Đồng thời, quy hoạch đường giao thông các tỉnh lớn trên cả nước đang rầm rộ, không chỉ tỉnh Bình Hán, mà cả thành phố Trường Kinh cũng đề xuất quy hoạch xây dựng CBD đồng thời với quy hoạch đường.
CBD, tức là khu kinh doanh trung tâm của thành phố, là trung tâm của các chức năng đô thị, và một khi quy hoạch được hoàn thành, nó sẽ thúc đẩy nền kinh tế của khu vực.
Tuy nhiên, trong ký ức của Lạc Bạch, kế hoạch xây dựng khu kinh doanh của thành phố Trường Kinh là vào năm năm sau, và kế hoạch xây dựng khu thương mại cho thủ đô, Quảng Thị, Thân thành lần đầu tiên được đề xuất và hoàn thành.
Ba khu thương mại này cũng đã trở thành ba khu trung tâm thương mại lớn cấp quốc gia mà đời sau biết đến.
Do quy hoạch đường nên 3 lô đất mà Lệ Diễm khoanh trước đều nằm trong khu vực và được đội giá cao ngất trời.
Nhưng Lệ Diễm không có ý định động thủ, hắn vẫn ôm ba mảnh đất, mỗi ngày đều đặn buổi sáng chép kinh Phật, buổi chiều ôn tập, buổi tối tập thể dục.
Cho dù những người khác quan tâm đến bất động sản có nghễnh cổ ra sao, y cũng không nhả ra một câu
Lạc Bạch mỗi ngày cũng rất bận rộn, cũng may khi tan học, không có bài tập về nhà, có thể rảnh rỗi giải quyết công việc.
Chỉ là trong lúc bận rộn sắp chết, không khỏi lo lắng lấy đề ra làm.
Không ngờ, Lệ Diễm và Lạc Bạch học cùng lớp, hai người gặp nhau ở thầy giáo liền chọn ngồi chung bàn.
Lục Chu, ngốc bạch ngọt ngồi cùng bàn, không vào được lớp thực nghiệm, bị xếp vào lớp chính quy phổ thông, nhìn thấy Lạc Bạch sau giờ học, cả khuôn mặt đều co rụt lại vì thất vọng.
Lục Chu nhét cho Lạc Bạch một cái thẻ ngân hàng: "Quà năm mới của ba ba tui."
Lạc Bạch: "?? Tết?"
Lục Chu: "Đưa trước cũng không thành vấn đề. Cha tui tặng quà cho người khác đều tùy tiện lấy lý do, cậu có thể tùy ý lấy."
Lạc Bạch: "Logic chú rất tốt, không biết chú ấy có hứng thú đầu tư không?"
Lục Chu: " Ổng nói trước nhìn một lượt rồi khi nào rảnh thì nói chuyện."
Lạc Bạch: "Ừm, bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian."
Lục Chu: "Tôi mời cậu ăn cơm."
Lạc Bạch đang định từ chối thì Lệ Diễm từ trong phòng học đi ra, đứng bên cạnh.
Lệ Diễm: " Tôi về trước, cậu nhớ về sớm, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."
Nói xong liền rời đi, thuận đường liếc nhìn Lục Chu một cái.
Lục Chu bất giác rụt rụt vai, sau đó nhận ra hình như mình đang sợ, nhưng tại sao lại sợ? Không thể giải thích được.
"Bảo ca, cậu có đi không? Tôi cũng muốn nhờ cậu dạy bù, dạng như tui có thể mong chờ đại học một chút."
Lạc Bạch sống với Lệ Diễm, địa điểm gần trường học, hai người đều không biết nấu ăn nên thường gọi ba bữa ở nhà hàng tư nhân, sau đó sẽ được giao tận nơi.
Họ sẽ quay về ăn mỗi bữa ăn, nhưng không nhất thiết phải cùng một lúc
Lạc Bạch: "Tôi gọi đồ ăn mang đi, không đi đâu."
