"Đường Đường, lấy quần áo trên giường con thay đi, tối nay chúng ta với dì Tề có hẹn ăn cơm đó."
Vân Phương mới vừa bước vào cửa nhà liền thấy Đường Ý ở đàng kia đang đeo bông tai.
"Con không đi ——" Vân Phương vừa muốn tỏ vẻ cự tuyệt, liền thấy Đường Ý vẻ mặt bức ép nhìn chằm chằm mình.
Vân Hoà Dụ ngồi xổm lau đôi giày da của mình, cho Vân Phương một cái nhìn thương lắm mà không giúp được.
Vân Phương bị Đường Ý đẩy mạnh vào phòng ngủ, "Mẹ chọn riêng cho con quần áo mới đó, mau thay để mẹ ngắm cái nào."
Có vẻ vì khai trương cửa hàng đã lâu, gu thẩm mỹ của Đường Ý luôn online, hơn nữa bà còn có niềm đam mê bất diệt với việc chăm chút cho con trai mình.
"Bẻ cổ áo." Đường Ý vừa lòng nhìn chằm chằm con trai nhà mình trong chốc lát, "Đường Đường đẹp trai quá đi mất!"
Diện mạo của Vân Phương phần lớn giống Đường Ý, người nhà họ Đường đều có nước da trắng, đôi mắt như mực tinh xảo và thanh tú. Nhưng cố tình lại bị đôi môi mỏng và chiếc mũi cao ngăn đi cảm giác thanh tú, thay vào đó lộ ra sự lạnh đạm xa cách —— dùng lời Đường Ý để nói, thì đó chính là gen của tên phản diện Vân Hoà Dụ cố chấp hấp hối giãy dụa.
Mắt thấy Đường Ý còn có ý muốn xịt keo xịt tóc cho anh, Vân Phương nhanh nhẹn tránh thoát móng vuốt của bà chạy ra ngoài cửa, "Chúng ta cần phải đi."
Đường Ý bất đắc dĩ đành thôi.
Đến hơn một tiếng sau, một nhà ba người mới tới được nhà hàng ước định.
Tề Sảng ra đón bọn họ, đi phía sau là hai thiếu niên tuổi tác không cách nhau mấy, một trong hai người có mái tóc hơi xoăn nãy giờ không có tinh thần nhưng bỗng nhiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng của Đường Ý, nhìn Vân Phương đứng sau Đường Ý.
Vân Phương: "…."
Tống Tồn?
"A? Sao Tiểu Tồn lại ở đây?" Đường Ý cũng rất kinh ngạc.
"Dì Đường, chú Vân." Tống Tồn phản ứng lại rất nhanh, hướng bọn họ lễ phép cười, "Ba con đang gọi món ở trong."
Đường Ý cười giữ chặt lấy tay Tề Sảng, "Này nha, thật đúng là —— đúng là người một nhà!"
Vân Phương nghe xong trong một lúc mới load rõ ràng mối quan hệ trong đấy.
Sau khi tốt nghiệp đại học Tề Sảng liền định cư ở nơi khác kết hôn, kết quả năm nay đột nhiên ly hôn mang con trở về Vu Thành, thông qua giới thiệu mà quen biết ba của Tống Tồn - Tống Minh. Mà Tống Minh và Vân Hoà Dụ là đồng nghiệp của nhau, vốn dĩ là hai nhà trên lầu dưới lầu, nhưng vì thấy Tống Minh một mình nuôi nấng Tống Tồn, Đường Ý và Vân Hoà Dụ cũng thường xuyên giúp đỡ — đây cũng là lý do tại sao lúc trước Tống Tồn lại nói hắn cùng Vân Phương lớn lên cùng nhau.
Thẳng đến hai năm trước, Tống Minh mang Tống Tồn dọn đến ký túc xá, hai nhà mới không còn gắn bó thân thiết như trước.
