Từ khi sanh ra cô ta đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, chỉ cần thứ cô ta muốn liền sẽ có người giúp cô ta đạt được, đừng nói là mắng cô ta. Cho là có người nào dám lớn tiếng với cô ta hay sao. Hôm nay không ngờ lại bị một con nhỏ nhà quên lớn tiếng mắng một trận khiến cô ta vô cùng tức giận.
Quách Liên Y mặt đỏ rồi lại xanh, từ xanh trở nên tái, nước mắt cô ta không biết từ lúc nào trôi theo khóe mắt lăn dài trên má nhìn vô hết sức đáng thương.
Cô ta nhìn Cố Thanh Trì muốn hắn sẽ nói vài lời an ủi cô ta, nói gì thì hai người cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Thậm chí Cố Thanh Trì còn từng yêu thầm cô ta tỏ tình với cô ta.
"Cậu về trước đi." Cố Thanh Trì đối với những giọt nước mắt của Quách Liên Y hoàn toàn không chút nào cảm thấy thương cảm, ngược lại có chút phiền chán. Hắn không biết cô bạn cạnh nhà này tại sao lại đột nhiên trở thành bộ dạng khiến cho người ta chán ghét đến như vậy kia chứ.
"Thanh Trì..." Quách Liên Y hoàn toàn không ngờ được Cố Thanh Trì lại nói với cô ta như vậy, hơn nữa ngữ điệu lại vô cùng lạnh lùng khiến cô ta có chút không quen. Người trước mắt này là Cố Thanh Trì cô ta quen biết ư? Không Cố Thanh Trì tuyệt đối sẽ không bao giờ có thái độ lạnh lùng như vậy đối với cô ta, không bao giờ.
Quách Liên Y không tin được, càng không muốn tin lại lần nữa tiến lên mấy bước về phía Cố Thanh Trì gọi tên hắn: "Thanh Trì..."
Cố Thanh Trì trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Tần Thiên Lan, lúc này cảm thấy vô cùng phiền chán.
"Chỗ này không có việc của cậu, trở về đi."
Quách Liên Y lần này muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được rồi, bởi gì giọng Cố Thanh Trì rất lớn, thiếu chút nữa hét lên. Cô ta vô cùng tức giận, cảm thấy bản thân mình liên tiếp hai lần bị nhục nhã, ôm mặt chạy ra khỏi nhà Tần Thiên Minh.
...
Đợi khi Quách Liên Y rời đi, lúc này những người trong phòng mới cùng nhau lập kế hoạch ra sức tìm kiếm Tần Thiên Lan. Bởi gì mất tích hơn bốn mươi tám tiếng nên lúc này cảnh sát cũng vào cuộc.
Cho dù mọi người cố gắng như thế nào tin tức của Tần Thiên Lan cứ như mò kim đáy biển, lịch sử xuất ngoại lại càng không thấy tin tức, mọi người lúc này điều lâm vào trầm mặc, đã qua hơn một tháng rồi, một chút tin tức cũng không có, càng khiến cho mọi hy vọng trở nên...
"Đã tìm được tin tức của Thiên Lan rồi." Thẩm Tần Minh đột nhiên từ bên ngoài vào cắt đứt bầu không khí yên lặng đến quỷ vị.
Đang lúc mọi người điều thở dài ủ rủ ngồi cùng nhau trong phòng khách, sau khi Thẩm Tần Minh nghe điện thoại xong quay lại liền mang đến một tin tức tốt.
Đợi hơn một tháng trời cuối cùng cũng có một chút tin tức, vẻ mặt mệt mỏi của mọi người điều hiện liên một tia vui mừng khó nhìn thấy.
"Đã có tin tức rồi, vậy người hiện tại ở đâu?" Người đầu tiên lên tiếng không phải ai khác chính là Tần Thiên Minh.
"Chị Thiên Lan vẫn ổn chứ, người hiện tại đang ở đâu? Tại sao không liên lạc với chúng ta."
"Phải đó tại sao chị ấy không liên lạc với chúng ta, cho dù có tức giận Cố Tổng thì cũng còn có chúng ta bảo vệ chị ấy mà."
Tiếp đến là Lý An Kiều cùng với Trương Thục Quyên mỗi người một câu. Riêng Cố Thanh Trì vẫn không nói lời nào cả.
Mặc dù hắn không lên tiếng nhưng khuôn mặt thoáng qua có mấy phần vui vẻ cùng chờ đợi.
Hơn một tháng nay mặc cho hắn khắp nơi tìm kiếm vẫn không chút tin tức nào của cô, cứ như thể cô thực sự bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Cố Thanh Trì bới vì chuyện tìm kiếm Tần Thiên Lan mà gầy đi trong thấy, cộng thêm mỗi ngày về nhà điều đối diện với Quách Liên Y kẻ gián tiếp khiến cho Tần Thiên Lan mất tích hắn càng thấy đau đầu hơn.
Hắn lúc này thực sự hối hận khi để cô ta vào nhà, bằng không cũng không có hắn của hiện tại.
Đối với Quách Liên Y, Cố Thanh Trì chỉ xem cô ta như là em gái. Trước khi cô ta về nước hắn được ba mẹ Quách Liên Y ủy thác chăm sóc cô ta.
Hắn lại không ngờ đến bản thân mình đáp ứng lại đồng thời khiến cho bản thân hối hận đến như vậy.