Lục Chu nhún vai: "Được rồi. Mà này, cậu có biết năm nay Nhất Trung xây ký túc xá mới không?"
Ký túc xá ở Thị trấn Nhất Trung rất cũ kỹ, tỷ lệ nhập học tăng dần hàng năm dẫn đến tình trạng thiếu chỗ ở, hàng năm nhà trường thuê toàn bộ khu ngoài khuôn viên làm ký túc xá, nhưng do công tác quản lý không tốt nên trường sẽ luôn luôn bị đánh cắp các thiết bị điện.
Cho nên năm nay trường học rất xa hoa, đầu học kỳ thông báo sẽ xây mới hai ký túc xá.
Lục Chu: "Nghe nói có người quyên tiền tặng hai tòa nhà! Cậu nói ai lại ngốc bỏ nhiều tiền như vậy đi học? Nếu có dư tiền, cũng có thể thuê một giáo viên nổi tiếng ở về nhà học bù, cuối cùng lại trên danh nghĩa mua cái học tịch tham gia thi đại học liền tốt. Chậc chậc chậc, hai tòa ký túc xá giá vài triệu.
Lục Chu, người thừa kế tài sản hàng trăm triệu, không ngờ lại rất đơn giản, sự đơn giản này rất phù hợp với Lạc Bạch.
"Đúng vậy, nếu có tiền rảnh rỗi, tại sao không đầu tư vào việc kinh doanh của tôi. Tôi vẫn có thể kiếm tiền cho cậu ấy, giúp cậu ấy học bù, để hắn dính phúc vận."
Đây mới thực sự là nhiều tiền thiêu đến hoảng!
Lạc Bạch tự mình nghĩ đến chuyện này, trái tim đau đến chảy máu, nhưng nếu rơi vào người không quan trọng, vậy không phải việc của cậu
"Không nói nhiều, tôi về trước."
"Buổi chiều gặp lại."
Lạc Bạch vội vàng trở về nhà ở, tại lúc ăn cơm đột nhiên nói lên chuyện này
"Lệ Diễm, nếu là cậu, cậu có chọn bỏ tiền triệu chỉ để vào Thị Nhất Trung không?"
Điều này khác với giá trị của Lạc Bạch, nhưng đối với một số người, học vị quan trọng hơn tiền bạc, Lạc Bạch không phủ nhận giá trị của họ, chỉ tò mò nếu là Lệ Diễm thì y sẽ làm gì.
Lệ Diễm động tác hơi dừng lại, rồi lập tức điềm nhiên như không có việc gì: "Tùy tình huống."
Lạc Bạch: "Cụ thể là tình huống gì?"
* Lệ Diễm: "Nếu việc nhập học là vì một đồ vật trọng yếu hơn, và thứ đó đáng giá hơn nhiều thứ đo được bằng tiền - hoặc là không thể đo được bằng tiền, thì cũng đáng giá".
Lạc Bạch thừa nhận y nói đúng, nhưng không thể đoán ra được thứ gì có thể là vô giá ở trường trung học.
Cậu lẩm bẩm nói: "Có lẽ là tri thức? Tình bạn?"
Ai mà biết?
Tóm lại không phải giá trị quan mà cậu có thể xem hiểu được.
Nhưng có một điều mà cậu rất đồng tình với Lệ Diễm, đó là giá trị của một số thứ không thể đo đếm được bằng tiền, nếu gặp phải, cậu chắc cũng sẵn sàng bỏ ra cả chục triệu.
Lạc Bạch nhanh chóng đổi chủ đề, thuận miệng hỏi một chút:" Nhắc mới nhớ, cậu không thi vào cấp ba, làm sao vào được Thị Nhất Trung?"
Lệ Diễm cũng thản nhiên trả lời: “ Dùng quan hệ chứ không phải quyên tiền.”