6/3/2024
******
“Tôi không sao.” Dịch Trần Lương đưa tay đè Tề Hoạch tỏ ý không muốn hắn lên tiếng, “Vừa về nhà, điện thoại hình như hỏng rồi, không dùng đ… ược. Không sao, lúc về thấy đứa nhỏ lạc đường nên tôi giúp đưa đến đồn cảnh sát. Ừm, anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai ráng thi tốt… ừm, ngủ ngon.”
“Thật sự không có gì hết, anh ngủ sớm đi.” Dịch Trần Lương cúp máy.
Tề Hoạch trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt âm u cả người thương tích của cậu, buộc miệng thốt ra, “Đại ca à, vầy mà dám nói là không sao?”
Dịch Trần Lương trả điện thoại cho hắn, ôm bụng chửi một tiếng, đưa chìa khoá cho Tề Hoạch, “Giúp chút.”
Tề Hoạch đỡ lấy người cậu, suýt chút nữa bị đè té ra đất. Một tay hắn đỡ người một tay khác mở cửa, vất vả lắm mới dìu người đến sô pha. Hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn đứng dậy bật đèn phòng khách lên.
Đèn trong phòng khách sáng hơn ngoài hành lang nhiều nên cuối cùng Tề Hoạch nhìn rõ được vết thương trên mặt cùng quần áo dính máu của Dịch Trần Lương nói: “** má, đi đâu mà tàn tạ dữ vậy?”
Dịch Trần Lương lấy điện thoại ra thì thấy màn hình đã bị vỡ, không thể nào khởi động máy, ném điện thoại lên bàn trà, “Lúc về bị chặn đường.”
“Đitj mẹ nó, thằng nào làm?! Anh tìm người đánh lại cho!” Tề Hoạch um sùm lên, “Đánh kiểu này là muốn đánh chết người mà!”
“Thôi bỏ đi.” Dịch Trần Lương chạm vào vết sưng bên khoé miệng, đau đến mức phải hít khí shh.
Địa điểm cậu bị chặn vừa vặn là một nơi bên cạnh khu di dời dân cư trong thôn, hơn nửa một người đối phó với bảy tám người kiểu gì cũng bị đánh tơi bời. Ban đầu cậu tức giận nên mới đánh một hồi, sau đó thấy tình thế ngày càng không ổn nên tìm cơ hội chạy vào một lối trong thôn. Trời tối đèn tắt nên khó mà xác định phương hướng, cậu chạy một vòng lâu mới chạy được ra ngoài.
Tề Hoạch nhìn vết ứ máu tím đen to bự trên mặt cậu, cao giọng hỏi: “Mẹ nó dùng gì đánh mới thành ra thế này?”
“Gậy phòng thân.” Dịch Trần Lương chỉ cảm thấy xương cốt cả người như muốn đứt rời, đột nhiên nhớ đến gì đó nhìn về phía Tề Hoạch, “Đừng nói chuyện này với Vân Phương.”
Tề Hoạch chỉ vết thương trên mặt cậu, “Hai ngày nữa trại hè được nghỉ, vết thương của nhóc qua hai ngày sao mà lành kịp.”
Dịch Trần Lương bực bội vò vò tóc ai ngờ trên đầu còn có vết thương, sờ soạng một lúc một tay đầy máu.
“Mẹ kiếp, mau đi bệnh viện đi.” Tề Hoạch trơ mắt nhìn máu chảy xuống trán xuống mũi, cả người nổi hết da gà da vịt, “Đừng có cử động! Để anh gọi xe cấp cứu!”
Dịch Trần Lương lấy điện thoại của hắn bỏ vào túi rồi tự mình vào phòng vệ sinh, “Kệ đi, không sao.”
“Đm nhóc không sao chứ anh có sao đó!” Tề Hoạch muốn đuổi theo, “Dưới mí mắt anh mà nhóc bị gì là Vân Phương nó ăn tươi nuốt sống anh chắc luôn!”
Dịch Trần Lương không để ý đến hắn, soi gương vạch tìm vết thương trên tóc, mở vòi dùng nước lạnh hất lên, nói với Tề Hoạch, “Phiền anh lấy hộ tôi hộp thuốc dưới bàn trà.”
Tề Hoạch nhìn mà da đầu tê dại, vội vàng lấy hộp thuốc dưới đất đem sang, sau đó trông thấy bên trong đó gì cũng có đủ. Hắn hoảng hồn nhìn Dịch Trần Lương đổ mạnh lộ cồn vào miệng vết thương, “Áaa— đừng— Đm!”
Phương pháp xử lý vừa thô lỗ vừa qua loa của Dịch Trần Lương chưa dừng lại ở đó. Sau khi xử lý vết thương Tề Hoạch còn thấy cậu ta húp một tô mì gói lớn, bội phục từ đáy lòng nói: “Mẹ nó nhóc đúng là một người đàn ông mạnh mẽ.”
Dịch Trần Lương trả điện thoại lại cho hắn, “Hôm nay cảm ơn nhưng không được nói cho Vân Phương biết.”
“Thật sự không sao chứ?” Tề Hoạch vẫn không yên tâm, “Không đi bệnh viện ổn không?”
Dịch Trần Lương bắt đầu đuổi người, “Không còn sớm anh mau về đi, tôi muốn ngủ.”
Mấy phút sau, Tề Hoạch đứng dưới tầng với tâm trạng rối bời, một lúc lâu mới quyết định gọi điện cho Vân Phương. Nhưng không ngờ vừa mở điện thoại thì phát hiện không có tín hiệu, màn hình hiển chữ không có thẻ sim.
“Đuma!” Tề Hoạch không hề phát hiện Dịch Trần Lương động tay động chân khi nào, không màng hình tượng kêu oai oái, “Sim anh mày đâu! Anh mày còn phải gọi điện cho bạn trai nữa!”
Đáp lại hắn chính là cái tắt đèn của tầng 3.
Tề Hoạch tức giận giơ nắm tay về phía lầu 3, “Xem như mi lợi hại!”
Chờ khi Tề Hoạch đến tiệm net liên lạc với Thường Tử Kỳ đang ở trại hè Vật lý Bắc Kinh đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Đêm mưa の hoa nở rộ: Đờ cái cờ mờ nờ, phải làm sao, phải làm sao!
Đêm mưa の hoa nở rộ: Nhóc đó bị thương nặng lắm nhưng không chịu đi bệnh viện đã vậy còn rút sim của anh nữa!
Đêm mưa の hoa nở rộ: Nếu nó chết trong nhà thì anh biết ăn nói sao với em trai Vân Phương đây!
Đêm mưa の hoa nở rộ: Sao em trai Vân Phương không chịu online!
Đêm mưa の hoa nở rộ: Anh gửi cho nó mười mấy tin rồi đó!
Thường Phản: Đừng lo lắng, cậu ta ngồi tàu siêu tốc về rồi, hai tiếng nữa đến nơi.
Đêm mưa の hoa nở rộ: Má ưi? Rõ ràng là Dịch Trần Lương nói với nó không sao mà sao nó còn về?
Đêm mưa の hoa nở rộ: Nó không định tham gia thi ngày mai á!?
Thường Phản: Gõ chữ từ từ thôi.
Đêm mưa の hoa nở rộ: Không phải ký túc xá bên em mười giờ đóng cửa à, nó ra kiểu gì?
Đêm mưa の hoa nở rộ: Không cần xin nghỉ hả?
Đêm mưa の hoa nở rộ: Tốc độ gõ chữ của anh là trời sinh! Anh đang biểu đạt tâm trạng vội vàng siêu cấp lo lắng của mình.
Thường phản:……
Thường Phản: Em giúp cậu ta chuồn đi. Lớp 10 mai thi vào lúc hai rưỡi chiều, cố gắng nhanh chút vẫn về kịp.
Đêm mưa の hoa nở rộ: Không ngờ Thường Tử Kỳ em mày rậm mắt to thế mà cũng làm mấy chuyện lén lút này!
Thường Phản: Sớm lấy sim về đi, em muốn gọi cho anh.
Đêm mưa の hoa nở r: 【 thẹn thùng 】😳【 thẹn thùng 】🥰【 thẹn thùng 】🤭
Thường phản:……
——
Dịch Trần Lương không biết mình ngủ lúc nào, khi mơ màng nghe thấy hình như có tiếng mở cửa, choàng mở mắt.
Giây kế tiếp cậu nghe được rõ ràng một tiếng cạch đóng cửa, trái tim chợt đập thật nhanh, trở tay lấy chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường sau đó trốn vào tủ quần áo.
Lạch cạch.
Đèn phòng ngủ được mở lên, Dịch Trần Lương khiếp hãi trước sự to gan của kẻ xâm nhập. Cậu nắm chặt đèn bàn trong tay, khi tiếng bước chân đi đến cửa quần áo liền xông ra muốn đánh một cú lên đầu người đó.
Sau đó người nọ nhẹ nhàng né tránh còn bị nắm lấy cổ tay.
“Đm!” Dịch Trần Lương mắng một tiếng, nhìn Vân Phương trước mắt nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
Vân Phương trả đèn bàn lại vị trí cũ, mặt vô cảm nhìn Dịch Trần Lương trên dưới thương tích thảm không nỡ nhìn, bình tĩnh nói: “Đây là không sao của cậu à.”
Giọng điệu trần thuật không hề có chút ý nghi vấn nào làm da đầu Dịch Trần Lương tê dại.
“Trên đường gặp chút chuyện ngoại ý muốn thôi.” Dịch Trần Lương chột dạ trong lòng không dám đối mặt với anh, cứng đờ dời ánh mắt.
Vân Phương không nói lời nào, Dịch Trần Lương càng e ngại hơn, gượng cười nói, “Ngày mai anh thi mà? Tôi không sao đâu, nhìn hơi ghê xíu thô—”
“Lại đây tôi nhìn xem.” Vân Phương chỉ lên giường ý bảo cậu ngồi xuống.
Dịch Trần Lương ngồi xuống giường, thấp thỏm nhìn Vân Phương.
Nói thật, nhìn Vân Phương không nói không cười cứ vậy lạnh như băng nhìn chằm chằm nó cứ hãi hãi sao ấy.
“Cởi.” Vân Phương nói.
Dịch Trần Lương cởi áo người già ra, hơi xấu hổ sờ mũi.
Trên bụng có một mảng lớn vết thương bầm tím bầm đen, bên hông cánh tay có vài vết rách còn đang chảy huyết tương, không biết sau lưng đã biến thành cái dạng gì nhưng nhìn sắc mặt Vân Phương đen thui thì chắc không ổn chút nào.
Bàn tay lạnh lẽo của Vân Phương ấn lên miệng vết thương làm Dịch Trần Lương đau shhh ra tiếng nhưng không dám trốn.
Vân Phương kiên nhẫn kiểm tra cậu từ trên xuống, phát hiện không ảnh hưởng đến xương sống. Dịch Trần Lương đã có không ít kinh nghiệm đánh nhau, biết né thế nào nên lần này không còn nghiêm trọng như những lần trước.
“Ai làm?” Vân Phương kiểm tra xong nhẹ thở phào nhưng sắc mặt vẫn tệ như cũ.
Dịch Trần Lương nhìn bộ dạng như muốn giết người của anh, trong lòng nhảy dựng, “Không sao thật mà, lúc hỗn loạn tôi tìm cơ hội chạy, chỉ là một đám côn đồ say rượu thôi.”
Vân Phương nghe xong không nói gì, đứng dậy ra phòng khách rồi quay lại với hòm thuốc trên tay, sau đó bắt đầu xử lý vết thương cho cậu, “Nằm sấp xuống.”
Dịch Trần Lương ngoan ngoãn làm theo, Vân Phương bôi thuốc lên lưng cậu, “Lý Khải? Lý do là vì vụ đánh nhau trong trường với Tôn Viễn?”
Dịch Trần Lương chôn đầu vào gối không hé răng.
Lực tay Vân Phương càng tăng, Dịch Trần Lương đau rít lên một tiếng.
Dịch Trần Lương không học được gì khác từ Vân Phương trừ việc gặp chuyện không muốn nói tuyệt đối ngoan cố ngậm miệng.
Chỉ Vân Phương biết bản thân giận dữ đến mức nào.
Dịch Trần Lương xử lý vết thương qua loa đến bực mình, Vân Phương kéo người lên, nắm lấy cằm cậu xem thương thế trên mặt.
Vân Phương vừa thoa thuốc vừa nói: “Cậu sợ tôi tìm bọn nó gây chuyện?”
Dịch Trần Lương ngưỡng mặt lên để anh bôi thuốc cho mình, “Anh mới ra viện, đừng dính vào vụ này.”
Vân Phương nhìn vết máu chưa khô chưa lau trên trán cậu, vạch tóc ra quả nhiên thấy có vết thương khác. Máu dính với tóc, may thay chỉ nhìn đáng sợ chứ không quá nguy hiểm.
