• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【 canh ba 】15/11/2023

"""""""''''''""''''""""""""'''''''""""""""""""

Bác sĩ ba lần thông báo Vân Phương rơi vào tình trạng nguy kịch, nguy cấp đến mức làm Đường Ý đứng không vững, khóc không thành tiếng, được một nữ cảnh sát dìu ngồi xuống ghế.

Dịch Trần Lương tựa trên tường không nhúc nhích, ánh mắt luôn nhìn lên cửa phòng phẫu thuật.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Vân Phương nằm trên xe đẩy với khuôn mặt trắng bệch đeo mặt nạ dưỡng khí.

"... Tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm, cần quan sát thêm một đêm, bệnh nhân có ý chí sống rất mãnh liệt…" Bác sĩ nói chuyện với Đường Ý, Dịch Trần Lương im lặng nhìn người đang nhắm mắt, đứng dậy bước một bước về phía trước.

Nhưng chỉ được một bước trước mặt cậu bỗng tối sầm, ngay tức khắc ngã xuống.

Người bên cạnh vội vàng chạy đến đỡ lấy cậu.

"Tôi không sao." Dịch Trần Lương thấy âm thanh của mình trong khung cảnh hỗn loạn thật xa xôi, chỉ biết rõ chân mình kiên định dẫm trên mặt đất.

"Tôi không sao."

Cậu lặp lại một lần nữa.

——

"Đây là một vụ bắt cóc lớn đầy nguy hiểm, con tin tổng cộng có ba người, trong đó có hai người là học sinh cấp ba trường Nhất trung Vu Thành còn người còn lại là một đứa trẻ sáu tuổi. Bọn bắt cóc là hai kẻ tội phạm hung ác có nhiều tiền án, tiền sự bắt cóc giết người, bình thường sau khi nhận được tiền bọn chúng đều diệt khẩu con tin…"

"Lần này bọn bắt cóc thậm chí còn chưa kịp gọi điện đòi tiền chuộc thì bên phía cảnh sát đột nhiên nhận được một cuộc gọi báo án thần bí. Nội dung hội thoại không tiện tiết lộ, nhưng chính dựa vào cuộc gọi này cảnh sát mới nhanh chóng đến được khu vực bỏ hoang phía sau cô nhi viện Thu Sơn…."

"Tại đó lực lượng cảnh sát tìm được hai con tin ở một nhà kho cũ kỹ. Trong đó một người vai phải trúng đạn dẫn đến mất máu hôn mê, một người khác bị chấn thương phần đầu nên cũng mất đi ý thức. Nhưng điều bất ngờ rằng cả hai kẻ bắt cóc có sức khoẻ mạnh cũng đồng thời bất tỉnh trên đất cùng với nhiều vết thương toàn thân… con tin thứ ba, đứa bé nhỏ không có mặt tại hiện trường lúc đó…."

Kênh thời sự trong bệnh viện phát tin tức về vụ bắt cóc ồn ào những ngày qua.

Vương Liên Hoa ngồi trên ghế bệnh viện, hỏi Đường Ý: "Chúng tôi tìm thấy được đứa bé kia ở sâu trong rừng. Lúc nghe thấy tiếng khóc, chạy tới thì thấy đứa trẻ đó đang ôm một khẩu súng lục, đứng bên cạnh Vân Phương đã bất tỉnh."

"Không ai biết tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đó, trên người còn mang theo vết thương. Chúng tôi tìm thấy máu của bọn bắt cóc trên áo đồng phục của cậu ta, vết thương trên người cậu ta cũng rất trùng khớp… nên chúng tôi cho rằng cậu ta chính là người đã khống chế bọn chúng."

Nghe vậy khuôn mặt Đường Ý trắng bệch, "Không thể nào, Đường Đường của tôi đến gà còn không dám giết sao dám giết người được chứ?"

"Cô Đường hiểu lầm rồi, hai tên kia chưa chết, hơn nữa đã qua khỏi cơn nguy kịch." Vương Liên Hoa nói: "Thường ngày Vân Phương có hứng thú yêu thích điều gì không? Ví như võ thuật chẳng hạn?"

"Không có… cơ thể của nó luôn không được tốt, tôi với ba nó đến túi gạo cũng không cho nó đụng vào." Đường Ý lau nước mắt, "Nó chỉ thích đọc sách, giải đố, ngày thường bắt nó ra ngoài nó còn không muốn nhích một bước. Đồng chí cảnh sát, các anh có phải nghĩ sai rồi không? Đường Đường nó không biết đánh nhau, vốn dĩ nó, nó không đánh lại người ta mà…"

Dịch Trần Lương đóng cửa phòng bệnh lại, ngăn cách âm thanh nói chuyện bên ngoài.

