Lạc Phương Nhã chẳng đến trễ bao nhiêu phút, nên cô cũng không bỏ lỡ chuyện gì.
Sau khi nói vài câu, Diệp Bách vội vàng rời khỏi phòng.
Sau khi Diệp Bách bỏ đi, vài nhân viên cầm mic lên kêu gọi bọn họ nộp bản thiết kế.
Trương Dao Dao chìa tay về phía Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, chúng ta đi nộp bản thiết kế đi.”
“Đông quá, cô đi trước đi.” Lạc Phương Nhã nhìn thấy bọn họ chen chúc nhau thành một nhóm lớn, cô nhíu mày.
“Được thôi, tôi đi trước đây.” Trương Dao Dao nhìn nhanh sang Lạc Phương Nhã rồi chạy vào trong dòng người.
Lạc Phương Nhã nhìn dáng vẻ hấp tấp của Trương Dao Dao, cô phì cười rồi lắc đầu.
Lạc Phương Nhã ngồi đợi ở ghế, cho đến khi dòng người đã vơi nhiều, cô mới đứng dậy.
Nhưng cô còn chưa đi đến, đã có người chặn đường cô lại.
“Có chuyện gì à?” Thấy Đường Thiên Kim chặn đường mình, Lạc Phương Nhã nhíu mày.
Đường Thiên Kim nhìn Lạc Phương Nhã một lúc rồi giở giọng trào phúng: “Không có gì, chỉ muốn nói cô bị Diệp Bách bắt quả tang đi trễ, thế mà không bị đuổi việc, số cô cũng đỏ lắm đấy.”
Cô đã quen với chuyện Đường Thiên Kim thích trào phúng mình từ lâu, thậm chí còn có thể vui vẻ mỉa ngược lại: “Cảm ơn, trước giờ tôi luôn biết là mình may hơn cô. Chứ bằng không cô sao lại ráng hết sức để lấy thứ mà tôi không cần kia chứ?”
Nghe Lạc Phương Nhã nói như thế, sắc mặt của Đường Thiên Kim trắng bệch.
Có điều cô ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Lạc Phương Nhã, hy vọng lát nữa cô vẫn còn có thể nở nụ cười.”
Lạc Phương Nhã không hiểu ý của Đường Thiên Kim, cô chỉ nghĩ là Đường Thiên Kim muốn dùng miệng lưỡi để chiếm thế thượng phong mà thôi.
Thế là Lạc Phương Nhã phớt lờ lời nói của Đường Thiên Kim, cô vòng qua người cô ta, đi về phía trước.
Đường Thiên Kim nhìn theo bóng lưng của Lạc Phương Nhã, nụ cười gian xảo nở trên khóe môi của cô ta.
Mặc dù chỉ là một cuộc thi nho nhỏ trong phòng thiết kế, nhưng trước giờ công ty Đế Quang luôn làm theo nguyên tắc công bằng, bình đẳng, công chúng. Sau khi giao bản thiết kế thì giám khảo sẽ tiến hành đánh giá, rồi đưa ra kết quả của cuộc thi.
Bởi thế, sau khi nộp bản thiết kế của mình, mọi người đều quay về chỗ chờ đợi.
Bởi vì đều là người trong cùng một phòng, mặc dù bọn họ là đối thủ trong cuộc thi, nhưng rốt cuộc vẫn là người quen, bởi thế họ xúm xít chia năm chia bay lại chuyện trò rôm rả.
Lạc Phương Nhã nói đôi ba câu với nhóm bạn Trương Dao Dao, rồi lấy điện thoại trong túi xách ra, không nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Tô Hiên Minh, ánh mắt cô trở nên tối tăm, rồi mở facebook lên đọc tin tức.
Chẳng bao lâu sau, giám khảo bắt đầu tranh cãi với nhau.
Mọi người đều ngây người nhìn ban giám khảo, rồi nhỏ tiếng thảo luận với nhau xem rốt cuộc họ đang tranh cãi vì chuyện gì.
Đại khái chừng năm phút sau, Diệp Bách vốn đã đi từ trước đó lại quay vào phòng, giám khảo cũng ngừng cãi vã.
Cũng không biết giám khảo nói gì với Diệp Bách, sắc mặt Diệp Bách sa sầm.
Cũng không biết anh ta nói gì mà giám khảo đều cúi đầu, chẳng lên tiếng nữa.
Lạc Phuơng Nhã vừa định cúi xuống nghịch điện thoại tiếp thì giọng nói của Diệp Bách đã vang lên qua mic.
“Cuộc thi gặp phải chuyện tiêu cực, bởi thế sẽ tạm ngừng.”
Nghe nói cuộc thi phải tạm ngừng, mọi người đều đưa mắt nhìn Diệp Bách, kể cả Lạc Phương Nhã.
Diệp Bách híp mắt: “Cuộc thi gặp phải hiện tượng đạo nhái, các cô cậu phải hiểu rằng đối với thiết kế sư, đạo nhái là một chuyện rất tồi tệ. Mặc dù tôi vừa mới đến đây, nhưng cũng đã biết chuyện trưởng phòng cũ đã bị đuổi vì chuyện đạo nhái, bởi thế hôm nay tôi muốn xử lý chuyện này một cách nghiêm túc.”
Giọng nói của Diệp Bách rất điềm tĩnh, nhưng vẫn có thể nhận ra sự tức giận trong lời nói của anh ta.
Hội trường im lặng đến nỗi cho dù có một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được.
Dường như Diệp Bách rất hài lòng với hiệu quả này, anh ta lạnh nhạt đảo mắt nhìn quanh một vòng: “Bây giờ mọi người hãy nhìn hai bản thiết kế này.”
Anh ta vừa mới nói dứt lời, màn hình LED sau lưng đã trình chiếu hai bản thiết kế.
Hai bản thiết kế trên màn hình LED khiến cho mọi người kinh ngạc đến mức thốt lên thành tiếng.
Hai bản thiết kế này giống nhau quá, không, phải nói ngoại trừ màu sắc của đá quý khác nhau thì còn lại đều giống nhau như đúc.
Rõ ràng là đạo nhái, bởi vì không thể nào ý tưởng của họ lại giống hệt nhau như vậy, đến hoa văn ở trên nhẫn cũng y chang nhau, chỉ có điều không biết là ai đạo của ai.
Lạc Phương Nhã nhìn bản thiết kế trên màn hình LED, gương mặt cô toát ra vẻ bất ngờ: “Không thể nào? Bản thiết kế của ai mà lại giống tôi thế này?”
Lạc Phương Nhã nhìn bản thiết kế ấy chăm chú, đúng là giống thật, đến cả hoa cô vẽ để cho tương ứng với nhẫn nam cũng có.
Đương nhiên Lạc Phương Nhã sẽ không ngốc nghếch đến mức cho rằng ý tưởng của người ta và mình giống nhau, cũng sẽ không cho rằng người ta sẽ giữ bản thiết kế nhẫn nam lại. Cô chắc chắn rằng có người đã nhìn lén bản vẽ của cô, chỉ có điều không biết nhìn lén từ bao giờ.
Lạc Phương Nhã còn chưa nghĩ ra được đáp án, Diệp Bách đã tiếp tục lên tiếng: “Chắc chủ nhân của hai bản thiết kế này không cần tôi phải mời đâu chứ?”
Sau khi Diệp Bách nói dứt lời, Đường Thiên Kim đứng dậy.
Là Đường Thiên Kim! Lạc Phương Nhã nhìn cô ta với ánh mắt oán hận.
Cuối cùng cô đã hiểu được ban nãy Đường Thiên Kim nói ‘hy vọng lát nữa cô còn cười được’ là ý gì rồi.
Cô ta lén nhìn bản thiết kế của mình, còn vu oan mình đạo nhái.
Theo như những kinh nghiệm mà cô có, trước đây lần nào Đường Thiên Kim cũng thắng, nhưng lần này cô sẽ không để cho cô ta thẳng nữa, tuyệt đối sẽ không, Lạc Phương Nhã siết chặt nắm tay.
Đường Thiên Kim nở nụ cười đắc ý với Lạc Phương Nhã, rồi mới nói Diệp Bách một cách đường hoàng: “Diệp Bách, mỗi một tấm thiết kế đều do tôi vẽ, do tôi nghĩ ra ý tưởng này, đồng nghiệp của tôi có thể làm chứng.”
Nghe Đường Thiên Kim nói thế, vài đồng nghiệp bên cạnh cô ta đều lục tục nói rằng ngày hôm qua đã chính mắt nhìn thấy cô ta vẽ bản thiết kế này, chắc chắn cô ta sẽ không đạo nhái.
Diệp Bách im lặng nhìn bọn họ, đến một lúc sau anh ta mới nói: “Bản thiết kế thứ hai là của ai?”
“Là của tôi.” Lạc Phương Nhã cho rằng mình không đạo nhái, nên cô đứng lên một cách đường hoàng.
Thấy Lạc Phương Nhã đứng dậy, mọi người đều đưa mắt nhìn cô, thái độ như thế nào cũng có.
“Lại là cô à.” Diệp Bách nhìn Lạc Phương Nhã, sắc mặt anh ta sa sầm.
Lạc Phương Nhã mím môi, rồi nói: “Tôi là người đã vẽ bản thiết kế này, nhưng tôi không đạo nhái.”
Gương mặt Diệp Bách không thay đổi gì cả, anh ta chỉ hờ hững bảo: “Cô ấy có người làm chứng rằng mình không đạo nhái, còn cô thì sao? Có người làm chứng không?”
“Tôi không có người làm chứng.” Lạc Phương Nhã lắc đầu.