“Cậu sợ tôi giết người?” Vân Phương rũ mắt nhìn chằm chằm cậu.
Vân Phương luôn nhìn thấu cậu chỉ bằng một cái liếc mắt, Dịch Trần Lương dời mắt đi.
Lúc trước có nói với Vân Phương Dịch Minh Trí dẫn theo vài người, không qua mấy ngày những người đó đều gặp chuyện không may.
Tuy rằng không chết nhưng đều bị thương không nhẹ. Đặc biệt là Dịch Minh Trí, nếu không có người đúng lúc đi qua phát hiện thì chắc có lẽ ông ta đã chết. Thế nên khi Tống Lệ Lệ nghe Vân thì thầm mới sợ đến mức hoảng loạn khiếp đảm đến vậy.
Thời gian Vân Phương nằm viện vị cảnh sát tên Vương Liên Hoa kia đến rất nhiều lần, nói Cát Tam tố cáo Vân Phương giết người nhưng bởi vì không đủ chứng cứ cùng chưa đủ tuổi nên mới không giải quyết được gì.
Những người khác cảm thấy việc tố cáo này của gã thật quá hoang đường nhưng Dịch Trần Lương tin.
Lời Vân Phương nói vào đêm sinh nhật khi đó không phải đều là thật nhưng khi anh nhắc đến việc bản thân giết người với giọng điệu bâng quơ, điềm tĩnh vẫn mãi khắc sâu vào trong tâm trí Dịch Trần Lương.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng, mềm mại mơn trớn cằm cậu, vừa dịu dàng vừa cưỡng ép buộc ánh mắt Dịch Trần Lương trở về. Sau lớp kính, đôi mắt Vân Phương không lấy một tia cảm xúc, nó đen tối như màn đêm dưới đáy vực.
Dịch Trần Lương cảm nhận được sự nguy hiểm mang theo áp bức cùng lạnh lẽo.
Vân Phương cứ như vậy nhìn chằm chằm cậu, sau đó từ từ mở miệng hỏi: “Em sợ tôi giết người hay là sợ tôi?”
******
Có người chờ thì phải có người đáp 🤣 chương mới đây mn~
******
“Tôi không sao.” Dịch Trần Lương đưa tay đè Tề Hoạch tỏ ý không muốn hắn lên tiếng, “Vừa về nhà, điện thoại hình như hỏng rồi, không dùng đ… ược. Không sao, lúc về thấy đứa nhỏ lạc đường nên tôi giúp đưa đến đồn cảnh sát. Ừm, anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai ráng thi tốt… ừm, ngủ ngon.”
“Thật sự không có gì hết, anh ngủ sớm đi.” Dịch Trần Lương cúp máy.
Tề Hoạch trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt âm u cả người thương tích của cậu, buộc miệng thốt ra, “Đại ca à, vầy mà dám nói là không sao?”
Dịch Trần Lương trả điện thoại cho hắn, ôm bụng chửi một tiếng, đưa chìa khoá cho Tề Hoạch, “Giúp chút.”
Tề Hoạch đỡ lấy người cậu, suýt chút nữa bị đè té ra đất. Một tay hắn đỡ người một tay khác mở cửa, vất vả lắm mới dìu người đến sô pha. Hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn đứng dậy bật đèn phòng khách lên.
Đèn trong phòng khách sáng hơn ngoài hành lang nhiều nên cuối cùng Tề Hoạch nhìn rõ được vết thương trên mặt cùng quần áo dính máu của Dịch Trần Lương nói: “** má, đi đâu mà tàn tạ dữ vậy?”
Dịch Trần Lương lấy điện thoại ra thì thấy màn hình đã bị vỡ, không thể nào khởi động máy, ném điện thoại lên bàn trà, “Lúc về bị chặn đường.”
“Đitj mẹ nó, thằng nào làm?! Anh tìm người đánh lại cho!” Tề Hoạch um sùm lên, “Đánh kiểu này là muốn đánh chết người mà!”
“Thôi bỏ đi.” Dịch Trần Lương chạm vào vết sưng bên khoé miệng, đau đến mức phải hít khí shh.