Cậu đi đến mép giường, nhìn người hơi thở mỏng manh trên giường bệnh.

Anh đã nằm được ba ngày nhưng vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bác sĩ nói sớm nhất thì cũng là ngày mai mới có thể mở mắt, người thân có thể thử gọi tên để đánh thức bệnh nhân.

Dịch Trần Lương nhẹ nhàng cầm tay anh.

"Dịch Trần Lương." Dịch Trần Lương không dám dùng sức, dù đã gọi tên nhưng những ngón tay của Vân Phương vẫn lạnh lẽo, không có bất cứ phản ứng gì.

Cậu nhẹ giọng gọi anh, "Dịch Trần Lương, tỉnh lại đi."

Đường Ý hay bác sĩ đều gọi anh là Vân Phương nhưng người họ gọi là Vân Phương, thế nên Dịch Trần Lương nằm trên giường bệnh kia không thể nghe thấy.

Vì thế cậu chỉ đành chọn thời điểm không có người thì thầm lặp đi lặp lại tên mình trước giường bệnh.

"Dịch Trần Lương, Dịch Trần Lương."

"Dịch Trần Lương…. Tỉnh lại đi mà."

Qua thêm ba ngày nữa, Tề Hoạch bó thạch cao kéo theo Thường Tử Kỳ tung tăng nhảy nhót đến thăm Vân Phương. Nhưng vì Tề Hoạch quá ồn ào không được bao lâu đã bị y tá đuổi về phòng bệnh của từng người.

Vân Hoà Dụ gấp gáp trở về vào ba ngày sau, Đường Ý vì lo lắng ông lái xe nên không nói ngay với ông mà chờ hôm sau mới nói. Vừa nghe tin ông ngay lập tức ném xe tải tại khu phục vụ rồi tức tốc đến đây. Đến khi ông trở về Đường Ý mới như tìm được người tâm giao, ôm chầm lấy ông khóc nức nở.

Nhưng cho dù là ai cũng không biết được lý do tại sao Vân Phương xuất hiện ở đó, còn có sao có thể chế phục hai tên tội phạm nguy hiểm còn bị thương nặng như vậy.

"Tiểu Dịch à, ăn chút đi." Đường Ý lấy canh xương hầm mang đến mở ra, Vân Phương không thể ăn uống những thứ này, bà cố ý mang đến cho Dịch Trần Lương.

Vân Phương nằm được bao lâu thì Dịch Trần Lương ở bên bấy lâu. Sắc mặt còn kém hơn Vân Phương bất tỉnh trên giường. Bà và Vân Hoà Dụ khuyên nên nghỉ ngơi nhưng cậu rất nhất quyết, không thể khuyên bảo được.

"Đường Đường sẽ tỉnh lại nhanh thôi, sáng nay tay đã cử động mà." Đường Ý đưa chén sang cho cậu, "Bác sĩ nói cùng lắm là hai ngày nữa thôi."

Dịch Trần Lương gật đầu, rúc trong một góc ôm chén canh, cậu cụp mi, dưới mắt một mảnh xanh đen, khuôn mặt hốc hác, tất cả đều làm khí chất trên người trầm im, tĩnh mịch.

Đường Ý nhìn mà hết sức đau lòng.

Bà không biết vì sao thấy Dịch Trần Lương như đang thấy được Vân Phương, rõ ràng là hai người bất đồng nhưng đều làm bà đau lòng không chịu nổi.

Đường Đường của bà từ ngày được cứu về khỏi cái chết như thay đổi thành một người khác. Bà là mẹ nhưng đôi khi bà còn cảm thấy quá xa lạ. Có những lúc lòng bà cũng xuất hiện nhiều mối nghi ngờ nhưng vì nó quá nực cười vô lý nên bà không nói cho Vân Hoà Dụ biết làm gì.

Có lẽ vì dạo một vòng sinh tử nên tính cách thay đổi nên không còn thân cận với bà như trước nữa.

Đường Ý chỉ có thể nghĩ như vậy.

Đường Ý sờ trán Vân Phương, "Đường Đường à, mau tỉnh lại đi con. Ba mẹ đang chờ còn, mẹ còn nấu món thịt kho tàu con thích nhất đây."

Từ mấy tháng trước, thịt kho tàu đã không còn là món Đường Đường của bà thích nhất nữa rồi.

Xét cho cùng, một người mẹ yêu thương con không dễ bị lừa như vậy…

Trừ khi chính bà cam tâm tình nguyện.

Bà đã mất đi Đường Đường một lần thế nên bà không bao giờ muốn đánh mất thêm một lần nào nữa.

——

Vân Phương tỉnh lại là chuyện của một tuần sau đó.

Anh ngủ rất sâu, cứ như thế linh hồn mỏi mệt bao năm cuối cùng cũng được yên giấc đêm dài. Linh hồn sau giấc ngủ ấy dường như đã hoàn toàn dung hợp vào cơ thể trở về từ cõi chết này. Nỗi đau hay những thấu khổ từ tận sâu linh hồn anh cuối cùng đã hòa làm một với cơ thể này, không thể tách rời.

Trước mắt là một khoảng không trắng mờ không rõ ràng, anh nâng tay muốn sờ mắt kính nhưng chợt nhớ ra nó đã bị vỡ nát rồi.

"Đường Đường!" Đường Ý ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh chạy đến, duỗi tay ấn cánh tay đang giơ lên xuống, "Đừng cử động, chưa truyền dịch xong đâu, chờ mẹ đi gọi bác sĩ!"

Vân Phương thở hổn hển, giọng nói khàn đục, anh dạo tầm mắt mờ khắp phòng nhưng không tìm được người mình muốn gặp.

Chưa kịp thấy hụt hẫng thì một tràng tiếng bước chân dồn dập xông vào phòng bệnh, nhưng đến nơi lại có chút do dự bước đến trước mặt anh.

Trái tim Dịch Trần Lương đập liên hồi, cậu mím môi, cẩn thận khẽ gọi ba tiếng: "Dịch Trần Lương?"

m thanh mang theo thấp thỏm cùng sự khủng hoảng không thể xác định được..

Cậu có bao nhiêu hy vọng Vân Phương tỉnh lại thì có bấy nhiêu sợ hãi Vân Phương mở mắt.

Việc mượn xác hoàn hồn này vượt ngoài khả năng hiểu biết của cậu, tất cả về nó đều là những thứ xa lạ, không tưởng tượng được cũng không dám tưởng tượng. Cậu không biết vào lúc này người tỉnh lại không cơ thể Vân Phương sẽ là ai.

Tự dày vò tự hỏi suốt bảy ngày, nghĩ tới vô số khả năng có thể xảy ra nhưng ngoại trừ khả năng cậu hy vọng nhất kia thì những kết quả khác cậu không cách nào chấp nhận được.

Cậu nhìn người vừa tỉnh lại, muốn đến gần nhưng không dám.

Cậu sợ phải nghe đối phương hỏi một câu "cậu là ai?" , cậu sợ phải nhìn thấy ánh mắt như đang nhìn về phía người xa lạ của người ấy.

Cậu đã đánh mất một lần trong mơ, nếu trong hiện thực mà lặp lại thêm một lần nữa, cậu chắc chắn sẽ phát điên mất.

Người nằm trên giường bệnh khẽ nhếch môi, đến cả đuôi lông mày, khóe mắt đều đọng nét cười, "Tôi đây."

Chỉ mỗi hai từ.

Trái tim treo lơ lửng trên không trung bao lâu nay ầm ầm rơi xuống. Sự quật cường điềm tĩnh mấy ngày qua đột nhiên sụp đổ hết thảy, dường như cậu ấy cuối cùng cũng tìm được linh hồn đã mất của mình, con người vô cảm thẳng sống lưng ấy giờ phút này sụp vai như muốn đổ, kiệt quệ rơi trở về nhân gian.

Dịch Trần Lương bừng tỉnh nghĩ, thì ra cảm giác sống sót sau tai nạn và mất đi tìm lại được vui sướng đến cùng cực như thế.

Dịch Trần Lương hốt hoảng ngồi xuống mép giường, Vân Phương không nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu, vươn tay nhẹ nhàng móc lấy ngón út của Dịch Trần Lương.

"Tiểu Dịch." Giọng nói Vân Phương vẫn mang theo nét dịu dàng như những gì Dịch Trần Lương nhớ.

"Tôi thấy em đang đợi tôi."

Dịch Trần Lương chợt đỏ vành mắt, cắn răng nhìn chằm chằm vào anh.

Giọt nước ấm áp rơi xuống mu bàn tay của Vân Phương, anh nâng tay vừa chạm đến khóe mắt cậu thì Dịch Trần Lương bị bắt lấy tay.

"Đừng sợ." Vân Phương cầm lấy ngón tay cậu, "Tôi—"

Ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, Đường Ý dẫn bác sĩ vào phòng bệnh.

Sau một loạt các loại kiểm tra, bác sĩ nói với Đường Ý: ".... người bệnh không có vấn đề gì, tạm thời cho cháu ăn các loại thức ăn dễ tiêu…"

Đường Ý nghiêm túc nhớ kỹ những lời căn dặn của bác sĩ, liên tục nói lời cảm ơn với bác sĩ.

Chờ khi người đi rồi Đường Ý mới như cạn kiệt sức lực ngồi thừ xuống ghế, hồng mắt nhìn Vân Phương.

Vân Phương bị bà nhìn mà chột dạ, khàn giọng gọi bà một tiếng: "Mẹ."