Sau khi Đường Ý và Vân Hoà Dụ đi lên tự nhiên lại cùng Tống Minh làm một trận chuyện trò nồng nhiệt, nói Vu Thành thật nhỏ, duyên phận thật lớn.
Vân Phương làm lơ ánh mắt tha thiết của Tống Tồn, ngồi tại chỗ chết lặng nhìn chằm chằm miếng cà rốt tạo hình hoa.
Đến khi đồ ăn đều được dọn lên, Tống Tồn rốt cuộc cố lấy dũng khí cùng Vân Phương đáp lời, hắn gắp cho Vân Phương một miếng ngó sen nhồi gạo nếp, cười nói: "Đường Đường, tớ nhớ rõ là cậu thích ăn món này nhất."
Vân Phương nâng mí mắt nhìn hắn một cái, không có cảm tình nói: "Bây giờ không thích."
Bàn tay cầm đũa của Tống Tồn cứng đờ
这个时候另外一个男生,据说现在也是在芜城一中就读的齐获,没绷住轻笑了一声。
他从头到尾都沉默地坐在座位上,只是会在齐爽说起他时抬起头礼貌地点点头,现在却有点突兀地笑了,让宋存的脸瞬间一黑。
齐获比他们大一岁,虽然长得剑眉星目,但是由于身量高还剃着个板寸,给人一种看上去就很不好惹的错觉。
也许不是错觉。
齐获冲云方挑了下眉毛,“听我妈说你学习很好?”
“一般。”云方夹了一筷子鱼肉,慢条斯理地嚼着。
“学霸就是谦虚,听说你每次都考年级第一?”齐获歪过头冲他笑,“学霸讲讲学习经验呗。”
云方又夹了一块鱼肉,“只考过一次,现在只能考三四百名,你弟弟才是大学霸。”
一声“弟弟”让另外两个人齐齐黑了脸。
“你看他们仨聊得真开心。”唐意注意到这边的动静,跟齐爽几个人齐齐地看过来。
于是又是一番教育兄友弟恭兄弟同心其利断金好好学习天天向上。
哪怕是云方听得脑袋都有点大,接下来旁边的两个人愣是一个字都没说过。
云方吃了个差不多,趁着上洗手间的功夫从楼上溜了下来,远远地看见有个熟悉的身影。
云方大步走了过去,见对方将那个大黑塑料袋扔进垃圾桶之后就要进去,赶忙喊住他:“易尘良!”
“卧槽!”刚丢完垃圾的人冷不丁在黑黢黢的小巷子里听到自己的名字,寒毛都竖起来了,猛地向门口的方向撤了一大步。
“这儿!”云方冲他挥了挥手。
易尘良循声转头看了过去,更惊讶了,“云方?”
这是烤鸭店后厨连着的一条小巷子,门口摆着几个大垃圾桶放厨余垃圾,小巷子一头连着东阳街,但另一头却连着隔壁那条很繁华的美食街。
云方就是正巧从另一头看见的他。
“我来这儿吃饭。”云方没打算解释其中的缘由,但心情却是很愉悦,“没想到这么巧。”
“啊。”易尘良背过手从裤子上擦了擦,但手上还是油乎乎的,他清了清嗓子,“那你赶紧去吃饭吧。”
“我吃的差不多了。”云方站在后门口那盏昏黄的灯泡下面看着他,眉梢眼角都是笑意,“几点下班?”
“十点。”易尘良想移开目光,但云方那张脸对他仿佛有种奇异的吸引力,哪怕现在是在阴暗的小巷子里,哪怕周围是散发着奇怪味道的垃圾桶,他还是想在这里多站一会儿。
云方低头看了一眼表,“唔,还有半个小时。”
“嗯。我得回去工作了。”易尘良又使劲地往裤子上抹了一下手,“这么晚了,你赶紧回去吧。”
“云方!”宋存的声音从巷口那边传了过来,“你站那儿干嘛呢?”
易尘良疑惑地问他,“那是宋存?”