Địa điểm cậu bị chặn vừa vặn là một nơi bên cạnh khu di dời dân cư trong thôn, hơn nửa một người đối phó với bảy tám người kiểu gì cũng bị đánh tơi bời. Ban đầu cậu tức giận nên mới đánh một hồi, sau đó thấy tình thế ngày càng không ổn nên tìm cơ hội chạy vào một lối trong thôn. Trời tối đèn tắt nên khó mà xác định phương hướng, cậu chạy một vòng lâu mới chạy được ra ngoài.
Tề Hoạch nhìn vết ứ máu tím đen to bự trên mặt cậu, cao giọng hỏi: “Mẹ nó dùng gì đánh mới thành ra thế này?”
“Gậy phòng thân.” Dịch Trần Lương chỉ cảm thấy xương cốt cả người như muốn đứt rời, đột nhiên nhớ đến gì đó nhìn về phía Tề Hoạch, “Đừng nói chuyện này với Vân Phương.”
Tề Hoạch chỉ vết thương trên mặt cậu, “Hai ngày nữa trại hè được nghỉ, vết thương của nhóc qua hai ngày sao mà lành kịp.”
Dịch Trần Lương bực bội vò vò tóc ai ngờ trên đầu còn có vết thương, sờ soạng một lúc một tay đầy máu.
“Mẹ kiếp, mau đi bệnh viện đi.” Tề Hoạch trơ mắt nhìn máu chảy xuống trán xuống mũi, cả người nổi hết da gà da vịt, “Đừng có cử động! Để anh gọi xe cấp cứu!”
Dịch Trần Lương lấy điện thoại của hắn bỏ vào túi rồi tự mình vào phòng vệ sinh, “Kệ đi, không sao.”
“Đm nhóc không sao chứ anh có sao đó!” Tề Hoạch muốn đuổi theo, “Dưới mí mắt anh mà nhóc bị gì là Vân Phương nó ăn tươi nuốt sống anh chắc luôn!”
Dịch Trần Lương không để ý đến hắn, soi gương vạch tìm vết thương trên tóc, mở vòi dùng nước lạnh hất lên, nói với Tề Hoạch, “Phiền anh lấy hộ tôi hộp thuốc dưới bàn trà.”
Tề Hoạch nhìn mà da đầu tê dại, vội vàng lấy hộp thuốc dưới đất đem sang, sau đó trông thấy bên trong đó gì cũng có đủ. Hắn hoảng hồn nhìn Dịch Trần Lương đổ mạnh lộ cồn vào miệng vết thương, “Áaa— đừng— Đm!”
Phương pháp xử lý vừa thô lỗ vừa qua loa của Dịch Trần Lương chưa dừng lại ở đó. Sau khi xử lý vết thương Tề Hoạch còn thấy cậu ta húp một tô mì gói lớn, bội phục từ đáy lòng nói: “Mẹ nó nhóc đúng là một người đàn ông mạnh mẽ.”
Dịch Trần Lương trả điện thoại lại cho hắn, “Hôm nay cảm ơn nhưng không được nói cho Vân Phương biết.”
“Thật sự không sao chứ?” Tề Hoạch vẫn không yên tâm, “Không đi bệnh viện ổn không?”
Dịch Trần Lương bắt đầu đuổi người, “Không còn sớm anh mau về đi, tôi muốn ngủ.”
Mấy phút sau, Tề Hoạch đứng dưới tầng với tâm trạng rối bời, một lúc lâu mới quyết định gọi điện cho Vân Phương. Nhưng không ngờ vừa mở điện thoại thì phát hiện không có tín hiệu, màn hình hiển chữ không có thẻ sim.
“Đuma!” Tề Hoạch không hề phát hiện Dịch Trần Lương động tay động chân khi nào, không màng hình tượng kêu oai oái, “Sim anh mày đâu! Anh mày còn phải gọi điện cho bạn trai nữa!”
Đáp lại hắn chính là cái tắt đèn của tầng 3.
Tề Hoạch tức giận giơ nắm tay về phía lầu 3, “Xem như mi lợi hại!”
Chờ khi Tề Hoạch đến tiệm net liên lạc với Thường Tử Kỳ đang ở trại hè Vật lý Bắc Kinh đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Đêm mưa の hoa nở rộ: Đờ cái cờ mờ nờ, phải làm sao, phải làm sao!
Đêm mưa の hoa nở rộ: Nhóc đó bị thương nặng lắm nhưng không chịu đi bệnh viện đã vậy còn rút sim của anh nữa!
Đêm mưa の hoa nở rộ: Nếu nó chết trong nhà thì anh biết ăn nói sao với em trai Vân Phương đây!