Đường Ý không thể nào nhẫn nhịn được cảm xúc của mình nữa, vỗ một cái mạnh vào chăn gối, khóc nức nở nói: "Anh còn biết tôi là mẹ anh sao!"

Vân Phương nhấp nhấp môi, không dám nói lời nào.

"Anh có biết mình to gan lắm không!" Đường Ý rất muốn đánh anh một trận nhưng lại không nỡ ra tay, vừa khóc vừa mắng: "Còn dám chạy theo đánh nhau với bọn bắt cóc! Nhiều cảnh sát như vậy còn cần một học sinh cấp ba như anh sao?! Không những vậy còn dám lừa dối cả hai bên! Nói dối tôi ngủ lại nhà Tiểu Dịch, nói dối Tiểu Dịch là ngủ ở nhà, nói mau ai dạy anh nói dối như cuội như thế hả!"

Vân Phương không dám phản bác.

Dịch Trần Lương bất giác phản ứng lại như ngộ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía anh dần trở nên đáng sợ.

Vân Phương: "………"

Đường Ý càng nói càng nóng, tức giận đến mức nhéo lỗ tai anh, "Không ngày nào anh để bà già này bớt lo lắng! Tôi sinh anh ra chính là tự rước khổ vào thân!

"Shhh– mẹ, đau con." Vân Phương nằm thẳng cẳng trên giường không cách nào trốn được, chỉ có thể mở miệng xin tha.

Dịch Trần Lương vội cản Đường Ý, "Dì nhẹ một chút, cậu ấy còn chưa khoẻ! Véo mạnh chắc ngốc mất!"

Đường Ý khó thở, thả tay lau nước mắt, "Cái tên nhóc không có lương tâm!"

Không biết bao người chửi rủa anh rằng vô lương tâm, máu lạnh vô tình, anh nghe không phải làm ngơ thì cũng là khịt mũi coi thường. Nhưng riêng những lời mắng này của bà lại khiến anh cảm thấy trong lòng nóng lên.

Loại cảm giác này quá xa lạ, xa lạ đến mức anh không biết phải làm sao.

Nhưng không phản cảm.

"Mẹ, con xin lỗi." Anh nhìn Đường Ý nói lời xin lỗi chân thành.

Mẹ Đường luôn yếu lòng, thấy con trai nằm trên giường khuôn mặt tái nhợt mềm giọng nói lời xin lỗi với mình, tấm lòng người mẹ cứ thế nổi dậy chiếm đóng.

Dịch Trần Lương và Vân Phương thấy khuôn mặt bà dịu xuống, không hẹn mà cùng thở một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng so với Đường Ý thì Vân Hoà Dụ khi tức giận đáng sợ hơn nhiều.

Với tư cách là chủ gia đình nhà họ Vân, ngài Vân Hoà Dụ đây dường như luôn nằm dưới cùng chuỗi thức ăn. Đối với con trai và vợ không phải rất tốt thì là rất rất tốt. Ngoài ra ông còn là một người chăm chỉ đầy nghiêm túc, là người đàn ông có thể ra xã hội, xuống được bếp. Trong ký ức của Vân Phương, người cha này chưa từng nổi giận.

Vậy mà ngay lúc này mặt ông đen như mực.

Trừ lúc biết tin anh tỉnh dậy mới có vẻ mặt vui mừng ra thì thời gian còn lại ông đều hầm hầm đen một mặt.

"Vân Phương con mau giải thích mọi chuyện cho ba." Vân Hoà Dụ nghiêm túc nhìn chằm chằm Vân Phương, "Con có biết mấy ngày nay mẹ con và Tiểu Dịch lo lắng bao nhiêu cho mình không? Con có biết mình dọa mọi người thành cái dạng gì không? Mười bảy tuổi rồi, đâu còn là trẻ con nữa hẳn là biết việc mình làm sẽ dẫn đến hậu quả gì chứ? Mau nói cho ba mẹ và Tiểu Dịch biết rốt cuộc con nghĩ cái gì?"

Người nào đó cho dù cận kề lằn ranh sinh tử cũng kiên cường bất định, nhưng đối diện với ba đôi mắt chất chứa đầy chất vấn trước mặt, hiếm anh khi hiểu được ý nghĩa của câu một đầu hai đại(*)

(*) 一个头两个大 Tạm dịch: một đầu hai đại (thường có nghĩa là có điều gì đó quá rắc rối hoặc vì quá xui xẻo nên gặp rắc rối mà không có cách nào tự mình giải quyết được và rất đau đầu về vấn đề đó. Có thể hiểu là lo lắng đến nhức cả đầu, nghĩa đen là nhiều thứ phải nghĩ đến mức đầu to ra bằng hai đầu + lại)

'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK