Lúc Lạc Phương Nhã đi xuống tầng, Lạc Thịnh Bình và Hạ Thanh Dung đang đợi cô trước bàn ăn.
Thấy Lạc Phương Nhã đến, sắc mặt Lạc Thịnh Bình khó coi hừ một tiếng: “Để người lớn chờ cô, cô có biết phép tắc không?”
Lạc Phương Nhã tự biết mình đuối lý, không phản bác.
“Người nhà đợi thì có làm sao?” Hạ Thanh Dung trừng mắt với Lạc Thịnh Bình, sau đó cười vui vẻ gọi Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, mau tới ăn cơm.”
Lạc Phương Nhã không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh Dung, ăn cơm.
Sau khi ăn bữa trưa, Lạc Phương Nhã vốn muốn rời đi, kết quả Hạ Thanh Dung cứ khăng khăng giữ cô lại ăn tối rồi đi.
Lạc Phương Nhã không lay chuyển được, đành ở lại…
Tô Hiên Minh lê thân uể oải đi vào biệt thự, nhưng không về phòng tắm như thường ngày.
Anh dựa vào ghế sofa ở phòng khách, nhìn biệt thự trống rỗng luôn cảm thấy thiếu thốn gì đó.
Biệt thự yên tĩnh như thường ngày, vốn dĩ anh hẳn là rất hài lòng, nhưng đêm nay lại cảm thấy phiền muộn lạ kỳ.
Tô Hiên Minh lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn màn hình không chút động tĩnh, sau đó ném di động trên ghế sofa, đứng dậy lên tầng.
Kết quả mới vừa bước lên bậc thang đầu tiên, điện thoại di động đặt trên sofa lại vang lên.
Tô Hiên Minh dừng bước chân, từ sâu trong đáy mắt tỏa ra chút vui mừng, sau đó anh chạy đến ghế sofa cầm di động lên.
Khi thấy màn hình hiển thị trên điện thoại di động không phải cái tên trong dự liệu, sự vui mừng trong mắt anh liền tan rã, không kiên nhẫn ấn nghe.
Tô Hiên Minh chưa kịp nói gì, bên kia đã truyền đến giọng nói nhiệt tình của Lục Dũng: “Tô Hiên Minh tôi có việc muốn tìm cậu giúp, cậu có rảnh không?”
Tô Hiên Minh trực tiếp phun hai chữ không chút suy nghĩ: “Không rảnh.”
“Đừng đùa tôi nữa, tôi vừa mới đi qua công ty của cậu, trợ lý nói cậu về nhà rồi… Đừng nói với tôi cậu lại có “việc riêng” nha, chuyện của tôi rất gấp, xin cậu hãy tạm gác “việc riêng” của cậu sang một bên…”
Tô Hiên Minh quá hiểu rõ Lục Dũng, ngoài công việc thì sẽ không quan tâm đến chuyện khác, cho nên anh chẳng thèm để ý mà cúp máy luôn.
Lại không ngờ rằng lời kế tiếp của Lục Dũng lại nghiêm túc chưa từng có: “… Tô Hiên Minh, nghiêm chỉnh mà nói, hôm nay cậu có thể giúp bạn cậu giữ thể diện không, xin cậu đấy…”
Nghe Lục Dũng nói, động tác cúp điện thoại Tô Hiên Minh ngừng lại.
“… Ông già bắt tôi chiêu đãi đám cậu chủ của mười dòng họ lớn ở kinh đô, nếu xảy ra vấn đề, ông ấy lôi tôi ra, Tô Hiên Minh, cậu sẽ không thấy chết mà không cứu chứ…”
Tô Hiên Minh biết gia cảnh nhà họ Lục, nghe Lục Dũng nói mười dòng họ lớn ở kinh đô thì anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng bắt Lục Dũng chiêu đãi thì hơi kỳ lạ.
Tô Hiên Minh xoa chân mày, để điện thoại lên tai: “Mấy giờ?”
“Tám giờ…” Lục Dũng dừng một chút, sau đó hứng khởi hỏi: “Tô Hiên Minh cậu đồng ý tới sao? Tôi đang ở gần nhà cậu, hay là tôi tới đón cậu nhé?”
Tô Hiên Minh rất mệt, cũng không muốn lái xe, lát nữa uống rượu là chắc rồi, lái xe có vẻ phiền phức bèn đồng ý.
Lục Dũng nói ở gần nhà Tô Hiên Minh, thật sự là rất gần, không đến mười phút, anh ta đã tới rồi.
Tô Hiên Minh vừa mới thay quần áo xong, còn chưa kịp đeo cà vạt.
Sau khi anh mở cửa cho anh ta vào, cũng không mặc kệ anh ta.
Kết quả Lục Dũng vào nhà, đã than vãn không màng hình tượng: “Tôi sắp chết khát rồi, Tô Hiên Minh cậu có gì uống không?”
“Tự tìm đi.” Tô Hiên Minh lạnh lùng trả lời.