Đêm mưa の hoa nở rộ: Sao em trai Vân Phương không chịu online!
Đêm mưa の hoa nở rộ: Anh gửi cho nó mười mấy tin rồi đó!
Thường Phản: Đừng lo lắng, cậu ta ngồi tàu siêu tốc về rồi, hai tiếng nữa đến nơi.
Đêm mưa の hoa nở rộ: Má ưi? Rõ ràng là Dịch Trần Lương nói với nó không sao mà sao nó còn về?
Đêm mưa の hoa nở rộ: Nó không định tham gia thi ngày mai á!?
Thường Phản: Gõ chữ từ từ thôi.
Đêm mưa の hoa nở rộ: Không phải ký túc xá bên em mười giờ đóng cửa à, nó ra kiểu gì?
Đêm mưa の hoa nở rộ: Không cần xin nghỉ hả?
Đêm mưa の hoa nở rộ: Tốc độ gõ chữ của anh là trời sinh! Anh đang biểu đạt tâm trạng vội vàng siêu cấp lo lắng của mình.
Thường phản:……
Thường Phản: Em giúp cậu ta chuồn đi. Lớp 10 mai thi vào lúc hai rưỡi chiều, cố gắng nhanh chút vẫn về kịp.
Đêm mưa の hoa nở rộ: Không ngờ Thường Tử Kỳ em mày rậm mắt to thế mà cũng làm mấy chuyện lén lút này!
Thường Phản: Sớm lấy sim về đi, em muốn gọi cho anh.
Đêm mưa の hoa nở r: 【 thẹn thùng 】😳【 thẹn thùng 】🥰【 thẹn thùng 】🤭
Thường phản:……
——
Dịch Trần Lương không biết mình ngủ lúc nào, khi mơ màng nghe thấy hình như có tiếng mở cửa, choàng mở mắt.
Giây kế tiếp cậu nghe được rõ ràng một tiếng cạch đóng cửa, trái tim chợt đập thật nhanh, trở tay lấy chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường sau đó trốn vào tủ quần áo.
Lạch cạch.
Đèn phòng ngủ được mở lên, Dịch Trần Lương khiếp hãi trước sự to gan của kẻ xâm nhập. Cậu nắm chặt đèn bàn trong tay, khi tiếng bước chân đi đến cửa quần áo liền xông ra muốn đánh một cú lên đầu người đó.
Sau đó người nọ nhẹ nhàng né tránh còn bị nắm lấy cổ tay.
“Đm!” Dịch Trần Lương mắng một tiếng, nhìn Vân Phương trước mắt nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
Vân Phương trả đèn bàn lại vị trí cũ, mặt vô cảm nhìn Dịch Trần Lương trên dưới thương tích thảm không nỡ nhìn, bình tĩnh nói: “Đây là không sao của cậu à.”
Giọng điệu trần thuật không hề có chút ý nghi vấn nào làm da đầu Dịch Trần Lương tê dại.
“Trên đường gặp chút chuyện ngoại ý muốn thôi.” Dịch Trần Lương chột dạ trong lòng không dám đối mặt với anh, cứng đờ dời ánh mắt.
Vân Phương không nói lời nào, Dịch Trần Lương càng e ngại hơn, gượng cười nói, “Ngày mai anh thi mà? Tôi không sao đâu, nhìn hơi ghê xíu thô—”
“Lại đây tôi nhìn xem.” Vân Phương chỉ lên giường ý bảo cậu ngồi xuống.
Dịch Trần Lương ngồi xuống giường, thấp thỏm nhìn Vân Phương.
Nói thật, nhìn Vân Phương không nói không cười cứ vậy lạnh như băng nhìn chằm chằm nó cứ hãi hãi sao ấy.
“Cởi.” Vân Phương nói.
Dịch Trần Lương cởi áo người già ra, hơi xấu hổ sờ mũi.
Trên bụng có một mảng lớn vết thương bầm tím bầm đen, bên hông cánh tay có vài vết rách còn đang chảy huyết tương, không biết sau lưng đã biến thành cái dạng gì nhưng nhìn sắc mặt Vân Phương đen thui thì chắc không ổn chút nào.
Bàn tay lạnh lẽo của Vân Phương ấn lên miệng vết thương làm Dịch Trần Lương đau shhh ra tiếng nhưng không dám trốn.
Vân Phương kiên nhẫn kiểm tra cậu từ trên xuống, phát hiện không ảnh hưởng đến xương sống. Dịch Trần Lương đã có không ít kinh nghiệm đánh nhau, biết né thế nào nên lần này không còn nghiêm trọng như những lần trước.
“Ai làm?” Vân Phương kiểm tra xong nhẹ thở phào nhưng sắc mặt vẫn tệ như cũ.
Dịch Trần Lương nhìn bộ dạng như muốn giết người của anh, trong lòng nhảy dựng, “Không sao thật mà, lúc hỗn loạn tôi tìm cơ hội chạy, chỉ là một đám côn đồ say rượu thôi.”
Vân Phương nghe xong không nói gì, đứng dậy ra phòng khách rồi quay lại với hòm thuốc trên tay, sau đó bắt đầu xử lý vết thương cho cậu, “Nằm sấp xuống.”
Dịch Trần Lương ngoan ngoãn làm theo, Vân Phương bôi thuốc lên lưng cậu, “Lý Khải? Lý do là vì vụ đánh nhau trong trường với Tôn Viễn?”
Dịch Trần Lương chôn đầu vào gối không hé răng.
Lực tay Vân Phương càng tăng, Dịch Trần Lương đau rít lên một tiếng.
Dịch Trần Lương không học được gì khác từ Vân Phương trừ việc gặp chuyện không muốn nói tuyệt đối ngoan cố ngậm miệng.
Chỉ Vân Phương biết bản thân giận dữ đến mức nào.
Dịch Trần Lương xử lý vết thương qua loa đến bực mình, Vân Phương kéo người lên, nắm lấy cằm cậu xem thương thế trên mặt.
Vân Phương vừa thoa thuốc vừa nói: “Cậu sợ tôi tìm bọn nó gây chuyện?”
Dịch Trần Lương ngưỡng mặt lên để anh bôi thuốc cho mình, “Anh mới ra viện, đừng dính vào vụ này.”
Vân Phương nhìn vết máu chưa khô chưa lau trên trán cậu, vạch tóc ra quả nhiên thấy có vết thương khác. Máu dính với tóc, may thay chỉ nhìn đáng sợ chứ không quá nguy hiểm.
“Cậu sợ tôi giết người?” Vân Phương rũ mắt nhìn chằm chằm cậu.
Vân Phương luôn nhìn thấu cậu chỉ bằng một cái liếc mắt, Dịch Trần Lương dời mắt đi.
Lúc trước có nói với Vân Phương Dịch Minh Trí dẫn theo vài người, không qua mấy ngày những người đó đều gặp chuyện không may.
Tuy rằng không chết nhưng đều bị thương không nhẹ. Đặc biệt là Dịch Minh Trí, nếu không có người đúng lúc đi qua phát hiện thì chắc có lẽ ông ta đã chết. Thế nên khi Tống Lệ Lệ nghe Vân thì thầm mới sợ đến mức hoảng loạn khiếp đảm đến vậy.
Thời gian Vân Phương nằm viện vị cảnh sát tên Vương Liên Hoa kia đến rất nhiều lần, nói Cát Tam tố cáo Vân Phương giết người nhưng bởi vì không đủ chứng cứ cùng chưa đủ tuổi nên mới không giải quyết được gì.
Những người khác cảm thấy việc tố cáo này của gã thật quá hoang đường nhưng Dịch Trần Lương tin.
Lời Vân Phương nói vào đêm sinh nhật khi đó không phải đều là thật nhưng khi anh nhắc đến việc bản thân giết người với giọng điệu bâng quơ, điềm tĩnh vẫn mãi khắc sâu vào trong tâm trí Dịch Trần Lương.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng, mềm mại mơn trớn cằm cậu, vừa dịu dàng vừa cưỡng ép buộc ánh mắt Dịch Trần Lương trở về. Sau lớp kính, đôi mắt Vân Phương không lấy một tia cảm xúc, nó đen tối như màn đêm dưới đáy vực.
Dịch Trần Lương cảm nhận được sự nguy hiểm mang theo áp bức cùng lạnh lẽo.
Vân Phương cứ như vậy nhìn chằm chằm cậu, sau đó từ từ mở miệng hỏi: “Em sợ tôi giết người hay là sợ tôi?”
******
Có người chờ thì phải có người đáp 🤣 chương mới đây mn~