Trong phòng trà nước, chỉ có một mình Đường Thiên Kim.
Thời gian trước đó, hai người đụng mặt, thường sẽ chiến tranh miệng lưỡi, nhưng từ tiệc kết hôn của bạn học lần trước, Tô Hiên Minh giúp Lạc Phương Nhã hung hăng đánh mặt Đường Thiên Kim, Đường Thiên Kim bèn rất ít khi xuất hiện trước mặt Lạc Phương Nhã.
Cho dù gặp phải, Đường Thiên Kim cũng không còn trào phúng như trước đây, cô ta chỉ không thèm để ý Lạc Phương Nhã, hoặc là vòng qua người Lạc Phương Nhã mà đi.
Giống như bây giờ, Đường Thiên Kim vốn đang đợi nước nóng trước máy nước nóng lạnh, nhìn thấy Lạc Phương Nhã đi vào, cô ta lập tức bưng ly trà rời đi.
Ánh mắt Lạc Phương Nhã nhìn bóng lưng Đường Thiên Kim rời đi, nhếch mép, sau đó đứng trước bình nước nóng lạnh đợi nước nóng.
Cô lại không biết, Đường Thiên Kim sau khi rời khỏi phòng trà nước, không quay về phòng làm việc của mình mà đi tới phòng làm việc tổ A của Lạc Phương Nhã.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, mọi người trong phòng làm việc đều đang ngủ.
Đường Thiên Kim trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của Lạc Phương Nhã, cô liếc nhìn xung quanh, lật tìm trên bàn làm việc của Lạc Phương Nhã.
Cuối cùng tìm thấy bản thiết kế nhẫn nữ Lạc Phương Nhã vẽ vào buổi sáng trong tập tranh của Lạc Phương Nhã.
Nhìn bản thiết kế mới lạ trong tập tranh, đáy mắt Đường Thiên Kim lướt qua tia sáng.
Cô ta cẩn thận xem rồi ghi nhớ bản thiết kế, trả tập tranh của Lạc Phương Nhã về chỗ cũ. Liếc nhìn xung quanh, không phát hiện có người chú ý, bèn bưng ly nước của mình rời đi phòng làm việc.
Lúc Đường Thiên Kim vừa ra khỏi phòng làm việc, Trương Dao Dao sát vách Lạc Phương Nhã mở mắt, nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lạc Phương Nhã, kỳ quái thì thào: “Đường Thiên Kim sao đến phòng làm việc của chúng ta?”
Đương nhiên cô ta cũng thấy kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều.
Hai phút sau, Lạc Phương Nhã bưng ly quay lại.
“Dao Dao, cậu tỉnh rồi?”
Trương Dao Dao hỏi: “Ừ, Phương Nhã, cậu đi đâu vậy?”
“Tôi đến phòng trà nước rót nước.” Lạc Phương Nhã đáp.
Mặt Trương Dao Dao đầy khổ sở vươn cái eo lười biếng: “Tôi cũng phải đi phòng trà nước pha ly cà phê, nếu không thật sự sẽ không có chút tinh thần vẽ bản thiết kế cho cuộc thi.”
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trương Dao Dao, Lạc Phương Nhã phì cười: “Nào có khoa trương như vậy.”
“Không phải khoa trương, mà là sự thật, có được không” Trương Dao Dao liếc mắt đáp.
Lạc Phương Nhã nhún vai: “Cũng được đi.”
“Cũng được?” Trương Dao Dao đột nhiên như nhớ tới gì đó mở to mắt, sau đó quay đầu nhìn Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, cậu vẽ xong bản thiết kế cho cuộc thi ngày mai rồi?”
Lạc Phương Nhã trả lời: “Vẽ xong một nửa rồi.”
Nghe Lạc Phương Nhã nói đã vẽ xong một nữa, Trương Dao Dao trực tiếp che mặt: “Cậu thuần túy là đả kích mình, mình phải đi pha cà phê đả thông tinh thần.”
Nói rồi, Trương Dao Dao đứng bật dậy khỏi ghế, đi thẳng về phía phòng trà nước.
Nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của Trương Dao Dao, Lạc Phương Nhã thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Cô đặt ly nước lên bàn, sau đó mở tập tranh, tìm bản thiết kế buổi sáng vẽ xong một nửa, nhìn một lát.
Sau đó tiếp tục tiến hành hoàn thiện trên chi tiết nhẫn nữ buổi sáng.
Vẽ xong nhẫn nữ, Lạc Phương Nhã mới vẽ nhẫn nam.
Người đeo chiếc nhẫn nam này trong tưởng tượng của Lạc Phương Nhã là Tô Hiên Minh.
Nhẫn Tô Hiên Minh lạnh lùng, cao quý, ưu nhã đeo, Lạc Phương Nhã vẽ cực kỳ có tâm.
Bất kể là trên đường cong, hay là trên thiết kế mặt nhẫn, đều làm hoàn mỹ nhất.
Cho tới thời gian tan làm, Lạc Phương Nhã mới vẽ xong bản thảo.
Vì Lạc Thương Vy còn đợi cô đi dạo phố, Lạc Phương Nhã cũng không ở lại công ty lâu. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bèn rời đi.
Gọi taxi bên đường, báo địa điểm ‘quảng trường Vân Đan’.
