• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thiên Minh nhìn thấy em gái mình khóc nức nở hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, nếu như nói Tần Thiên Lan những năm này điều bị mất trí nhớ khiến cho bản thân điều mơ mơ hồ hồ, thì hắn mãi chìm vào giấc ngủ sâu đến tận nửa năm trước mới tỉnh dậy.

Hơn nữa chuyện năm đó không phải hoàn toàn do lỗi của Tần Thiên Lan mà vốn chính là hắn, Thẩm Tần Phong ban đầu vốn định bắt cóc Tần Thiên Lan để ép hắn thừa nhận bản thân cũng có tình cảm với mình. Chỉ không ngờ được nơ nhốt Tần Thiên Lan khi đó lại đột nhiên phát nổ, Tần Thiên Minh vì cứu em gái mình liền ném con từ Tầng hai xuống, bản thân định cứ thế là xong.

Hoàn toàn không ngờ đến ngay lúc hắn buông xuôi tất cả thì Thẩm Tần Phong đột nhiên xông vào, hơn nữa còn không tiếc thân mình cứu hắn. Tần Thiên Minh mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trở thành người thực vật ngủ sâu nhiều năm liền. Còn Thẩm Tần Phong cũng phải trả giá cho những gì hắn gây ra, chính là vết sẹo lớn nằm trên lưng do cứu Tần Thiên Minh.

Nhưng những chuyện này Tần Thiên Minh sẽ không bao giờ nói với Tần Thiên Lan, đặc biệt là việc năm  đó người chủ mưu chính là Thẩm Tần Phong.


Tần Thiên Minh ôm lấy em gái mình vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, càng như vậy cô càng khóc lớn hơn. Mãi đến khi không còn sức để khóc nữa Tần Thiên Lan mới rời khỏi người anh trai mình.

"Anh. Chúng ta về nhà đi có được không? Những chuyện kia em sẽ không tính toán với hắn ta, chỉ cần anh theo em về nhà có được không?" Tần Thiên Lan nhận lấy khăn tay từ Cố Thanh trì đưa lau sạch nước mắt còn vương trên mi, nhẹ nhàng nói.

Tần Thiên Minh hoàn toàn không ngờ đến hắn cô gắng giấu diếm những chuyện kia, vậy mà cô lại biết được, biết tất cả. Tần Thiên Minh theo bản năng nhìn về phía Cố Thanh trì chỉ thấy Cố Thanh Trì lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không cùng cô nói những chuyện này.

Thẩm Tần Phong nghe thấy thế liền kéo Tần Thiên Minh về phía mình, lạnh lùng cùng Tần Thiên Lan nói: "Chuyện về nhà thì để sau đi, hiện tại không được. Còn về chuyện kia em muốn chém muốn giết tôi gì đó thì tùy em, Tần Thiên Minh hiện tại đã là người của tôi rồi không thể cùng em về nhà được."

Tần Thiên Lan nhìn thấy cái tên vô sỉ không thể vô sỉ hơn có thể mặt dày nói ra những lời kia thật muốn ăn đấm, đừng nghĩ cô không biết anh trai cô chỉ vừa tỉnh dậy chưa đến nửa năm, lấy đâu ra người của hắn kia chứ.

Sở vĩ trước đó cô không chủ động đến tìm anh trai chỉ là biết hiện tại anh trai chưa muốn gặp cô mà thôi, chứ không phải cô cái gì cũng không biết.

Tần Thiên Lan cười lạnh: "Thẩm Tần Phong, anh có biết chữ liêm sỉ viết thế nào hay không? Từ bao giờ anh trai tôi trở thành người của anh rồi?"

Thẩm Tần Phông không nói gì, đi vào trong phòng lấy ra một cái túi tài liệu rồi đưa cho Tần Thiên Lan. Sau khi Tần Thiên Lan xem xong thứ bên trong túi sắc mặt liền đen hơn đáy nồi, bộ dạng vô cùng muốn giết người.

"Mẹ nó Thẩm Tần Phong anh không phải là con người, cư nhiên nhân lúc anh trai tôi hôn mê liền ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Anh...Anh...Anh..." Tần Thiên lan tức đến mức không biết nói gì tiếp theo, bảo sao Thẩm Tần Phong lại nói anh trai cô là người của hắn, hóa ra lén lút đi đăng ký kết hôn luôn rồi. Tức chết cô mà.

Cố Thanh Trì nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Thiên Lan, giọng nói dịu dàng: "Không được chửi thề."

Tần Thiên Lan lúc này đã tức giận đến máu dồn lên não, cô đi một nước ra  sân rồi mới gọi Thẩm Tần Phong đang đứng trong nhà ra.

"Thẩm Tần Phong đi ra đây."

Tần Thiên Minh nhìn em gái mình như vậy làm sao không biết cô định làm gì, vốn định ngăn cản nhưng Thẩm Tần Phong nhẹ nhàng dỗ vai y chấn an.

"Không sao đâu. Chuyện này cũng coi như không sớm thì muộn, để em ấy trút giận một chút cũng là điều nên làm."

Tần Thiên Minh đau lòng em gái mình, cũng đau lòng người bên cạnh, những năm này mặc dù y ngủ say, nhưng cũng cảm nhận được Thẩm Tần Phong là thật lòng, bằng không ai lại đi kết hôn với cái người không biết bao giờ mới tỉnh lại kia chứ.

"Mình đỡ cậu ra đó." Cố Thanh Trì đứng lên đi đến chỗ ngồi Tần Thiên Minh chủ động đỡ Tần Thiên Minh ra bên ngoài, ngoài hiên nhà có để sẵn một cái ghế mây, Cố Thanh Trì liền để Tần Thiên Minh ngồi xuống, bản thân đứng bên cạnh nhìn hai người trước sân.

Mặc dù điều đã lớn cả rồi, nhưng lúc này nhìn hai người một lớn một nhỏ không khác gì trẻ con chơi đánh nhau cả.

Tần Thiên Lan không chút do dự đấm một phát vào mặt Thẩm Tần Phong, nhìn thấy Thẩm Tần Phong không hề né tránh, ngược lại đứng vô cùng dững để cô tùy tiện đánh. Nấm đấm thứ hai vừa mới đưa lên chỉ còn cách mặt Thẩm Tần Phong một khoảng cách Tần Thiên Lan liền dừng lại, tức giận đi đến chỗ Cố Thanh Trì.

"Hừ không đánh nữa, mất hết cả hứng."

Cô sợ còn đánh nữa anh trai mình lại đau lòng đến chết mất thôi, chỉ mới một cú đấm mà vẻ mặt anh trai đã sót như vậy rồi, cô mà còn đánh nữa thì không biết  anh trai còn sót đến mức nào đây. Thật đúng là trai lớn không thể giữ được trong nhà mà.

Tần Thiên Minh thấy em gái không đánh nữa liền dội đi ra trước sân nhìn xem Thẩm Tần Phong.

"Cậu có sao không?"]


Thẩm Tần Phong lấy bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt mình, ánh mắt không khỏi dịu dàng như nước, trong mắt chỉ có người trước mặt không hề có bất kỳ ai khác.


"Không sao, ngoài này lạnh nhanh vào nhà đi."


Thẩm Tần Phong đỡ Tần Thiên Minh vào nhà, Tần Thiên Lan thấy thế liền hừ một cái cũng theo vào trong.


"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK