụy Mãn Noãn với Phó Bồi Doanh, chủ yếu là để tìm hiểu về tin tức của lô súng kia.
Cuộc điều tra của Tỉnh Nam Việt đang diễn ra sôi nổi, bắt được nhiều tên bại hoại, đầu mâu ám chỉ đến thủ đô.
Lệ Diễm cũng phát hiện ra chuyện này sau đó khi vặn ngã hai người, liền ám chỉ thân phận của mình trước mặt bọn họ.
Từ trong ra ngoài giống như nói đã biết bọn họ như thế nào gây nên khiến Thẩm Phong và Ngụy Mãn Oánh khủng hoảng.
Hai người này đủ hung ác, trong dự liệu muốn giết người diệt khẩu.
Vô sự, vừa ý.
Lệ Diễm thì thào: "Phản sát thành công."