Lúc này vừa khéo là giờ cao điểm tan làm, đường kẹt xe kinh khủng.
Từ Đế Quang tới quảng trường Vân Đan vốn tốn nửa tiếng đi xe, hôm nay lại dùng cả giờ đồng hồ.
Lúc Lạc Phương Nhã tới, Lạc Thương Vy đã đợi đến có chút không kiên nhẫn rồi.
“Sao em bây giờ mới tới?”
Lạc Phương Nhã mặt đầy xin lỗi nói: “Chị, em xin lỗi, trên đường kẹt xe.”
Đáy mặt Lạc Thương Vy lướt qua tia khinh bỉ, trên mặt lại giương nụ cười: “Thì ra là kẹt xe à, chị nói sao lại lâu như vậy.”
“Dạ.” Lạc Phương Nhã khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Chị muốn mua gì?”
“Không biết, nhìn trúng gì thì mua đó đi.” Lạc Thương Vy khẽ hất cằm trả lời.
Lạc Phương Nhã ‘ồ’ một tiếng không nói nữa, hôm nay cô chỉ đi cùng Lạc Thương Vy, không định mua đồ.
Không nói tháng này cô bị cướp, không có nhiều tiền dư để tiêu xài, cho dù là ngày thường, cô cũng không thể so sánh với Lạc Thương Vy, vì Lạc Thương Vy có công việc tiền lương rất cao.
Lạc Phương Nhã lại không biết, dạo phố thực ra là Lạc Thương Vy mượn cớ. Mục đích hôm nay của cô ta, chính là muốn moi thông tin từ trong miệng Lạc Phương Nhã.
Họ vừa dạo phố vừa nói chuyện, nói tình huống gần đây của Lạc Phương Nhã, nói tình huống trong nhà, vân vân.
Nói nói, Lạc Thương Vy chuyển đề tài tới trên người Tô Hiên Minh.
“Đúng rồi, Phương Nhã, hai ngày trước chị thấy anh Tô đó rồi.”
“Anh Tô nào?” Lạc Phương Nhã thoáng chốc không phản ứng kịp.
Lạc Thương Vy im lặng vài giây, nói: “Chính là anh Tô hôm đó cùng em tới Ngự Phong Hoàng.”
Nghe thấy giải thích của Lạc Thương Vy, Lạc Phương Nhã lập tức hiểu rõ cô ta nói là Tô Hiên Minh hai ngày rồi cô không liên lạc.
Đầu ngón tay cầm túi của Lạc Phương Nhã hơi run rẩy, sau đó khẽ nói: “Vậy sao?”
Lạc Thương Vy gật đầu, sau đó khẽ cười duyên nói: “Ừ, hôm đó lúc ăn cơm gặp phải anh ấy, anh ấy còn hỏi đến em nữa…”
Hỏi cô? Ánh mắt Lạc Phương Nhã nhìn Lạc Thương Vy: “Anh ấy hỏi em cái gì?”
Lạc Thương Vy biết Lạc Phương Nhã đã mắc câu rồi, đáy mắt lướt qua ánh sáng quỷ dị, sau đó nửa thật nửa giả nói: “Anh ấy nói điện thoại của em không gọi được, hỏi chị có biết em làm sao không.”
Điện thoại không gọi được? Là lần cô bị cướp.
Lạc Phương Nhã nhớ tới tình cảnh hôm sau khi bị cướp, Tô Hiên Minh đợi cô ngoài tiểu khu.
Thì ra sau khi anh không gọi điện thoại được cho cô, không chỉ đến tiểu khu tìm cô, còn đi hỏi chị cô à.
Anh thật sự là đối xử với cô rất tốt rất tốt.
Giống như tối hai ngày trước, mặc dù anh rất tức giận bị người ta hiểu lầm cô là bạn gái của anh, nhưng vẫn kêu Chu Thạc lái xe quay lại đưa cô về…
Lạc Thương Vy không biết suy nghĩ của Lạc Phương Nhã, cô ta trực tiếp hỏi ra vấn đề của mình: “Phương Nhã, anh Tô là người thế nào?”
Lạc Phương Nhã không chú ý tới ánh mắt của Lạc Thương Vy, trả lời chân thành: “Thân phận cụ thể của anh ấy là gì em không biết, chỉ biết anh ấy là người tầng trên của công ty chúng em.”
Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói Tô Hiên Minh là người tầng trên Đế Quang, ánh mắt Lạc Thương Vy sáng lên.
Mặc dù Đế Quang không thể so sánh với Lạc thị, nhưng anh Tô trẻ như vậy, đã có thể đến tầng trên, cũng xem là không tệ rồi, ba nhất định hài lòng.
Đến lúc đó, cô ta lại giúp anh Tô vào tầng cao của Lạc thị, anh Tô đương nhiên sẽ ngoan ngoãn đi theo cô ta.
Phải nói Lạc Thương Vy nghĩ thật hay, dường như không có mấy người đàn ông sẽ cự tuyệt. Nhưng cô ta không biết, Tô Hiên Minh không phải người bình thường, trong mắt Tô Hiên Minh, đừng nói vị trí tầng cao của Lạc thị, cho dù đưa cả Lạc thị tới anh cũng chưa chắc sẽ đặt trong mắt.