“今晚上我爸妈跟他家一块聚餐。”云方寥寥数语解释了一下,又有点不放心地叮嘱他,“行,那你回去工作吧,晚上回家注意安全。”
“嗯。”易尘良觉得喉咙有点发紧。
云方冲他摆了摆手,转身朝着巷口走去。
易尘良站在台阶上,周围萦绕着垃圾难闻作呕的气味,看着云方穿过那黑暗逼仄的小巷子,走向了灯火辉煌车水马龙的街道。
有什么东西在他心里叫嚣着,让他难受到有些暴躁,它冲刷过他的血液和大脑,最终化作一股难以言喻的无力和愤怒,在浓郁的夜色中久久不能散去。
“小易啊,怎么去了这么久?”跟他一起刷盘子的吴姨见他回来,甩了甩手套上的水,“哎哟这脸色怎么这么难看?是不是哪里不舒服?”
“我没事。”易尘良扯了扯嘴角,熟练地戴上了旁边的橡胶手套刷起了盘子。
我应该再努力一些。他想。
不管是赚钱还是学习,我应该再努力一些。
可是云方那么优秀,优秀到他即使拼尽全力都追赶不上,他们如此泾渭分明,本来不可能存在任何交集。
他甚至不敢去细想,云方到底是心血来潮善心大发来跟自己交朋友,还是可怜他同情他只是出于老师同学的关照。
他甚至想,要是云方真的是因为喜欢男生才接近他就好了,他便可以……可以……可以怎么样呢?
可以把云方留在自己身边。
这个念头如同惊雷一样劈得他浑身僵直。他带着橡胶手套的手捏着湿滑的碗沿微微颤抖。
他自己一个人孤身往前走太久,他缺少父母家人,没有朋友同伴,他从泥淖中拔出自己的腿脚,自己一个人挣扎着踉跄着往前走,愤怒又悲伤。
就在他走不动觉得自己就这样烂在泥里也无所谓的时候,突然有个人出现,强势又不容分说地将他从泥淖中拽了出来,还要给他好吃的,还要冲他笑。
可他不属于自己。
他是别人的家人,是别人的朋友,是别人的青梅竹马。
他说着不喜欢宋存,但宋存一叫他,他还是转身离开了。
怎么能这样呢?
易尘良皱起了眉头,他心底恶劣又自私地想,这个人凭什么不能是我的呢?
啪啦!
手里的碗掉在地上摔得粉碎。
易尘良猛地惊醒,回过神来时冷汗津津。
“哎呀!”吴姨低呼了一声,“怎么这么不小心?小易快扫起来,别让老板看见了……小易?”
“哦。”易尘良转身去拿扫帚,强硬地将心底扭曲的欲望压了下去。
云方那么好的一个人,他不能这么想。
晚上十点,易尘良收拾好了之后准时下班。
他双手揣进衣服兜里,垂着头耷拉着眼皮,神色恹恹地走出了烤鸭店门口。
其实一个人也挺好的,他以前是一个人,以后也是一个人,无所谓的,他早就习惯了。
“想什么呢?”一只手不那么温柔地拍了他的头顶一下,吓得易尘良一激灵。
他抬起头来,看见云方站在他面前,跟半个小时之前挥手离开的那个人一模一样。
他愕然地张了张嘴,感觉浑身的血都在沸腾,将他的心脏烫得刺疼,他艰难地发出声音:“你怎么……又回来了?”
云方回想起临走之前易尘良那个落寞孤寂的表情,无奈地叹了口气,伸手使劲揉了他的头一下,语气带着连自己都没察觉到的温柔:
“我来送小狗回家。”
菜单
下一章
站长统计
Nếu bạn đọc nơi mình up, tối đến chương hoàn chỉnh sẽ được đăng. Truyện chỉ được cập nhật vào ban đêm tại vvattpat. Truy cập Facebook cải thìa xanh xanh để kiếm link vào nhà, xin cảm ơn.