Lục Dũng sờ mũi, lượn đến phòng bếp tự cấp tự túc.
Kết quả anh ta mở tủ lạnh, ánh mắt tựa như keo dính dán chặt vào tủ lạnh.
Từ từ nào, anh ta thấy gì?
Anh ta lại thấy bánh kem trong tủ lạnh nhà Tô Hiên Minh! Đây quả thực còn đáng sợ hơn người ngoài hành tinh tấn công trái đất mà?
“Tô Hiên Minh… Bánh kem trong tủ lạnh của cậu…”
Bánh kem? Tô Hiên Minh hơi ngẩn người, mới nhớ ra chiếc bánh Tiramisu anh mua cho Lạc Phương Nhã hôm qua, Lạc Phương Nhã chưa ăn, đang cất trong tủ lạnh.
Anh thật sự không ngờ lại bị Lục Dũng thấy được.
Tô Hiên Minh nhanh chóng thắt xong cà vạt, đi vào phòng bếp.
Anh lấy một lon hồng trà trong tủ lạnh nhét vào tay Lục Dũng, sau đó đóng cửa tủ lạnh lại.
Sau đó bình thản ném một câu “Đi thôi”, trực tiếp rời khỏi phòng bếp.
Lục Dũng lấy lại tinh thần, hổn hển đuổi theo: “Tô Hiên Minh, cô gái đẹp kia tới nhà cậu hả?”
Tô Hiên Minh không trả lời Lục Dũng, tự đổi giày.
“Tô Hiên Minh, tôi thật sự tò mò cô gái đẹp kia rốt cuộc là cô gái như thế nào.” Lục Dũng phấn khởi nói.
“Có đi hay không?” Tô Hiên Minh mang giày vào rồi thản nhiên hỏi Lục Dũng với biểu cảm nếu anh ta không đi thì khỏi đi nữa.
“Đi, đi chứ…” Lục Dũng nhanh chóng mang giày đuổi kịp Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh không chờ anh ta, trực tiếp mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào.
Lục Dũng vội vàng đóng cửa lại, theo vào trong xe: “Tô Hiên Minh, bánh kem chưa ăn, người ta còn đến nữa không?”
Bánh kem chưa ăn, cô có đến nữa hay không? Tô Hiên Minh hơi dao động, sau đó lạnh lùng thốt ra: “Nói đủ chưa? Nói xong rồi thì mau lái xe.”
Hôm nay tâm trạng của người anh em không ổn lắm! Lục Dũng nhạy bén nhận ra sự không ổn của Tô Hiên Minh bèn nhanh chóng ngậm miệng.
Có điều cái miệng của Lục Dũng sao có thể khép lại được?
Không bao lâu sau, anh ta lại bắt đầu: “Tô Hiên Minh, dáng vẻ của cậu sao cứ như thất tình vậy?”
Thất tình? Anh giống thất tình? Đôi mắt Tô Hiên Minh nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ.
Lục Dũng vốn cho rằng Tô Hiên Minh sẽ phản bác lời của anh ta, kết quả anh ta chờ mãi, Tô Hiên Minh cũng không có phản ứng.
Anh ta không nhịn được liếc nhìn Tô Hiên Minh qua kính chiếu hậu, phát hiện Tô Hiên Minh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt mơ hồ…
Bởi vì đám cậu chủ mười dòng họ lớn ở kinh đô này rất đặc biệt nên Lục Dũng không chiêu đãi ở club Đế Vương, mà là ở club nổi tiếng nhất thành phố Z, club Giang Bắc.
Đương nhiên không phải ở những phòng bao của club Giang Bắc, mà là ở những biệt thự độc lập chuyên chiêu đãi khách quý của club Giang Bắc.
Lúc Lục Dũng và Tô Hiên Minh đến biệt thự của club Giang Bắc, ở đó đã có khoảng bảy tám chàng trai đang ngồi.
Khi thấy Lục Dũng qua đây, những người đó đều đứng dậy chào hỏi anh ta.
Tô Hiên Minh rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người nên không ai biết anh.
Chỉ là nhìn anh và Lục Dũng cùng nhau tiến đến thì chắc chắn không phải nhân vật tầm thường nên ánh mắt thăm dò của mọi người đều đổ dồn vào anh
Thậm chí sau khi ngồi xuống cùng Lục Dũng, còn có mấy người đến mời rượu anh, thăm dò thân phận của anh.
Tô Hiên Minh cảm thấy rất phiền phức, nếu không phải vì tên Lục Dũng kia, anh đã phất tay đi rồi.
Sau khi ứng phó xong, đã uống hết hai ly rượu vang đỏ.
Anh có chút không chịu được, đứng dậy ra ban công hóng gió.
Gió đêm đầu đông hơi lạnh, Tô Hiên Minh chỉ mặc một chiếc áo trong, cảm giác lạnh chớp mắt bao trùm toàn thân.
Anh chăm chú nhìn ánh đèn phía xa xa một hồi lâu, lúc xoay người định đi vào, điện thoại di động trong túi anh vang lên.