Tần Thiên Lan vẫn rất vô cùng phối hợp cùng hai người họ diễn tốt một màn kịch, nói gì mạng cô cũng từng do Tiêu Chân cứu, công ty cũng do Tiêu Chân giúp cô giữ, cũng nên trả ơn chứ nhỉ.
Cô thì bình thản kể chuyện tựa như là đang kể câu chuyện của một ai khác chứ không phải là chuyện của cô vậy, Tần Thiên Lan bình tĩnh bao nhiêu thì Cố Thanh Trì không hề bình thản như vậy, ly rượu trong tay suýt chút nữa đã bị hắn bốp nát rồi.
Sắc mặt hắn vốn đã đen, nay lại càng đen hơn, nếu như lúc này có thêm một chút hiệu ứng nhỏ, nói không chừng khói bốc lên từ đầu đến chân hắn cũng nên.
Nhìn sắc mặt này quả thật rất tức giận, Tần Thiên Lan liền nhẹ kéo lấy tay áo hắn gọi, so với giọng điệu giả tạo khi cô dùng với Tiêu Chân cùng Ninh Ngoc, thì lúc này đây mới thật sự là cô, giọng nói ngọt ngào không mang bất kỳ tập niệm chỉ đối với một người là Cố Thanh Trì: "Tứ Ca."
Cố Thanh Trì còn đang suy nghĩ làm thế nào để chơi chết Tiêu Chân, đột nhiên nghe thấy giọng nói vô cùng ngọt ngào vang lên bên cạnh. Lúc nhìn sang vừa hay nhìn đến phần da bị lộ ra bên dưới lớp áo, vừa trắng mịn non mềm tựa như đậu hủ non. Chiếc váy Tần Thiên Lan mặc có vẻ như thiết kế có phần hở hơi quá đà, hai kẻ kia nghĩ hắn là một tên háo sắc biến thái hay sao?
Chiếc váy màu trắng, vốn vĩ sẽ mang đến sự thanh thuần cho người mặc, chứ không phải là như hiện tại được cắt xẻ vô cùng cố ý những nơi cần lộ điều lộ, ví dụ như phần nửa quả đào non mịn kia vậy.
Cố Thanh Trì chỉ là vô tình nhìn đến còn nhịn không được, nếu như hôm nay người trong phòng này không phải là hắn, thì Tần Thiên Lan không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Cố Thanh Trì mặc dù bị vẻ ngoài đồn thổi là nam thần không gần nữ sắc, nhưng đối diện với cô gái nhỏ trước mặt này, nói không nghĩ gì mới là lạ. Cho dù không có đi nữa thì hắn cũng là một người đàn ông, đâu phải hòa thượng.
Tần Thiên Lan phát hiện Cố Thanh Trì quay sang, còn đang đợi hắn nói, nhưng đợi. mãi vẫn không thấy hắn nói gì, ngược lại còn thất thần, cô chỉ đành lên tiếng gọi một lần nữa: "Tứ ca."
Lại lần nữa nghe thấy cô gọi, Cố Thanh Trì mới giật mình nhớ ra bản thân vừa rồi vậy mà lại có ý nghĩ không an phận với cô. Đã thế cô gái này còn là em gái của bạn học hắn.
Hắn lại lần nữa nhìn cô, lúc này những suy nghĩ linh tinh kia hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu, thay vào đó là tức giận. Bình tĩnh lại một chút liền nhớ đến chuyện vừa rồi, nhớ đến rồi dĩ nhiên là sẽ vô cùng tức giận:
"Nếu như hôm nay người đó không phải là tôi, với cái bộ dạng này của em định làm sao hả, tại sao em có thể hồ đồ như vậy, bản thân em là con gái, lại không biết tự bảo vệ mình. Lúc trước có tôi Thiên Minh cùng mọi người bảo vệ em thì không nói, hiện tại bản thân em chỉ có một người, còn thích vấn thân vào nguy hiểm như vậy..."
Cố Thanh Trì nói đoạn liền ngừng lại, giong nói hắn từ nóng giận trở nên không bình tĩnh. Lời nói ra cũng mang cảm giác hắn đang run... Đủ biết trong lòng hắn là thật tâm lo lắng cho cô:
"Lỡ như... Lỡ như... Lỡ như người hôm nay không phải là tôi, nếu em mà sảy ra chuyện gì, em bảo tôi ăn nói với anh trai em làm sao bây giờ."
Tần Thiên Lan bị hắn hét lên cho giật mình, nhìn thái độ hắn vì mình tức giận như vậy trong lòng cô không khỏi cảm thấy đoạn tình đơn phương này có chút hi vọng. Bất quá khi nghe đoạn sau, Cố Thanh Trì nhắc đến anh trai trong đôi mắt Tần Thiên Lan lộ ra vài tia mất mát.
Bất quá người ta cũng chỉ xem cô như một đứa em gái nhỏ của bạn học mà thôi, trước vẫn vậy, bây giờ hay sau này vẫn vậy, cô còn ở đó trong chờ gì nữa chứ? Cố Thanh Trì không bao giờ biết rằng bản thân hắn đôi khi vô tình hay hữu ý điều khiến tim cô rộn cả lên, nhưng đôi khi có những hi vọng nó mong manh lắm.
Cố Thanh Trì nói một hơi, đến lúc nhìn sang thì cô gái nhỏ vốn vừa rồi còn vui vẻ cùng hắn kể chuyện, lúc này đang cuối thấp đầu, hai tay đang vào nhau, ánh mắt lấp lánh như sao trời lúc này hiện lên một tia buồn bả. . ngôn tình sủng
Cố Thanh Trì liền đinh ninh rằng cô bởi gì hắn nhắc đến vô tình nhớ đến lần bắt cóc kia, anh trai cô Tần Thiên Minh từ ngày đó đến giờ vẫn chưa có một chút tin tức nào. Có lẽ bởi gì chuyện này khiến cô buồn chăng.
Đáng ra hắn không nên nhắc đến người kia mới phải, dù biết người kia bình an vô sự nhưng đến một chút tin tức cũng không có, Tần Thiên Lan không nghĩ nhiều mới lạ.